Chèo thuyền xong, tâm tình Hạ Thiên không tốt, hủy bỏ kế hoạch cưỡi ngựa buổi chiều.
Anh để Tần Vũ Tinh tự do, một mình ở lại trong phòng buồn bực.
Tần Vũ Tinh nhún nhún vai, quyết định đi theo mấy cô gái của tổ quay phim
phụ giúp một tay. Cô là nữ chính trong kịch bản, cầm tập bản thảo hóa
trang lên xem một hồi, phát hiện dường như ánh mặt trời bị cái gì đó che khuất.
Vừa quay đầu lại, Hạ Thiên đã đứng sau lưng của cô.
“Chào…” Tần Vũ Tinh chủ động nói.
“Anh nghĩ em đi nghỉ ngơi rồi.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Xem cái gì thế?”
“Bản họa rất đơn giản, chuyên gia trang điểm rất chuyên nghiệp.”
“Hừ, cũng không phải công lao cũng một mình cô ta. Sau lưng còn có cả một
đội ngũ thao tác.” Hạ Thiên tùy ý nói. Hình như anh không thích khích lệ bất cứ ai. Chuyên gia trang điểm tên là Miểu Miểu, cô ta chính là người lúc sáng nói chuyện châm chọc Tần Vũ Tinh.
Hạ Thiên tới đây, ánh mắt mọi người không nhịn được mà nhìn trộm Hạ Thiên một cách lén lút.
Anh quấn trên người một chiếc áo len màu trắng, bên ngoài khoác một
chiếc lông màu đen. Bên dưới mặc chiếc quần thường màu kem, phối hợp với đôi giày Jordan màu trắng. Tóc của Hạ Thiên hơi rối, vẻ mặt nghiêm
trang, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Vũ Tinh ngửi được mùi rượu, ngạc nhiên hỏi: “Anh uống rượu?”
Hạ Thiên ừ một tiếng, trả lời: “Rượu thêm can đảm.”
. . . . . .
Tần Vũ Tinh nhận ra sự tức giận trong mắt anh, lập tức im miệng, quyết định không nên trêu chọc anh khiến anh nổi giận.
“Anh Thiên, các người hóa trang chưa?”
Hạ Thiên gật đầu.
Tần Vũ Tinh hoang mang hỏi: “Không phải đợi ngày mai à?”
“Đúng lúc mượn chỗ đốt trại buổi tối…”
“À, vậy em…”
“Chị cũng phải hóa trang.” Một giọng nữ truyền đến, thế là cô liền bị đám
người ấn ngồi xuống ghế, đối diện với gương trang điểm tạm thời, tiếp
tục dày vò. Trời sinh cô tướng mạo xinh đẹp, ngày thường không trang
điểm quá nhiều, cho nên cảm giác là lạ. Tóc của cô gắn rất nhiều đồ, sau đó có người đặt đồ lên bàn, cô liếc mắt nhìn thấy mũ phượng màu vàng
kim, không nhịu được, hỏi : "Bối cảnh thời đại là lúc nào?"
"Đường triều." Có người trả lời.
"Đường triều. . . . . ."
"Dạ. Đường triều tôn trọng tự do, xa hoa và phẩm vị, tương đối phù hợp với cấp bực của rượu quảng cáo."
"À…" Kiểu tóc của cô tốn hết một giờ, bắt đầu thay quần áo, màu đỏ sậm. Cô buồn bực hỏi : "Tôi phải kết hôn sao?"
"Đúng rồi. Chị không đọc kịch bản gốc hả?" Miểu Miểu sắc bén hỏi.
di.ễɳðàɳl€quɣđϕn Cô là một trong những số ít không chịu nổi Tần Vũ Tinh. Tần Vũ Tinh vốn là muốn xem kịch bản gốc, nhưng kịch bản gốc đều do Hạ
Thiên giữ. Tên kia quấn cô vận động trên giường, căn bản là không không
cho cô thời gian rảnh rỗi.
"Cô Tần là quận chúa Đường triều, vốn là muốn thay công chúa lấy chồng xa ở ngoại truyện, nhưng lạ có tình
cảm rối rắm với nam chính. Cảnh này chính là cảnh cô lên đường xuất giá, sau đó nam chính đau khổ, theo cô tòng quân, tùy thân hộ tống cô lấy
chồng xa xứ." Có người tốt bụng chủ động giảng giải cho cô.
"Chuyện này. . . Rượu xuất hiện khi nào?"
"Thời điểm nam chính đau lòng sẽ uống rượu. Uống rượu xong thì tình cảm mãnh
liệt, cho rằng yêu là hi vọng đối phương được hạnh phúc, vì thế một lòng hộ tống. Nửa đường gặp phải đạo tặc, nam chính ra tay giúp đỡ. Quận
chúa cảm tạ bằng cách thưởng rượu, lúc này phẩm chất của rượu chính là
được diễn đạt bằng phóng cách và tình thú trên mặt…"
"Chỉ là hai người cùng say, xảy ra chuyện không nên xảy ra." Có người bổ sung.
Mồ hôi. . . Không ngờ còn có trò tình cảm rối rắm. Rõ ràng Hạ Thiên nói rõ cô chính là đạo cụ mà thôi…
"Cô Tần quá gầy, thật ra không thích hợp diễn vai cô nương đẫy đà Đường triều." Miểu Miểu lại đả kích cô.
"Xong rồi. Khuôn mặt cô Tần tròn trịa xinh đẹp, mặc áo Đường Triều lộ ra xương quai xanh rất hấp dẫn."
Tần Vũ Tinh chợt nhớ ra cái gì, theo như kiểu nói của Đường triều thì không lẽ chen ngực… Lúc cô đang rối rắm, Hạ Thiên đi tới, liếc mắt nhìn bộ
trang phục đã chuẩn bị xong, dặn dò: "Khoác thêm áo choàng cho cô ấy.
Tốt nhất là che luôn trước ngực."
Chuyên gia trang phục sửng sốt, do dự khuyên giải: "Anh Thiên, Đường triều không có kiểu phối hợp áo choàng như vậy."
Hạ Thiên cau mày, nói: "Nhớ chuẩn bị."
Chuyên gia trang phục không cần nhiều lời, chuẩn bị một mảnh tơ lụa giống như
khăn quàng cổ, choàng lên cổ của Tần Vũ Tinh. Tần Vũ Tinh nhìn mình
trong gương, có chút buồn cười, bộ ngực no tròn như ẩn như hiện dưới
khăn lụa, càng khiến người ta mơ tưởng.
Hạ Thiên đến tìm cô, khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nói : "Tại sao thấy ngực em lớn như vậy?"
Gương mặt Tần Vũ Tinh nóng lên : "Anh nói nhỏ chút sẽ chết sao?"
Hạ Thiên thấy không có ai, liền đưa tay nắn bóp.
"Hạ Thiên!" Tần Vũ Tinh sắp điên lên, người này!
"Anh gọi người tới tháo độn ngực của em ra."
Tần Vũ Tinh kéo anh lại, nói: "Anh có bị bệnh không? Rốt cuộc anh có muốn
quay phim với em không? Anh còn như vậy nữa thì ngày mai em sẽ trở về
Bắc Kinh!"
. . . . . . Hạ Thiên cắn môi nói: "Được rồi."
Tần Vũ Tinh hất cằm lên, nói: "Kịch bản gốc gì đó, anh còn chưa đưa cho em."
"Không cần."
"Đừng nghen! Ngay cả lời em còn không biết, đến khi quay phim thì thật mất mặt."
"Em không có lời kịch." Hạ Thiên nói thẳng.
. . . . . . Tần Vũ Tinh im lặng.
"Vậy em cần phải làm cái gì?"
"Đi theo tiết tấu của anh là đủ rồi."
"Thì ra là em bán nhan sắc…" Tần Vũ Tinh tự giễu, cố gắng hóa giải không khí xấu hổ giữa Hạ Thiên. Từ sau khi chèo thuyền buổi sáng, mặt mũi người
này đen thui, giống như người nào thiếu tiền của anh vậy.
Hạ
Thiên nắm tay cô, kéo cô vào sân diễn. Trong nháy mắt, mấy chục ánh mặt
đều tập trung vào tay của Hạ Thiên, sau đó thì tản lờ đi như chưa từng
thấy gì, ai có việc của người đó.
Tần Vũ Tinh trợn tròn mắt, ngượng ngập nói: "Anh làm gì đấy? Anh…"
"Câm miệng!" Hạ Thiên đanh giọng nói.
Tiểu Lý cầm kịch bản gốc tới làm công khóa cho Tần Vũ Tinh, nói hơn nửa
tiếng đồng hồ. Từ đầu tới cuối, Hạ Thiên đứng một bên, nghe theo lời tự
thuật giảng giải điểm quan trọng của Tiểu Lý. Đây có phải là lâm trận
mới mài gươm không hả?
Năng lực tiếp thu của Tần Vũ Tinh rất
mạnh. Trên căn bản, cô chỉ nhìn về phía ống kính là được. Dù sao màn
cuối cũng phải bị chỉnh sửa lại…
Tần Vũ Tinh có chút lo lắng,
nhưng đạo diễn chỉ là nhìn sắc mặt của Hạ Thiên mà làm việc. Quay đi
quay lại bốn năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến cảnh nam chính và nữ
chính say rượu, làm nên chuyện không nên làm.
Tần Vũ Tinh có
chút xấu hổ, phối hợp với vị trí di chuyển của Hạ Thiên. Hạ Thiên trên
người đã có mùi rượu, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất của anh lại tuyệt vời,
đáy mắt giống như hiện lên một làn hơi nước, có chút mờ ảo, hơn nữa còn
mê mang.
Anh từng bước từng bước đi đến bên cạnh Tần Vũ Tinh,
bước chân có vẻ nặng nề, tay phải đưa lên run rẩy, ôm eo của cô, cúi đầu hôn một đường từ trán cho tới môi của Tần Vũ Tinh.
Tất cả mọi người cho rằng bọn họ sẽ nhớ đếm số ngược, nhưng vấn đề chính là…
Tần Vũ Tinh hoàn toàn không thể nào đếm số ngược. Hạ Thiên cạy môi cô ra không chút do dự, hôn sâu vào.
"Tôi đi. . . . . ." Có người thở nhẹ, không biết là đang thán phục kỹ thuật
diễn xuất thần nhập hóa của Hạ Thiên, hay là cảm khái anh Thiên đang hôn thật sự.
"Đối với cảnh nóng trước ống kính, anh Thiên rất kiêng dè, đại đa số nhân vật trước kia đều là chính nhân quân tử, hoặc là
nhân vật khổ tình yêu người ta mà không được. Đây là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy anh ấy chủ động hiến thân vì kịch bản."
"Tần Vũ Tinh này lai lịch như thế nào? Em gái… Đúng là chuyện cười. Hôn say đắm như vậy." Có người bàn luận khe khẽ.
"Trước công chúng, đây chính là chương trình quảng mà cáo của anh Thiên." Cũng có người cười thoải mái, mang theo vài phần nhiệt tình nói: "Anh Thiên
cũng đã lớn rồi, nên kết giao với bạn gái chính thức cho rồi."
Có vài người đi lại thường xuyên với Hạ Thiên, đương nhiên hi vọng ông chủ lớn của mình càng ổn định càng tốt. Danh tiếng của Hạ Thiên không tệ,
nếu có thêm bạn gái chính quy thì càng có thể trợ giúp anh phát triển.
Tuy rằng tin truyền CP (couple) của Hạ Thiên và Thẩm Huy rất hấp dẫn,
nhưng cũng không phải là biện pháp lâu dài. Chưa tính tới chuyện fan ái
mộ của Hạ Thiên bọn họ quá nhiều, nên sớm tính toán tự mở công ty, làm
ông chủ cho rồi.
Hạ Thiên lưu luyến rời khỏi Tần Vũ Tinh, tham lam mong muốn nhìn cô đắm đuối.
Tần Vũ Tinh hô hấp khó khăn, há miệng thở dốc. Cô cụp mắt xuống, có chút
ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Hạ Thiên. Cảnh quay kế tiếp thoải mái
hơn nhiều. Buổi tối mọi người được thôn trưởng chiêu đãi, cùng nhau tham gia đốt lửa trại.
Cái gọi là đốt lửa trại cũng chỉ là thanh
niên thiếu nữ bản xứ mặc đồng phụ dân tộc, chắp tay mọi người cùng nhau
khiêu vũ mà thôi. Từ lúc chiều, biểu hiện của Hạ Thiên bắt đầu có chút
trầm lặng. Tần Vũ Tinh cũng thấy là lạ, cả người không có tinh thần.
Cô ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn đến đống lửa nơi xa, Hạ Thiên nhận lấy bầu
rượu sừng dê của một người đàn ông đưa anh, uống vào. Thỉnh thoảng có
vài thiếu nữ tìm tới, muốn chụp hình chung với anh. Anh không cười, cũng không cự tuyệt. Quần áo anh mặc trên người vẫn là bộ trang phục cổ
trang lúc chiều, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nổi bật sau ánh lửa, rất
sáng ngời.
Hình như anh cảm nhận được cái gì, nhìn thẳng qua đây.
Tần Vũ Tinh vội vàng quay đầu đi, một lát sau quay đầu lại thì phát hiện anh vẫn còn đang nhìn mình.
Tần Vũ Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ, Hạ Thiên gạt mọi người ra đi tới đối diện.
Anh đứng, Tần Vũ Tinh ngồi.
Bóng dáng của anh bao phủ cô, che khuất ánh trăng sáng.
Hạ Thiên chụp lấy cánh tay của cô kéo lên. Có người chú ý đến động tĩnh trước mặt, huýt gió xôn xao.
Mọi người reo hò ồn ào.
Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, dùng sức giãy giụa, lại phát hiện hai chân đã
rời khỏi mặt đất. Hạ Thiên thật sự đã bế bổng cô lên.
Hạ Thiên
cầm bầu rượu sừng dê, tay phải ôm cô ngang nhiên đi ra ngoài, hoàn toàn
không thèm để ý tới phản ứng của người khác. Tần Vũ Tinh cũng không thay lại đồ của mình, hình ảnh hai người đi chung với nhau có cảm giác rất
tốt.
“Anh Thiên lợi hại…” Có người đàn ông lên tiếng khâm phục, sau đó choàng tay qua vai của người con gái bên cạnh.
"Đừng chiếm tiện nghi của tôi!" Cô gái gạt tay anh ra, nhìn chằm chằm hình
bóng xa dần của Hạ Thiên và Tần Vũ Tinh, oán giận nói: “Người phụ nữ này có gì tốt? Cảm giác rất kiểu cách…”
“Quan trọng là anh Thiên
thích.” Không biết ai nói câu này, mọi người trở nên yên lặng. Trong mắt người tình là Tây Thi, nếu khiếu thẩm mỹ của mỗi người đều, chẳng phải
suốt ngày cưỡng bức cô dâu hay sao!
Hạ Thiên mang Tần Vũ Tinh tới mảnh rau dại mà bọn họ đã ở cùng nhau tối hôm đó, vứt cô xuống dưới.
Tần Vũ Tinh ngồi giống như đang đánh rắm, quát lên: “Anh lại mắc bệnh gì nữa đây?”
“Em có thuốc sao?” Hạ Thiên cười lạnh nói. Anh nhào lên người của cô, dùng
sức xé bỏ quần áo của Tần Vũ Tinh, chất vấn: “Con mẹ nó, rốt cuộc mấy
lời sáng nay của em là có ý gì?”