Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 40: Chương 40




Không khí đột nhiên trở nên lúng túng, cô Cả của Tần Vũ Tinh dẫn đầu đi tới, lôi kéo Tần Vũ Tinh, nói: “Ngồi đi cháu, mau ngồi xuống nói chuyện.” Bà đặc biệt pha nước trà ngon, nhìn về phía Từ Trường Sinh, nói: “Trường Sinh cũng tới rồi à, ngồi đi cháu.”

Tần Vũ Tinh xấu hổ, bị cô Cả đặt ngồi bên cạnh Từ Trường Sinh, hai người ngồi trên ghế sa lon. Mặc kệ ánh mắt cô nhìn đi đâu, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của người chị họ kia quấn lấy cô, âm hồn không tan.

“Điền Phương, cha con mất khi nào?” Cô Cả của Tần Vũ Tinh có vẻ thận trọng, nhìn con gái, hỏi.

Thì ra tên của chị họ là Điền Phương.

Chị ta nhấp một ngụm trà, trả lời: “Cha dẫn con và em trai đến Bắc Kinh tìm bà. Sau khi tới đây không nghĩ rằng Bắc Kinh lớn như vậy, giống như mò kim dưới đáy bể. Cha thấy trạm Bắc Kinh có người tuyển công nhân, liền đi công trường làm việc, nhưng chưa kiếm được tiền thì gặp sự cố, bị đập chết rồi. Về những chuyện này, bà đã có tuổi rồi, có lẽ không biết thì trong lòng sẽ dễ chịu một chút.”

Cô Cả của Tần Vũ Tinh đặt hai tay lên đầu gối, mắt đỏ lên, nói: “Sau này mẹ muốn tìm lại các người…”

“Ờ, con không trách bà. Sau khi bà đi rồi, trong thôn đào giếng, chú Út gặp sự cố, chết đuối. Chú ấy nói nhà vợ nghèo khó, đối phương lại muốn gả con gái cho nhà chúng ta để đổi lấy lương thực, vì thế chỉ còn có cách theo cha mà thôi. Dì Hồng đối với con rất tốt, coi con như con ruột. Sau này sau khi sanh em bé thì dì Hồng bị xuất huyết không ngừng, cứu không được. Trong nhà không có đàn bà, sức khỏe của cha không tốt, cha muốn con đi học, cũng lo lắng không nuôi nổi em trai, lúc này mới nghĩ tới việc làm phiền bà.”

“Không phiền không phiền…” Cô Cả của Tần Vu Tinh liên tục lẩm bẩm, càng nói càng nhỏ: “Rốt cuộc cũng giúp không được.”

“Dạ.” Chị họ Điền Phương lại uống một ngụm trà: “Sắp sang năm mới, con chỉ muốn tới thăm một chút, không có ý gì khác. Ông bà có khách tới thăm, con sẽ không làm phiền nữa.”

“Ậy, cùng nhau ăn cơm. Vũ Tinh và Trường Sinh không phải người ngoài. Cậu Út con cũng đã gọi đồ ăn, chúng ta ăn chung bữa cơm nhé.” Cặp mắt cô Cả đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu. Bà Nội đầu tóc bạc phơ cũng nghẹn ngào nói: “Cháu à, ở lại ăn cơm đi. Mẹ cháu thật nhớ tới cháu. Mấy năm qua một mực tìm cháu và cha cháu đó.”

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Điền Phương lạnh lùng, cô mím môi, nói: “Không cần. Cháu có công việc phải làm gấp.”

“Con bận rộn công việc gì? Trong nhà có thể giúp đỡ con không?” Cô Cả đứng dậy đi tới trước mặt chị ta, vừa lau mắt vừa kích động nói.

“Con mới vừa vào cửa, lần sau tới thăm bà là được.” Chị ta đứng lên, cầm túi xách Dior.

“Cháu à, khách sạn ở trước cửa khu này, rất gần, đã tới rồi thì ở lại ăn bữa cơm đi.” Chú Út hùa theo mọi người khuyên giải. lêqu¥₯©ɳ Cô Cả cầm lòng không được, bật khóc, nước mắt rơi lả chả không ngừng. Số mạng con gái cực khổ luôn luôn là chỗ đau trong lòng của ông bà Nội. Ông Nội không nỡ nhìn, bà Nội thì ôm bả vai con gái, nhẹ giọng trấn an.

Tần Vũ Tinh nhìn cô Cả và ông bà Nội xúc động, bỗng nhiên vành mắt cũng ửng hồng, Từ Trường Sinh vỗ vỗ lưng của cô.

Vẻ mặt của Điền Phương từ đầu tới cuối như khúc gỗ, giống như người trước mắt và sự tình đều không quan hệ đến chị ta.

Đã không quan tâm thì vì sao đột nhiên xuất hiện?

Tần Vũ Tinh chị ta chằm chằm, có vẻ không hiểu nổi.

Ánh mắt Điền Phương lướt qua mọi người, dừng lại trên người Tần Vũ Tinh, chợt cười, nói: “Bà còn có khách, con nên đi trước thì hơn.”

Cô Cả của Tần Vũ Tinh lập tức hoảng hồn, dùng người ngăn chị ta lại, quay đầu nhìn về phía Từ Trường Sinh, nói: “Bằng không hai đứa về trước đi, hôm khác lại tới.”

…… Từ Trường Sinh bất ngờ, Tần Vũ Tinh cũng không biết làm sao.

Điền Phương lại nở nụ cười.

Ông Nội cũng có chút xấu hổ, nhìn về phía Từ Trường Sinh: “Mấy chục năm rồi không gặp, còn tưởng rằng xuống lỗ rồi mà vẫn không gặp lại con ruột của mình. Mong cháu thông cảm, cháu ngoan!”

Từ Trường Sinh lắc đầu: “Chúng cháu chỉ muốn tặng quà cho mỗi gia đình, ông đừng lo. Cô Cả và chị họ nhiều năm không gặp, hẳn là có nhiều điều để nói. Cháu và Vũ Tinh cũng phải đi liền đây.”

Nói chuyện niềm nở thân thiết một hồi, ông Nội vỗ vỗ cánh tay của Từ Trường Sinh: “Cháu ngoan, sang năm mới có hôm nào rảnh thì tới chơi mạt chược.”

Từ Trường Sinh gật đầu cười.

Điền Phương khinh thường nhếch môi thản nhiên nói: “Ai là chị họ của cô hả?”

Mọi người sửng sốt, làm bộ như không nghe thấy, đẩy họ ra cửa.

Tần Vũ Tinh có chút mắc cỡ, chỉ là nể mặt cô Cả của cô lớn tuổi rồi, cho nên cô không cần phải tranh phần cao thấp. Cô chỉ có chút khó hiểu, khi không chị họ lại xuất hiện. Nếu loại chuyện này lại xảy ra trên người cô nữa, sợ rằng cả đời này cô cũng không được bước chân qua được cửa nhà cô Cả.

Ừ, cả đời…

Huống chi Điền Phương thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, quần áo và cách trang điểm rất khí phái, toàn thân toàn đồ hiệu, không giống như mượn danh thân thích để chiếm đoạt tài sản. Vậy thì tại sao trước kia chị ta không đến, năm nay lại đột nhiên xuất hiện?

Rất kỳ quái!

“Thế nào, vẫn còn đang suy nghĩ đến người chị họ kia hả?” Đột nhiên Từ Trường Sinh mở miệng, trong giọng nói mang theo vài ý cười.

Tần Vũ Tinh liếc mắt nhìn anh một cái: “Mắc mớ gì đến anh?”

“Ai chà, địa vị ở nhà của em không cao lắm nhỉ?” Từ Trường Sinh nói đùa.

Tần Vũ Tinh rất muốn phản bác lại, nhưng phát hiện không biết giải thích như thế nào. Số mạng của cô Cả quá khổ, sau khi về lại thành phố vẫn sống chung với ông bà Nội, đương nhiên cảm tình với ông bà Nội cũng thân thiết hơn nhiều so với bọn họ. Còn chưa nói tới bà là con gái yêu của ông bà Nội, cô vẫn còn cha mình đứng ở giữa.

Tần Vũ Tinh đỏ mặt, nói: “Nhìn em bị mất mặt anh vui lắm hả?”

“Không có.” Từ Trường Sinh bấm khóa điện tử, tự tay mở cửa xe, nói: “Lên xe.”

. . . . . .

"Mới vừa rồi chú Út nói với anh thím có ở nhà. Lát nữa mình mang quà lên.” Từ Trường Sinh thắt dây an toàn, phân phó nói.

“Tổng cộng bao nhiêu tiền, em trả lại anh.” Tần Vũ Tinh lấy điện thoại di động ra, hỏi.

“Giữa chúng ta không cần tính toán rõ ràng như vậy.” Từ Trường Sinh thản nhiên nói. Giọng nói vô cùng kiên định.

Tần Vũ Tinh hít vào một hơi thật sâu, l€quɣ₯©ɳ không muốn tranh chấp với anh. Dù sao đến khi đó gởi qua một khoảng tiền là được. Hai người đi thăm hết bà con thì cũng đã 8 giờ tối. Tần Vũ Tinh muốn về nhà, Từ Trường Sinh cũng không miễn cưỡng cô.

Tần Vũ Tinh nghịch ngợm tay chân đi vào phòng khách, phát hiện đèn đã tắt. Trên bàn có một tờ giấy, là của mẹ Tần để lại.

【Mẹ đi nhà dì Ba con. Trễ chút mới về.】

. . . . . Tần Vũ Tinh mấp máy môi, vuốt vuốt mặt đi lên lầu hai.

Cô phát hiện ứng phó với Từ Trường Sinh thật mệt mỏi.

Người này không biết bị trúng gió kiểu gì, tóm lại mặc kệ lời nói cô đanh đá kiểu nào, anh ta chỉ tỏ ra một thái độ, không chia tay, không hủy bỏ hôn ước, không đòi hỏi không chia sẻ!

Về phần Bạch Nhược Đồng, trở mặt rồi!!

Tự mình kiên quyết cho rằng đã trở mặt! Con bà nó! Anh ta thật giống như khối bọt biển, bất kể cô đánh tan thế nào cũng có thể tự động khôi phục. Vì thế tất cả lời nói của cô đều trôi theo nước chảy…

Dầu muối không thấm, mặt dày mày dạn, không biết hổ thẹn!

Tần Vũ Tinh dùng sức dậm mạnh chân, giống như phát tiết, từng bước đi lên lầu, đẩy cửa ra…

“A a a a a ~” Cô hét to một tiếng, ngã bệch xuống đất.

‘Tách’ một tiếng, đèn bật sáng.

Hạ Thiên mang đôi dép lê, dựa vào khung cửa phòng ngủ của cô, hỏi: “Thấy anh kinh ngạc lắm à?”

“Anh vào bằng cách nào?” Tần Vũ Tinh vẫn còn chưa tỉnh hồn. Trời tối thui, cô đẩy cửa vào, đột nhiên nhìn thấy bóng đen trước mặt… Không lẽ đây là chuyện gặp hàng ngày sao?

Hạ Thiên mặc đồ thể thao, anh quay đầu chỉ chỉ cửa sổ nói: “Leo lên.”

Tần Vũ Tinh đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn vòng quanh bốn phía.

“Em không khóa cửa sổ lại.”



“Nếu có khóa anh vẫn có cách.” Hạ Thiên hất cằm lên, dáng vẻ vô cùng tự tin.

“Anh tới nhà em làm gì?!” Tần Vũ Tinh chu môi: “Lúc ở sân bay còn ra vẻ xa cách mà!”

“Là anh, anh muốn để em bình tĩnh lại một chút. Ai mà biết được em không hề áy náy trong lòng.” Hạ Thiên tức giận nói lớn. Anh khoanh tay trước ngực, đóng cửa lại, còn khóa trái.

“Anh… anh… anh… anh… anh… khóa cửa làm gì?” Mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, không hiểu sao trở nên cà lăm.

Hạ Thiên tức giận nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo chút lưu luyến si mê: “Mẹ nó thật hết cách với em. Làm gì mà em không chịu tiếp điện thoại của anh!?”

“Em đã không bấm tắt, anh còn hét cái gì chứ! Ưm…” Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị Hạ Thiên đụng ngã. Đã lâu chưa được ôm nhau trên giường, lồng ngực của cô có chút nóng lên, cảm giác rất nóng bỏng.

Hạ Thiên nhìn cô chăm chú, từ từ cúi đầu, kê vào lỗ tai, nói: “Theo kiểu em nói thì có phải anh nên cảm ơn em không phen không? Rõ ràng là không cúp điện thoại của anh, hả?”

“Anh… anh… anh đừng như vậy. Lát nữa mẹ em sẽ trở lại.” Tần Vũ Tinh không thoải mái, giãy dụa, muốn đẩy anh ra.

“Em mà lộn xộn nữa là anh nhịn không được đâu nhé… Anh ‘đói’ lâu lắm rồi.” Đáy mắt đen thẳm của Hạ Thiên gợn lên ý cười, môi lướt nhẹ qua vầng trán của cô, nói: “Trang điểm đẹp như vậy, đã đi đâu rồi?”

Toàn thân Tần Vũ Tinh chợt lạnh, cô nhìn ánh mắt nóng rực của Hạ Thiên, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

Cô quay đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh không biết à?”

“Cái gì? Em để điện thoại ở nhà là sợ anh định vị à? Anh không hẹp hòi như vậy…”

“Thật không?” Tần Vũ Tinh suy tính, rốt cuộc có nên nói cho anh biết hay không?

Hạ Thiên để tay sau ót của cô, xoay qua xoay lại nhìn xem rồi nhẹ giọng nói: “Em ác với anh như vậy, còn không cho anh thỉnh thoảng tức giận vài lần hay sao? Anh giận, chẳng lẽ em không biết dỗ ngọt anh một chút à? Anh xách giỏ bỏ đi, em không thể gọi anh lại hả? Chỉ muốn anh như một đứa ngốc, tự mình đưa tới cửa, em đã hài lòng chưa?”

Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, cô không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đen như mực kia của anh, nói lảng sang chuyện khác: “Em… em nóng, anh đứng lên trước, em…”

“Anh nghĩ đủ mọi cách để ngồi chung khoang máy bay với em. Em là cô ngốc hay sao không biết anh muốn cái gì?” Hạ Thiên híp mắt, thì thầm nỉ non bên tai của cô.

“Đừng như vậy, Hạ Thiên. Em… em…”

“Vừa xoay người đi ở sân bay, anh liên cảm thấy hối hận. Anh không muốn rời khỏi em như vậy…” Âm thanh của Hạ Thiên giống như dây dưa, quấn lấy đầu óc của Tần Vũ Tinh, từng dây thần kinh một.

“Hạ Thiên…” Vô ý thức, giọng nói của cô bắt đầu run run.

“Điện thoại cho em, em lại không tiếp… còn không mang theo cả điện thoại, cô gái hư này…” Tay phải của anh lần theo một đường từ ót của cô cho tới phần eo, bất ngờ bóp cô một cái, ánh mắt chứa đựng vài phần nghịch ngợm: “Nhất định sẽ dạy dỗ em thật tốt!”

Mặt mày Tần Vũ Tinh nóng lên, trước ánh mắt trần trụi không che giấu của Hạ Thiên, cô cụp mắt xuống.

"Leng keng." "Leng keng." "Leng keng." Tin nhắn điện thoại vang lên vài một tiếng, Tần Vũ Tinh không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.

"#$#$!" Hạ Thiên buột miệng chưỡi thề, đưa tay móc điện thoại ra, cả người sửng sốt.

Tần Vũ Tinh hất cằm lên nhìn anh, phát hiện Hạ Thiên đang nhìn mình chằm chằm. Sau đó anh lại nhìn nhìn điện thoại, đột nhiên ném điện thoại đi.

“Anh làm gì?” Cũng may dưới sàn nhà còn có một tấm thảm, điện thoại không bị bể nát.

Tần Vũ Tinh ngồi dậy, chưa ngồi yên thì đã bị Hạ Thiên xốc cô lên, đè cô lên tường, tay phải nâng mông của cô, tay trái chèn lên eo, ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Tần. Vũ. Tinh. Em thật quá đáng!”

Yêu quá mãnh liệt, có thể nhiều quá hóa không hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.