Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 54: Chương 54




Tần Vũ Tinh nhìn bóng lưng dời đi của bọn họ, lè lưỡi.

Cơ thể mẹ không có gì đáng ngại. Cha cũng không phải là chủ động ‘lầm đường’, vẫn còn muốn gia đình này. Nhất thời cô sinh ra cảm giác khổ tận thái lai. Tuy rằng ‘náo nhiệt’ lần này vượt quá bổn phận của cô, cũng may người nhà vẫn được bình an, hiểu lầm đều đã giải thích rõ ràng.

Còn có cô và Hạ Thiên.. Thật ra thì chân tướng năm đó như thế nào có quan trọng không? Con người sinh ra mắt ở phía trước, không phải là để người ta luôn nhìn phía trước hay sao? Chúng ta luôn bị trói buộc bởi nhiều đạo lý làm người, cho nên mới khách sáo đối với người ngoài, gây tổn thương cho người mình thật lòng quan tâm.

Cô vuốt vuốt ngực, cô không cho phép bản thân mình lại trốn tránh.

Cô yêu thích Hạ Thiên, so với tưởng tượng còn quyến luyến ngàn lần. Có lẽ… đây chính là yêu.

Tần Vũ Tinh dựa người vào vách tường cười ngây ngô, may mà xung quanh không có người. Khó trách ai cũng nói, khi yêu, mọi người đều là người điên. Cô đi tới cửa sổ kiếng, nhìn vào bên trong. Hình như mẹ đang khóc, nói gì đó, dáng vẻ rất kích động. Cha thế mà là nước mắt giọt ngắn giọt dài, ra sức gật đầu, dường như đồng ý với những lời nói của mẹ, sau đó rồi lại giải thích gì đó.

Ôi…

Loại chuyện này xảy ra với người nào, người đó lại không ghê tởm.

Tính tình cha cô quá mềm yếu, xử lý chuyện không đủ quả quyết. Loại đàn bà như Lưu Tương đều là bắt nạt kẻ yếu,

Loại chuyện như vậy để trên người người đó không ghê tởm.

Ba nàng tính tình quá mềm yếu, xử lý chuyện không đủ quả quyết. Lưu Tương loại nữ nhân này đều là bắt nạt kẻ yếu. Nếu ông không để ý đến vấn đề danh tiếng thì cô ta cũng hết cách. Cha cô mấy tuổi rồi, đừng nói là chỉ có một lần, dù có cũng có thể mang thai à?

Mang thai dễ như vậy thì cô đã sớm có em trai rồi. Hiện giờ chính sách nhà nước cho phép có hai con rồi. Đương nhiên cô đã từng nghĩ tới mẹ sinh ra em trong tuổi năm mươi…

Đổ mồ hôi!

“Làm gì vậy!” Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. Từ Vũ Tinh ah một tiếng, quay người lại, đã bị vòng tay của Hạ Thiên ôm vào trong ngực.

“Hù chết người đấy!” Tần Vũ Tinh mất hứng nói.

“Hê hê…” Hạ Thiên cạ cạ cô, nói: “Anh đã giải quyết xong hợp đồng với ông chủ. Công ty mới ký một số người, Thẩm Huy mua được một bản quyền đang được nhiệt liệt truyền bá của Hàn Quốc, tính toán để anh chiêu mộ nhân tài, chụp hình trong vòng một tháng, ba lần, sau đó thì không cần anh tham dự nữa.” lꝢqʮɣɖ©ɳ Anh sợ Tần Vũ Tinh để bụng, kề lỗ tai nói: “Chỉ chiêu mộ đàn ông, kiểm tra thể lực, rất chuyên tâm, không có lộn xộn gì đâu.”

“Thật sự không có đàn bà hả?” Sắc mặt Tần Vũ Tinh không tốt.

Hạ Thiên đỏ mặt, nói: “Có Bạch Nhược Đồng, em biết mà…”

“Tốt cho anh rồi!” Tần Vũ Tinh đấm anh một cái, nói: “Em nói không cho anh đi anh có đi không? Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh cũng là kế quỷ của anh?”

“Này, Vũ Tinh.” Hạ Thiên tức giận nói: “Bạch Nhược Đồng làm thế nào quyến rũ được Từ Trường Sinh? Đối phương cũng phải phối hợp mới được chứ!”

“Giới thượng lưu thật loạn, tình cảm cũng có thể trở thành lợi thế.” Vành mắt Tần Vũ Tinh đỏ lên, chu miệng nó.

Hạ Thiên giống như chú cún con, dụi đầu lên vài cô nói: “Thật ra thì anh đã chụp một lần rồi, nếu em không muốn anh đi mấy lần sau, anh sẽ không đi. Dù sao về sau, anh chỉ muốn ở nhà trồng hoa, nuôi con.”

… Tần Vũ Tinh im lặng, nói: “Anh muốn làm lắm phải không, bạn học Hạ Thiên?”

“Ừ.”

“Đi đi. Công việc mà…” Tần Vũ Tinh thoải mái nói.

Hạ Thiên sửng sốt, híp mắt nói: “Để em nói lời không muốn cho anh đi khó lắm hả?”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra: “Anh tức giận cái gì? Em thấy anh rất muốn đi… Ưm

~~~~(>_

Thật lâu sau, Tần Vũ Tinh hít thở không thống, nằm trên ngực anh, nói: “Lần nào cũng dùng chiêu này.”

“Anh không đi!” Hạ Thiên nói.

“Không đi thì không đi…” Tần Vũ Tinh ừ ừ trả lời. Thật là một đứa trẻ kỳ cục, thích chơi trò được giữ lại.

Nói thẳng ra sẽ chết à?

“Về sau anh không muốn gì hết, ở nhà chơi thôi!” Hạ Thiên nghiến răng nói.

“Được.” Tần Vũ Tinh còn có thể nói cái gì, vốn là anh đã tự mình quyết định hết rồi.

“Ỷ lại em, đừng hòng ném anh ra ngoài.” Hạ Thiên lại cắn cắn trán của cô.

……

"Reng reng reng." Điện thoại vang lên, Tần Vũ Tinh nhận, nói: "Alô"

“Tiểu Tinh hả, con ở bên ngoài?”

Tần Vũ Tinh vội vàng đẩy Hạ Thiên ra, quay người lại đẩy cửa đi vào: “Con chưa đi đâu cha.”

“Ừ, cha ở lại với mẹ một đêm. Ngày mai không có chuyện gì thì xuất viện.”

“Dạ. Con về trước đây, sáng sớm mai đến làm thủ tục.”

“Giữa trưa đi. Con trông chừng khoảng 11 giờ, để bác sĩ làm kiểm tra tổng quát cho mẹ con.”

Cha Tần lo lắng nói: “Tất cả đều là lỗi của cha, chọc giận mẹ con.”

“Được rồi, chuyện qua rồi không nhắc lại nữa.” Tần Vũ Tinh an ủi cha mấy câu.

“Ừ, con về trước đi. Trong nhà có gà đen không? Nếu không thì đi siêu thị mua một, hầm một ít canh.” Cha Tần dặn dò.

“Yên tâm đi, giao hết cho con!” Tần Vũ Tinh vỗ ngực cam đoan: “Cha à, ngoan ngoãn nhận sai, đền bù cho mẹ.”

“Biết rồi. Nhờ con dạy cha, con nít ranh.” Cuối cùng cha Tần cũng có thể cười được một chút.

Tần Vũ Tinh hít sâu một cái, đóng cửa lại thì thấy Hạ Thiên đang đứng bên cạnh, nghiêng người chờ cô. Cô nghiêng đầu nói: “Hạ Thiên, đưa em về nhà.”

“Tuân lệnh!”

Tần Vũ Tinh đi chưa được hai bước thì đã bị người sau lưng ôm lấy. Cô đá chân, nói: “Đừng như vậy, đang ở nơi công cộng.”

“Yên tâm, trời tờ mờ sáng, trừ người chết ra, phòng bệnh ở bệnh viện không có ai.”

……

Hai người tranh cãi ầm ĩ tới khi về tới nhà. Hạ Thiên giương mắt nhìn Tần Vũ Tinh, chờ đợi sự mời mọc của cô.

Tần Vũ Tinh chịu không nổi bộ dạng đáng thương của anh, nói: “Được rồi. Dù sao cha mẹ em không có ở nhà, anh ở lại đi.”

“Tốt quá. Ngày mai rồi.”

……

“Hôm qua em nói anh có thể đến nhà em mừng năm mới… Em không cầu hôn à?”

“Ai cầu hôn hả!” Tần Vũ Tinh tức giận nói.

“Anh cầu hôn em đó.” Hạ Thiên cong khóe môi: “Anh có mang theo nhẫn!” Anh móc một cái hộp màu trắng từ trong túi áo ra, bộ dạng khát khao được chấp nhận: “Nhìn thử đi.”

Tần Vũ Tinh nhịn không được mỉm cười, mở ra, một viên kim cương màu hồng phấn.

“Bao lớn?”

“Kim cương thô ba ca-ra. Vài năm trước anh đi quay phim ở Nam Phi mua được. Lúc đó cảm thấy rất đẹp mắt, đầu năm vừa mới đưa người ta gia công hoàn chỉnh rồi.”

“Tính toán giỏi thế, chuẩn bị lâu như vậy?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.

“Ừ, dù sao sớm muộn gì cũng dùng tới.” Hạ Thiên thản nhiên nhìn cô, ánh mắt lưu luyến si mê: “Em nợ anh, lấy thân đền đáp đi.”

… Mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, cúi đầu nói: “Trứng thối!”

“Anh vốn không phải là người tốt lành gì. Chúng ta cưới xong thì có thể rời khỏi Trung Quốc. Em đi đâu anh đi đó. Nếu như em muốn đi du học nước ngoài, vậy thì cùng nhau đi học. Căn bản văn hóa của anh thấp kém, em có thể giúp anh học thêm.”

“Cho anh một khóa bồi dưỡng giải phẫu cơ thế nhé?” Tần Vũ Tinh cười xấu xa.

“Giải phẫu thì dẹp đi…” Hạ Thiên híp mắt lại, kề vào lỗ tai nói: “Khóa cơ thể con người thì có thể học chung.” Tay anh không thành thật, vòng qua Tần Vũ Tinh sờ loạn: “Có thể làm khuôn mẫu cho nhau…”

“Khốn kiếp!” Tần Vũ Tinh bật cười.

“Có muốn hoa không?”

“Cái này anh cũng có?”

“Trong xe có, bất quá chỉ có một bó, keo kiệt quá. Ngày mai trên đường tới bệnh viện sẽ mua.”

“Thật sự là nên rèn sắt khi còn nóng. Anh lại còn muốn lừa phỉnh em, có phải không?!” Tần Vũ Tinh hất cằm lên, hồi tưởng lại đoạn đường hai người đi tới với nhau. Có thể nói Hạ Thiên chính là từng bước rung động trái tim, không ít tính toán. Từ thân đến tâm, hôm nay nói đến hôn nhân…

“Đúng rồi, ngày mai dì xuất viện, em muốn nấu canh sao? Lúc anh còn nhỏ đã thấy mẹ hầm canh gà là phải hầm trắng đêm, như vậy hương vị sẽ rất ngon, lại có giá trị dinh dưỡng. Nhà em có nồi đất không?”

Tần Vũ Tinh ngạc nhiên nói: “Không phải anh là cô nhi sao?”

“Ừ, nhưng anh cũng từng có cha mẹ.”

Tần Vũ Tinh nhìn anh, dè dặt cận thận hỏi: “Bây giờ bọn họ…”

“Đã chết rồi.”

“À. Chúng ta đi nấu canh… Trong tủ lạnh còn lại rất nhiều đồ, nguyên cả con gà đấy.” Cô lập tức nói sang chuyện khác, sợ đụng chạm đến nỗi đau của Hạ Thiên.

“Đồ ngốc!” Hạ Thiên tùy ý nói, xoa xoa đầu cô: “Tìm nồi trước. Dân quê dùng than thay bếp lò. Người thành phố dùng nồi đất hầm canh cũng được đó.”

“Ừ đây nè. Hạ Thiên, cái gì anh cũng biết, giỏi thật đấy.” Tần Vũ Tinh lập tức nịnh nọt, đổi lấy nụ cười thoải mái và nụ hôn khẽ khàng của Hạ Thiên.

“Tư tưởng cha mẹ em bảo thủ, trước mặt bọn họ anh không được làm như vậy. Nếu không sẽ cho rằng anh lỗ mãng.” Tần Vũ Tinh dặn dò.

“Biết rồi. Anh sẽ cố gắng…” Hạ Thiên chà nồi xong bắt đầu chuẩn bị gà. Tần Vũ Tinh nhìn cách dùng dao thuần thục của anh, khen thưởng: “Anh làm cơm nhất định ngon lắm.”

“Luyện ra được.” Hạ Thiên thản nhiên nói.

Tần Vũ Tinh đi ra phía sau, vòng tay nhốt chặt anh: “Về sau em nấu cơm cho anh.”

Hạ Thiên cong môi lên: “Không cần giành phòng bếp với anh.”

“Im lặng…” Tần Vũ Tinh cọ cọ chóp mũi lên lưng của Hạ Thiên, lồng ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Đấy mới chính là cảm giác yêu đương thật sự, l€qʮɣ₯©ɳ bên má cô nóng bừng, nhón chân dùng sức hôn lên cổ Hạ Thiên một cái: “Vậy thì anh hãy làm ông xã đầu bếp của em, chỉ cho phép nấu cơm cho mình em!”

Hạ Thiên nhếch miệng, nói: “Ừ. Anh thích em ra điều kiện với anh.”

“Chỉ là em chưa bao giờ thức sáng đêm nấu canh gà, không thành vấn đề chứ? Hầm cách thủy lâu như vậy, không phải canh gà sẽ bốc hơi hết sao?”

“Khờ quá! Lửa lớn nấu sôi canh trước, sau đó đổi thành lửa nhỏ, để canh gà duy trì trạng thái ban đầu, sáng hôm sau là xong rồi. Hương vị không chỉ ngon, còn có một ưu điểm khác chính là không làm con gà nát bấy.”

“Ừ ừ, còn phải chú trọng con gà…” Hai người cùng nhau tham khảo các loại gà và hương vị. Sau một hồi, Tần Vũ Tinh lúng túng phát hiện phía dưới chiếc quần ngủ của cha mà cô đưa cho Hạ Thiên thay, dựng lên một cái ‘ô dù’ nho nhỏ, rất rõ ràng.

Khụ khụ, tối khuya thảo luận gà làm gì không biết nữa?

Có bệnh mà…

Cô xấu hổ dời ánh mắt đi hướng khác, nhớ ra cái gì, nói: “Đúng rồi, em không thể nào nhận lời cầu hôn của anh được. Lĩnh chứng cần hộ khẩu, hộ khẩu của em không có ở nhà.” Hộ tịch của cô và cha ở nhà trệt Đông Thành, sợ rằng mai này phá bỏ dời đi có vấn đề, cho nên chưa dời hộ khẩu. Vẫn là đang ở chung hộ khẩu với ông bà Nội.

Không hiểu sao nói xong câu này, Tần Vũ Tinh cảm thấy thoải mái, nếu không thì cô không biết làm sao từ chối Hạ Thiên. Đến lúc đó lại cộng thêm tội lừa gạt lĩnh chứng sau lưng bố mẹ, giống như lần trước kích động, sau này thế nào cũng hối hận.

Quá vội vàng rồi!

Hình như Hạ Thiên cũng đoán biết được. Anh điều chỉnh tốt lửa rồi đi toilet rửa tay. Sau đó trở lại ghế sa lon ở phòng khách, tìm thấy túi xách của mình, móc ra sổ hộ khẩu, đưa cho Tần Vũ Tinh, hỏi: “Có phải cái này không?”

Tần Vũ Tinh sửng sờ, ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ mà làm chứng minh giả là quá ngang ngược rồi! Giống như thật vậy!”

Hì hì, Hạ Thiên mỉm cười: “Đây là đồ thật. Điền Phương mới đưa cho anh.”

Đầu óc Tần Vũ Tinh trống rỗng. Chuyện gì đây ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.