Edit: Tử Liên Hoa 1612
Bạch Duẫn giơ di động, bật đèn pin chiếu sáng đường đi, vừa đi vừa nhắc Hoa Hựu Hi chú ý đoạn đường dưới chân.
Đường xuống đáy vực không dài nhưng lại dốc, ngay đàn ông con trai như anh còn thấy không dễ đi mà Hoa Hựu Hi không chỉ không than vãn một lời mà còn luôn cố gắng đuổi kịp anh. Điều này khiến anh nể phục từ tận đáy lòng, không khỏi có chút kính trọng với cô gái này.
Mà Hoa Hựu Hi cũng đang âm thầm khen ngợi sự cẩn thận của Bạch Duẫn, mỗi bước đi anh đều cố gắng chiếu ánh đèn xuống chỗ cô đặt chân, giúp cô đi lại khá nhẹ nhàng.
Trong lòng hơi xao động, người con trai này cũng không tệ đâu!
Hai người nhanh chóng đi tới đáy vực, còn may nơi này khá trống trải, lại có đèn pin chiếu sáng nên rất dễ dàng phát hiện Phác Nghê Tinh đang hôn mê bất tỉnh.
Khi đèn pin chiếu tới chỗ của Phác Nghê Tinh, Hoa Hựu Hi không khỏi hít đầy một hơi lạnh.
Chỉ thấy anh bị ngã thê thảm, những chỗ không có quần áo che chắn bị cào đầy vết thương, đặc biệt là mặt đã tới mức máu thịt lẫn lộn, có chỗ còn đang chảy máu, có chỗ đã bắt đầu khô lại, thoạt nhìn cả khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đâu còn vẻ thanh nhã tuấn dật lúc trước.
Tuy chuyên ngành của Bạch Duẫn là tim nhưng anh biết không ít thao tác cấp cứu bình thường. Anh bình tĩnh kiểm tra cơ thể của Phác Nghê Tinh, ngưng máu đơn giản ở mấy chỗ động mạch, cố định lại xương cốt bị gãy, sau khi xác định không bị nguy hiểm tới tính mạng mới thở dài một hơi đi lau mồ hôi ở hai bên thái dương, gọi điện thoại cho Dương Quang đang lo lắng chờ đợi trên kia.
Gần như là chuông vừa reo, Dương Quang đã bấm nghe điện thoại.
Cô siết chặt điện thoại như níu kéo ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, sốt ruột hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
“Không bị nguy hiểm tới tính mạng.”
Dương Quang như vừa tỉnh lại từ cơn mơ, ngồi sụp xuống như thể bị rút mất tất cả sức lực, giống như đã tìm được chỗ bộc phát mà bật khóc nức nở, “Hu hu... Không có… nguy hiểm tới tánh mạng… là tốt rồi, hu hu... Không có nguy hiểm tính mạng là tốt rồi, hu hu...”
Lúc này xe cứu thương cũng đã tới, lại rối loạn mất một lúc nhân viên cứu hộ mới đưa được Phác Nghê Tinh hữu kinh vô hiểm tới bệnh viện gần nhất.
Đây là lần thứ hai Dương Quang phải ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, nằm trong đó chính là người mà cô muốn ở bên cả đời, dù đã biết anh không bị ảnh hưởng tới tính mạng nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng thấp thỏm.
Khi ba Phác mẹ Phác chạy tới vừa đúng lúc cửa phòng mổ được mở ra.
“Con tôi sao rồi bác sĩ?” Mẹ Phác vội vã đi tới trước mặt bác sĩ.
“May mà có người kịp thời cầm máu cho cậu ấy, giờ bệnh nhân đã không còn nguy hiểm tới tính mạng rồi. Nhưng phần đùi của cậu ấy bị ngã rất nghiêm trọng, có thể cả đời này cũng không đứng lên được nữa. Còn cả vết thương trên mặt cũng rất sâu, chắc chỉ có phẫu thuật thẩm mỹ mới khôi phục được.” Bác sĩ đẩy gọng kính.
Mẹ Phác không dám tin đưa tay lên che miệng, hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng ba Phác đứng sau lưng.
Chu Tây Nguyệt đứng bên cạnh cũng sợ hãi, lạc giọng thét chót tai: “Sao lại như vậy được? Chắc chắn là do tay nghề của ông quá kém, anh Nghê Tinh nhất định sẽ khỏe lại thôi!”
Tin rằng bất cứ bác sĩ nào nếu bị người khác nghi ngờ rằng tay nghề của mình kém cũng chẳng vui vẻ gì, huống hồ ông cũng không phải hạng người bình thường mà chính là bác sĩ có tên có tuổi ở nước Z mà Hoa Hựu Hi mời đến. “Hừ, vậy cô tự đi mà mời người khác giỏi hơn đi.”
Nói xong những lời này liền giận dữ bỏ đi, hoàn toàn không để ý tới Hoa hựu Hi đang không ngừng giải thích bên cạnh.
Nghe xong lời nói của bác sĩ, Dương Quang nhìn về phía Bạch Duẫn như muốn cầu cứu.
Bạch Duẫn thấy thế thì cúi đầu trầm ngâm một lát, “Lúc trước khi anh đi du học ở Mỹ có quen một giáo sư khoa chỉnh hình hàng đầu thế giới, nhưng tuổi ông ấy cũng cao rồi, bây chắc đã gần sáu mươi. Nhưng em yên tâm, để anh thử xem.”
Dương Quang nghe vậy, trong lòng trào ra cảm giác ấm áp, “Anh Bạch Duẫn, cảm ơn anh!”
Ba Phác mẹ Phác nghe thấy thế cũng rất kích động, ngước mắt nhìn lại mới thấy hóa ra là bác sĩ điều trị chính cho ba Phác. “Bác sĩ Bạch?”
Tuy có ngạc nhiên vì con mình có quen biết với Bạch Duẫn nhưng hiện tại ông vẫn quan tâm tới cái chân của con trai mình hơn. “Bác sĩ Bạch, ý cậu là chân của thằng bé nhà tôi vẫn chữa được đúng không?”
Bạch Duẫn nhìn ánh mắt mong ngóng kia, đáp: “Cháu cũng không chắc chắn được, phải tìm giáo sư Cheshil xác định trước.”
“Vậy là có hi vọng rồi! Cảm ơn cháu Bạch Duẫn, cô không biết phải cảm ơn cháu thế nào mới tốt!” Mẹ Phác nói xong lại bắt đầu rơi nước mắt.
Ngày hôm sau khi Phác Nghê Tinh tỉnh lại, phát hiện chân mình không thể nhúc nhích, trên mặt cũng quấn đầy băng vải cùng với thái độ để ý cẩn thận của mọi người là anh biết chân mình coi như bị phế, khả năng cao mặt cũng thành hủy dung rồi.
Anh cụp mắt đuổi toàn bộ một người ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, một thân một mình ở trong phòng bệnh suy nghĩ chuyện gì đó.
Ha ha, tàn phế, CMN bây giờ anh là một kẻ tàn phế, còn là một tên tàn phế bị hủy dung!
Anh còn có tư cách gì mà tiếp quản tập đoàn Phác thị? Bằng hai cái chân tàn phế này sao?
Anh còn tư cách gì để mang hạnh phúc tới cho Dương Quang? Bằng bản mặt nát tươm này sao?
Bà nhà nó, đúng là chuyện cười! Phác Nghê Tinh khổ sở ôm lấy đầu.
Anh chỉ muốn muốn chạy một vòng lớn để phát tiết uất ức tức giận trong lòng, muốn say một trận để quên đi thực tế buồn đau.
Nhưng mẹ kiếp thực tế chính là, ngoài việc nằm ngẩn người trên giường oán hận ông trời, anh chẳng làm được gì cả!
Cái gì cũng không làm được!!!
Anh liều mạng đấm xuống hai chân không có chút cảm giác nào, sương mù bủa vây lấy trái tim.
Phác Nghê Tinh đưa tay lên che mắt, nước mắt chảy ra thấm vào băng gạc như chưa từng xuất hiện.
Trước đây kiêu ngạo cỡ nào, bây giờ ngã một cái cũng đau như vậy.
Mẹ Phác đứng chờ ở ngoài cửa không ngừng đi tới đi lui, muốn gõ cửa nhưng lại sợ quấy nhiễu đến trái tim yếu ớt của con trai, nhưng không gõ cửa thì bà lại không yên tâm khi để một mình thằng bé ở bên trong lâu như vậy.
Khi bà còn đang phân vân lo sợ thì bác sĩ và y tá lại tới đổi thuốc.
Bà gõ cửa, thông báo chuyện bác sĩ tới thay thuốc rồi mở cửa ra.
Bác sĩ vừa bước vào đã bị thứ gì đó đập thẳng vào mặt, không kịp ư hử gì.
“Cút đi! Cút!” Phác Nghê Tinh cũng không thèm nhìn xem là thứ gì, chỉ cần chạm tới là cầm ném ra cửa, không thèm để ý tới bàn tay bị kim truyền đâm chảy máu.
Mẹ Phác sợ tới mức hốt hoảng chạy tới ôm cổ anh, run rẩy khóc lóc, “Tinh nhi! Con đừng như vậy mà Tinh nhi! Bác sĩ sẽ chữa khỏi cho con mà!”
Dương Quang cũng ôm chặt eo anh: “Nghê Tinh! Anh bình tĩnh một chút!”
Nhưng vẫn không cản nổi Phác Nghê Tinh đang điên cuồng.
Cuối cùng phải để mấy hộ sĩ nam hợp lực đè anh lại, sau đó bác sĩ tiêm một liều an thần, mọi chuyện mới được khống chế lại.
Chu Tây Nguyệt đứng ngoài cửa thấy vậy thì liên tục lắc đầu, nước mắt nhòe nhoẹt. “Sao lại thế được? Sao lại thành thế này? Tất cả là tại em! Đều là lỗi của em!”
Sau đó giống như không tiếp nhận được đả kích này, quay người chạy đi mất.
Mấy ngày tiếp theo cũng không khác là mấy, tuy dã chuyển tới phòng bệnh thường nhưng Phác Nghê Tinh vẫn phải được tiêm thuốc an thần mới an tĩnh lại.
Hiện tại anh giống như một con thú bị mắc kẹt trong tấm lưới, trốn không xong, thoát không được, càng giãy tấm lưới càng buộc chặt, sa chân vào vũng bùn.
Nhìn hốc mắt ngày càng hõm sâu của con trai, mẹ Phác chỉ biết lén lút khóc thầm.
Bên này Bạch Duẫn khó khăn lắm mới liên hệ được với giáo sư Cheshil, lại mất thời gian thương lượng nữa mới xác định được tháng sau ông sẽ đến kiểm tra và chữa bệnh cho Phác Nghê Tinh.
Sau khi xác nhận tình huống, Bạch Duẫn lập tức gọi điện cho Dương Quang, anh biết Dương Quang vẫn đang chờ điện thoại của anh. “Dương Quang, giáo sư Cheshil đã đồng ý tháng sau sẽ tới đây, em không cần lo nữa.”
“Thật không anh Bạch Duẫn?” Dương Quang không thể kiềm chế được sự kích động của mình, sau khi tỉnh táo lại mới chần chừ hỏi: “Nhưng sao giáo sư lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của anh vậy anh Bạch Duẫn? Có phải là anh phải làm chuyện gì rất khó không?”
Cô từng nghe giáo sư Cheshil nổi tiếng là rất khó mời, không phải cứ có tiền là có thể mời được.
Trong lòng Bạch Duẫn cảm thấy ấm áp, chẳng phải Dương Quang vẫn quan tâm anh sao?
“Anh ở nước Mỹ lâu như vậy rồi, có quan hệ rất tốt với giáo sư nên mới mời được ông ấy. Có thấy anh Bạch Duẫn của em rất có giá không?” Anh cố ý trêu đùa.
“Đúng đúng đúng! Anh Bạch Duẫn là lợi hại nhất!” Tâm trạng đã được thả lỏng rồi, Dương Quang không khỏi cười một tiếng.
Thật ra Dương Quang đã đoán đúng rồi.
Muốn để giáo sư Cheshil tới đây không phải chuyện dễ dàng, không bàn tới việc ông đã tới tuổi về hưu, chỉ tính riêng quan hệ giữa anh với giáo sư Cheshil cũng không đến mức có thể khiến ông đích thân ngồi máy bay tới đây.
Anh đã làm một giao dịch với giáo sư Cheshil: ba năm sau anh phải tới bệnh viện mà giáo sư Cheshil mở làm việc năm năm.
Dương Quang mang theo tin tức khiến người ta mừng rỡ này đến bệnh viện, muốn nói tin này cho Phác Nghê Tinh biết đầu tiên.
Vừa mới chuẩn bị đẩy cửa vào lại xuyên qua thủy tinh trong suốt nhìn thấy Phác Nghê Tinh đang yên lặng uống cháo mà Chu Tây Nguyệt đưa tới bên miệng, ánh mắt cũng nhìn cô ấy chăm chú.
Mà Chu Tây Nguyệt đang đỏ mặt cười cười, tuy có hơi thẹn thùng nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại.
Bàn tay đẩy cửa của Dương Quang khựng lại, vẻ mặt dại ra trong chớp mắt, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Nhưng sau đó cô lập tức đổi lại vẻ mặt hòa nhã, mỉm cười đẩy cửa bước vào.
“Anh Nghê Tinh! Để em nói cho anh một tin tốt, giáo sư Cheshil đã đồng ý tháng sau sẽ tới trị liệu cho anh, anh sẽ đứng lên được ngay thôi!”
Phác Nghê Tinh lạnh nhạt liếc Dương Quang một cái, chỉ “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục uống cháo.
Nhưng Chu Tây Nguyệt đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì hưng phấn kêu to: “Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi! Anh Nghê Tinh, anh có thể đứng lên rồi!”
Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý dù anh Nghê Tinh có tàn phế hay hủy dung, cô cũng sẽ luôn ở cạnh anh. Cho dù anh Nghê Tinh đánh cô mắng cô, cô cũng chịu đựng, dù sao nếu không phải tại cô thì anh Nghê Tinh cũng không gặp nạn thế này.
Thiếu nữ đã từng ngang ngược, trong một đêm thoáng cái như đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Hiện tại biết Phác Nghê Tinh vẫn còn cơ hội có thể đừng lên, có thể tưởng tượng cô vui vẻ cỡ nào.
Phác Nghê Tinh cưng chiều nhìn Chu Tây Nguyệt, xoa đầu cô ấy.
Dương Quang nhìn hai loại phản ứng hoàn toàn trái ngược của Phác Nghê Tinh thì lại không biết phải làm gì.
Chu Tây Nguyệt cũng cảm thấy hơi xấu hổ, vừa định đứng lên đã bị Phác Nghê Tinh kéo một cái, ý bảo cô ấy tiếp tục đút cháo.
Dương Quang nhìn Phác Nghê Tinh, gượng cười: “Vậy… Anh ăn từ từ nhé, em còn có việc ở trường, ngày mai lại tới thăm anh.”
Cũng không chờ đối phương đáp lại đã vội vã rời đi.
Mãi đến khi không nghe được tiếng bước chân hoảng loạn kia nữa, Phác Nghê Tinh mới từ từ ngưng cười: “Em ra ngoài được rồi.”
Tuy không rõ lý do nhưng Chu Tây Nguyệt vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Quang đều nhìn thấy hành động vô cùng thân thiết của Phác Nghê Tinh và Chu Tây Nguyệt, cho dù có muốn làm lơ nhưng cảm giác đau xót trong lồng ngực vẫn nhắc nhở cô từng giây từng phút.
Cô lau nước mắt vô thức chảy xuống ở khóe mắt, tự an ủi mình, chắc chắn là đồ thối tha Phác Nghê Tinh kia không muốn gây phiền hà cho cô nên mới cố ý diễn kịch, còn lâu cô mới trúng kế!