Trần Bảo Kiều vừa thấy Lý Bát Dạ tránh thoát công kích của mình, cũng động dung:
- Thì ra ngươi là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái!
Trẻ tuổi như vậy, có thể tu luyện đế thuật tới trình độ này, khiến Trần Bảo Kiều động dung, nàng đánh giá Lý Bát Dạ thêm vài lần.
- Đế thuật đối với ta mà nói, không thành vấn đề.
Lý Bát Dạ thong dong nói ra:
- Chỉ cần theo ta, nàng muốn trăm bộ ngàn bộ, ta liền tặng nàng.
- Tiểu súc sanh, muốn chết.
Nhìn Lý Bát Dạ tán tỉnh vợ mình, Thánh Thiên Đạo nghiến răng nghiến lợi lao tới, nhưng bị Lý Sương Nhan liên tục ngăn cản. Cuối cùng, Thánh Thiên Đạo bão nổi, quát lên:
- Giết.
Thánh Thiên Đạo nổi khùng, tế ra chân mệnh, trong chốc lát, chân mệnh như thái sơn áp đỉnh, mệnh cung bắn ra phù văn vô tận, mênh mông như biển, đạo văn mênh mông này có thể quét qua thiên địa.
Ông!
Nhưng mà lúc này, thánh quang tăng vọt, một tòa thánh liên mở ra, trong nháy mắt, toàn thân Lý Sương Nhan phun ra nuốt vào tiên quang trắng nhạt, thời điểm này, Lý Sương Nhan giống như thiên sứ hạ phàm.
Lý Sương Nhan bước ra phía trước, một bước vượt qua vô tận đạo văn của Thánh Thiên Đạo, vô tận đạo văn này có thể nghiền nát hư không, nhưng mà lúc này Lý Sương Nhan giống như hoa sen nở rộ, chấn bay biển đạo văn, vô tận đạo văn căn bản không thể ảnh hưởng tới nàng.
Giao cấu thể vừa ra, liền có thể cưỡng hiếp vạn vật, vạn pháp không nhiễm, ngay cả đại đạo cũng sợ hãi tránh né.
Phốc!
Lý Sương Nhan tung ra một kiếm xé trời, trong nháy mắt, đâm trúng ngực của Thánh Thiên Đạo.
Vào lúc nguy hiểm tính mạng, “Loong coong” một tiếng, đạo y trên người Thánh Thiên Đạo phát sáng, ngăn cản một kiếm này. Một kiếm này quá đột ngột, mặc dù có bảo y ngăn cản, thân thể Thánh Thiên Đạo vẫn bị kiếm kình đánh bay hơn trăm dặm.