“Trẻ con đi ra chỗ khác chơi ở đây rất nguy hiểm”
Mở miệng là Long Hạo Nguyệt, tuy nhắc nhở nhưng cũng âm thầm cảnh giác, đứa bé này không tầm thường, tầm thường có thể từ trên trời rơi xuống không chút xứt mẻ sao.
“Không có a, tiểu Tuyết còn cảm thấy chơi rất vui đây“.
A Cửu không quan tâm nữa chỉ nhìn vào trường thương đang cắm ở giữa sàn, bước lại gần một tay định nhổ ra trường thương.
A một tiếng, vừa chạm vào trường thương, một luồng sức mạnh lãnh lẽo thẩm thấu lên tay như ngàn vạn kim châm trực tiếp cắm vào tay A Cửu, vội vàng giựt tay ra.
Điện Chủ hồn điện ánh mắt nóng lên hô: “Thương đã có linh chí, không phải chủ nhân chớ động vào.”
Thương này hôm nay ta nhất định phải đoạt, âm thầm một nụ cười trên miệng điện chủ Hồn điện bất giác tuôn ra.
Vô Nhai Môn môn chủ cùng Long Vương Điện điện chủ ánh mắt cũng càng nóng, hiển nhiên ai cũng cùng Hồn Điện có suy nghĩ.
Thiên Hành Sơn, Dương Liên nhìn Liễu Sơn nói: chớ có đánh chủ ý ngu ngốc lấy cây thương này, nếu không ai cũng không cứu nổi các ngươi.
Liễu Sơn vỗn có một chút tiểu ý nghĩ, nhưng nghe Dương Liên lời nói lập tức im lặng,nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
“Thương này ba ba nói, chỉ có tiểu Tuyết cùng ba ba cầm nổi nếu không hội rất đau đấy.”
“Tiểu bằng hữu, cha ngươi đâu, không biết nghuy hiểm sao, tới đây với thúc kẻo bị thương đến liền không tốt” có đệ tử không nhịn được hảo tâm nhắc nhở một câu.
“KHÔNG ĐƯỢC, tiểu Tuyết ra đây nhưng là để đánh nhau đấy, chưa bị thua sao có thể chạy được.”
“Tiểu bằng hữu, vậy là đến đây nhưng là muốn đanh nhau sao”, Hồn điện,điện chủ khuôn mặt hiền hòa mở miệng nói.
“Đúng a, nhưng mà nhìn quanh không giống như có người biết đánh”, tiểu Tuyết trong giọng cực kì phiền muộn.
“Ha ha không sao, tiểu bằng hữu có thể đánh với ai tùy thích, tiểu bằng hữu có muốn cá cược một trận vui nhộn không??”
“Cược gì? Mà không được, mụ mụ nói cá cược là không tốt.”
Liễu Sơn nhíu mày, quả nhiên.
-Chân huynh, vị tiểu bằng hữu này còn nhỏ, huynh không cần phải làm khó nha.
“Liễu huynh quá lời, chỉ là đùa cợt thôi.”
Đùa cợt? Đừng nghĩ Liễu mỗ không biết, cũng xin nhắc nhở ba người một câu không nên đánh chủ ý cây thương nếu không họa lâm đầu lúc nào không biết, Liễu Sơn trầm giọng xuống.
Ba người đừng đầu từng thế lực nhíu lại mắt, “vậy là Liễu huynh đây là muốn độc chiếm rồi.”
Ngủ xuẩn, Dương Liên một bên nhẹ giọng mắng một tiếng.
“Chỉ là nhắc nhở thôi, các vị cứ tự nhiên yên tâm Thiên Hành Sơn sẽ không tham gia.”
Sư phụ, cây thương đó không phải phàm vật a, nội môn xếp hạng thứ nhất khẽ nói với Liên Sơn.
“Bảo vật là tốt, có mệnh giữ mới là trọng yếu, dừng lại ở đây đi còn dám đánh chủ ý, trục xuất sư môn.”
“Vâng.”
“Tiểu Bằng hữu thế nào, nếu tiểu bằng hữu thắng lời nói có thể tùy ý yêu cầu, nếu tiểu bằng hữu thua tiền đặt cược là cây thương, thế nào.”
Đang định cự tuyệt, trong đầu tiểu Tuyết lại nghe thấy tiểu Thiền cười nói, “đáp ứng đi chơi nhưng là rất vui.”
Được a, tiểu Tuyết cười cười nói.
“Vậy tốt hả hả, tiểu bằng hữu túy ý chọn một người đấu.”
“Vậy hai tỉ tỉ này cùng lên đi.”
Tiểu Tuyết vẻ mặt không quan trọng bố dáng còn có chút thất vọng nữa,nhưng khác Long Hạo Nguyệt giận sôi lên tuy chỉ là con nít chưa hiểu chuyện, nhưng càng như vậy lại càng cảm thấy bản thân bị nhục nhã, đánh với 4,5 tuổi đùa gì vậy.
“Không cần khinh thường, con bé nhưng là trúc cơ sơ kì“.
Cái gì!!! Toàn trường giật mình ai nấy miệng há to dường như nhét được một quả trứng gà, 4,5 tuổi trúc cơ, nói ra không ai tin nhưng sự thẩ ngay trước mặt lại chân chính cấp bậc chưởng môn nói ra, ai lại dám không tin.
Không thể nào, Long Hạo Nguyệt hoàn toàn chính là không tin tưởng nổi sự thật này, bản thân vốn là thiên tài tuyệt thế, thực lực lại cao, bây giờ cũng mới 16 tuổi, trúc cơ sơ kì được coi là cực kì hiếm có, vậy mà có người so nàng còn bé hơn 10 năm đã đạt đến cấp độ này.
Không được, tu vi bằng thực lực nhưng là chưa chắc,phải nhớ bản thân nhưng là dày vò mới luyện ra một phen bản sự, còn không tin một nhóc con chú tâm tu luyện có thể còn có thời gian luyện võ, lấy lại bình tĩnh, Long Hạo Nguyệt mỉm cười nhìn tiểu Tuyết,
“Đến đây nào, tỉ tỉ dạy cho vài chiêu.”
“Được,“ tiểu Tuyết không nhiều lời chính là nhảy về trước tay nắm đấm ra một quyền.
Long Hạo Nguyệt khẽ cười, quả nhiên, đưa bàn tay thon rả ra tính tiếp đường quyền của tiểu Tuyết nhưng khuôn mặt tươi cười nhanh chóng biến sắc.
Đường quyền của tiểu Tuyết nhìn, bé nhỏ lại làm cho Long Hão Nguyệt cảm giác nếu tiếp quyền đó xương tay sẽ bị xoắn nát, chuẩn bị biến chiêu nhưng quyền nhìn chậm chạp của tiểu Tuyết bỗng dưng gia tốc.
Bành, tiểu Tuyết đứng yên đấy nhìn như thế, Long Hạo Nguyệt lui lại vài bước mới ổn định lại thân hình, bàn tay đem đỡ quyền phong phía trước đã xụi lơ hoàn toàn gãy mất.
Long Hạo Nguyệt trừng lớn đôi mắt không thể tin tưởng được lấy tiểu Tuyết.
Tứ đại tông môn biến sắc,nhìn vừa rồi rõ ràng lực lượng Long Hạo Nguyệt hơn, nhưng lại lại thua trong đòn tất công đó, cũng không phải võ kĩ chỉ là đơn thuần lực lượng, rốt cục là sao.
Duy chỉ có Dương Hối cùng Dương Liên, đứng đó nhìn xem nhẹ giọng: Võ Thần Thể Chất.
Long Hạo Nguyệt không cam lòng, cưỡng ép tay đau tay khác dùng sức, nhanh chóng trên bàn tay xuất hiện một đóa hoa sen, nhìn cũng lớn hơn mấy đóa trước rất nhiều,lực lượng cũng là to lớn hơn, hiển nhiên dùng hết sức lực còn lại một chiêu giải quyết.
Tiểu Tuyết thiếu kiến thức căn bản cũng không hay biết, nhưng bản năng mách bảo đóa sen tuy đẹp nhưng nguy hiểm, đang tính lui lại giữ khoảng cách...
“Chậm“.
Bạo cho ta.... Xùy.
Không phải Bành mà là Xùy một tiếng ngọt lịm, trường thương đang yên vị ở vị trí, bỗng chốc xuyên thẳng vào bụng Long Hào Nguyệt đi qua bằng tốc độ mắt thường không thể thấy, đóa hoa sen trên tay cũng yếu ớt rồi biến mất,
ọc..Long Hạo Nguyệt cuồng phun mộn ngụm máu nhuộm đỏ cả y phục.
Nguyệt nhi, Long Vương Điện chủ gầm thét lên bay đến chỗ Long Hạo Nguyệt, vẫn còn may xuyên qua bụng cũng không đâm chúng chỗ yếu hại, mất máu hơi nhiều nhưng không chết được.
“HỪ, còn nhỏ tuổi đã máu lạnh như thế chắc chắn không phải thứ tốt, coi như ta giệt ngươi để tránh sau này sinh ra một ác ma đến.”
Long Huyền đạo huynh chớ nên hành động ngu ngốc, dừng tay lại.
“Còn muốn bảo trụ nó, muộn”, Long Huyền trên tay tản mát kim quang tựa như đầu rồng đánh về phía tiểu Tuyết.”
“Làm Càn.” Dương Liên tức giận lấy chỉ hóa kiếm bắn về phía Long Huyền.
Ầm....cả đỉnh Thiên Hành Sơn rung động dữ dội. Lung lay gần như muốn trực tiếp đổ bể xuống.
Bụi mù tản đi, Long Huyền mắt ngưng trọng nhìn về phía Dương Liên, vừa rồi trong lúc tức giận hắn nhưng tung đòn hêt sức, đối phương chỉ nhẹ nhàng điểm một ngón liền phá giải, Nguyên Anh sao?? Hẳn không thể lão tổ thọ mệnh cũng nhanh gần 600 năm may mắn đột phá đến Nguyên Anh mới kéo dài được hơi tàn,mà đối phương nhìn niên kỉ không sai biệt lắm không tới 30.
“Dám tấn công người nhà ta, biết chữ chết viết thế nào sao“.
“Các hạ không khỏi bá đạo một điểm đi, là nàng tổn thương con gái ta trước.”Long Huyền biết truyện này sẽ không kết thúc dễ dàng vậy nên đành đánh bậy đánh bạ hòng cho qua.
Dương Liên vẻ mặt khinh thường: tổn thương trước, không phải con gái ngươi hạ sát cơ sao, không phải muốn cháu ta chết sao, ngược lại hay cũng nhờ thanh thương này mở linh chí hộ chủ,
Còn một vấn đề nữa, người nhà bọn ta thích giết ai thì giết các ngươi tính là thứ gì đồ vật.
Lời nói bá đạo vang vọng cả toàn trường, tất cả mọi người im lặng không một ai lộn xộn, không khí im lặng một cách quỷ dị đến đáng sợ
Long Sơn giật mình, tưởng có tác dụng ai ngờ đối phương đưa lời lẽ bá đạo như vậy, Long Sơn có chút im lặng.
Hừ chúng ta còn không tin các hạ nói giết ai thì giết đây, Vô Nhai Môn cùng Hồn điện đồng loạt đứng lên duy chỉ có Thiên Hành Sơn nhàn nhã ngồi đấy.
“Nguyên lai Thiên Hành Sơn vốn đầu nhập vào lũ này,ha ha nực cười từ lúc nào Thiên Hành Sơn phải cúi đầu người khác xưng thần rồi” ba môn phái một chỗ người họa ta tô một bộ miệt thị Thiên Hành Sơn.