Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức để ánh mắt Hà Anh Kiếm phát lạnh, sát ý nhảy lên, cười lạnh một tiếng nói ra:
- Đồ không biết trời cao đất rộng, ngươi thật sự cho rằng ngươi là Tẩy
Nhan Cổ Phái Đại sư huynh sao? Cũng dám cùng ta nói như vậy! Hừ, chỉ
bằng ngươi cùng nhóm người đồng nát sắt vụn trước mắt này, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn! Một đám tôm tép nhãi nhép, cũng đủ tư cách đối địch
với ta?
Nói xong lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ cùng đám người Nam Hoài Nhân.
Hà Anh Kiếm nói như vậy, lập tức để trong lòng bọn người Hứa Bội phẫn
nộ, lời này của Hà Anh Kiếm không chỉ là vũ nhục Lý Thất Dạ, cũng là vũ
nhục bọn hắn.
Gặp Hà Anh Kiếm không chừng mực, Lý Thất Dạ cũng chẳng muốn để ý đến hắn, xoay người rời đi.
- Thế nào? Vừa rồi ngươi không phải khẩu xuất cuồng ngôn nói để cho ta
ngày mai không đứng dậy được sao? Hiện tại tại sao lại muốn chạy trốn
rồi? Bất chiến liền bại, bao cỏ như ngươi cũng dám ở trước mặt ta nhảy
nhót. . .
Gặp Lý Thất Dạ xoay người rời đi, Hà Anh Kiếm cười lạnh nói ra.
- Đem hắn ném xuống núi, đánh đến cha mẹ của hắn đều nhận không ra mới
thôi, nếu như không trùng kiến tiểu viện cho ta, cắt ngang chân thứ ba
của hắn!
Lý Thất Dạ căn bản cũng không cùng Hà Anh Kiếm tốn nhiều miệng lưỡi, chỉ là đi tới trước bảo lầu của Lý Sương Nhan, phân phó Lý Sương Nhan nói
ra.
- Ha ha, a, ha. . .
Lý Thất Dạ đột nhiên phân phó Lý Sương Nhan, Hà Anh Kiếm tựa như là nghe được chuyện cười nhất thế gian, đều cười đến gập cả người, chỉ vào Lý
Thất Dạ, nước mắt cũng sắp chảy ra, cười to nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng ngươi là Yêu Hoàng? Hay là
Nhân Đế? Chỉ bằng bao cỏ như ngươi, cũng dám đối với Lý tiên tử vênh mặt hất hàm sai khiến! Lý tiên tử, loại ngu xuẩn này, ta trừng trị hắn
cho ngươi. . .
Nhưng mà, Hà Anh Kiếm vẫn chưa nói xong, Lý Sương Nhan đã đứng dậy, như là nhìn thằng ngốc nhìn hắn, lạnh lùng nói ra:
- Ta cho ngươi một cơ hội xuất thủ.
Lập tức, Hà Anh Kiếm tiếu dung cứng ở nơi đó, thần thái kia so với ăn
hết một đống phân còn muốn khoa trương, cả người hắn cứng đơ, đã không
cách nào có những thần thái khác nữa.
Phanh một tiếng, thời điểm Hà Anh Kiếm vẫn không thể lấy lại tinh thần,
đã bị Lý Sương Nhan một kích đánh cho bay ra Cô Phong, sau đó một hồi
tiếng kêu thảm thiết ở dưới Cô Phong vang lên, không hề nghi ngờ, Lý
Sương Nhan ra tay đủ nặng .
Lúc này, đệ tử hủy đi tiểu viện khác đều cứng ở nơi đó, Lý Sương Nhan ra tay giáo huấn Hà Anh Kiếm, trong nháy mắt liền đem Hà Anh Kiếm đánh kêu thảm thiết! Một màn này, dọa phá gan những đệ tử kia!
Ngay cả đám người Hứa Bội những đệ tử Tẩy Thạch Cốc này cũng không khỏi
hai mặt nhìn nhau, mặc dù nói, mấy ngày nay Lý Sương Nhan một mực bồi Lý Thất Dạ xuất hiện, nhưng mà, bọn hắn rất ít nói chuyện với nhau. Theo
bọn hắn nghĩ, Lý Sương Nhan lưu lại, chỉ sợ là bởi vì hai phái có ước
hẹn quan hệ thông gia, lưu lại cùng Đại sư huynh ở chung.
Nhưng mà, bọn hắn không nghĩ tới, thiên chi kiêu nữ Lý tiên tử, công
chúa Cổ Ngưu cương quốc trên vạn người, vậy mà nghe theo Đại sư huynh
của bọn hắn, chuyện như vậy truyền đi đều khó có người tin tưởng.
Cửu Thánh Yêu Môn là cái gì, hiện tại Tẩy Nhan Cổ Phái là cái gì? Hiện
tại Lý Sương Nhan địa vị cao đến khó tưởng tượng, coi như là trưởng lão
Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không có tư cách cùng với nàng so, đại nhân vật
cao cao tại thượng như vậy, vậy mà nghe Đại sư huynh bọn hắn, cái này
quá bất khả tư nghị.
Thời điểm Lý Sương Nhan giáo huấn Hà Anh Kiếm, như là chó săn trung
thành nhất của Lý Thất Dạ, Nam Hoài Nhân cười lạnh một tiếng, nhìn mấy
môn hạ đệ tử hủy đi tiểu viện nói ra:
- Còn không mau cút đi, chẳng lẽ muốn chờ chúng ta tới thu thập các
ngươi sao? Hừ, đều là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, đừng làm quá đáng quá
mức, cho rằng ôm đùi Tào trưởng lão, liền vô pháp vô thiên sao. . .
-. . . thần uy của Đại sư huynh cũng là các ngươi có thể khiêu khích?
Hừ, tầm nhìn hạn hẹp, coi như là Yêu Hoàng, Đại sư huynh cũng là khách
quý! Đừng tưởng rằng các ngươi tìm một chỗ dựa, liền có thể khiêu khích
Đại sư huynh! Đại sư huynh nhân từ, không tính toán với các ngươi, nếu
không, các ngươi đưa đến chỗ dựa gì đều chỉ có đường chết!
Nam Hoài Nhân không chỉ là mạnh vì gạo, bạo vì tiền đơn giản như vậy,
hắn khéo léo, còn rất rõ ràng biết có chút lời nói hắn nên nói như thế
nào, có một số việc nên làm như thế nào, lần này hắn nói ra nhìn như cáo mượn oai hùm, nhưng cái này ngoại trừ nói cho những môn hạ đệ tử hủy đi tiểu viện nghe ra, còn là nói cho đám người Hứa Bội ở đây nghe, đây là
một câu đề tỉnh cho bọn hắn!
Những đệ tử hủy đi tiểu viện này lấy lại tinh thần, giật cả mình, không
dám hai lời, vứt bỏ công cụ trong tay, xoay người bỏ chạy. Lúc này Chủ
tử của bọn hắn đã bị đánh như mổ heo kêu gào, coi như cho đám người bọn hắn thêm mười cái gan, cũng không dám đi khiêu khích Lý Thất Dạ.
Ngay thời điểm đám người Hứa Bội ngẩn người, Lý Sương Nhan đã bay xuống
trước bảo lâu, ra tay hung hăng dạy dỗ Hà Anh Kiếm một chầu, đối với
cảnh giới như nàng mà nói, đây chẳng qua là tiện tay mà thôi.
Coi như Hà Anh Kiếm danh xưng thiên tài Tẩy Nhan Cổ Phái, cùng Lý Sương
Nhan dạng thiên chi kiêu nữ này so sánh, vậy cũng chưa đủ thành đạo!
- Không có nhiệm vụ môn phái mà nói, nhớ kỹ trách nhiệm của ngươi, người ngăn đường ta, bất kể là ai, giết không tha!
Sau khi Lý Sương Nhan trở về, Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, nói ra.
Lý Thất Dạ nói như vậy, để đám người Hứa Bội nghe được lơ ngơ, mà Nam
Hoài Nhân thì là trong nội tâm chấn động! Đám người Hứa Bội không biết
nguyên do trong đó, nhưng, Nam Hoài Nhân lại biết.
Bởi vì Lý Thất Dạ nói qua, để Lý Sương Nhan là thị nữ! Hiện tại Lý Thất
Dạ phân phó Lý Sương Nhan như thế, chuyện này nhất thời để hắn hiểu
được. Chuyện như vậy, làm sao không rung động Nam Hoài Nhân đây.
Lý Sương Nhan, nhân vật thế nào? Công chúa Cổ Ngưu cương quốc, truyền
nhân Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng mà, hôm nay cũng chỉ là làm thị nữ của đại sư huynh mà thôi!
Ngay thời điểm đám người Hứa Bội còn đầu óc mơ hồ, Lý Thất Dạ đã quay
người đi vào bảo lâu của Lý Sương Nhan, lời nói của Lý Thất Dạ từ bên
trong truyền tới, hắn mãi mãi cũng là bình thản thong dong như vậy:
- Lần này là ngươi thất trách, ta ở tạm khuê phòng của ngươi, ngươi ở phòng bên hộ đạo cho ta.
Lý Thất Dạ nói như vậy, để Lý Sương Nhan vừa tức vừa ảo não, nàng cuối
cùng chỉ là dậm chân một cái, sau đó liền tiến vào, cái gì cũng chưa
nói.
Một màn này, lập tức để đám người Hứa Bội hóa đá, một màn này cũng quá
bá khí đi à nha, cái này sợ là một màn khí phách nhất mà bọn họ gặp qua.
Lý Sương Nhan, ở trong suy nghĩ của bọn hắn là tồn tại cao cao tại
thượng, một đời Thần Nữ, truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn, công chúa Cổ
Ngưu cương quốc, sư phụ là Luân Nhật Yêu Hoàng, còn là trời sinh Hoàng
thể Thánh mệnh!