Gió biển thổi qua, gió nhẹ như thế sẽ làm người ta cảm thấy buồn ngủ.
Trên bầu trời đêm, trăng sáng trên cao, ánh trăng đêm nay đặc biệt tròn, giống như khay bạc đang treo trên đầu.
Ánh trăng như bạc, thời điểm sóng biển ập tới, một ánh bạc bay lên cao, đó là một con cá chép, nó vẽ ra một đường vòng cung như cá vượt Long môn, thập phần xinh đẹp.
Tại trên biển có một hòn đảo nhỏ, hòn đảo hiếm người tới, gốc cây già cứng cáp, màu xanh um tùm, hòn đảo như một viên ngọc khảm trên mặt biển.
Trong đảo có bờ cát tinh tế, hơn nữa mỗi hạt cát tỏa ra ánh sáng màu vàng giống như hoàng kim.
Thời điểm ngươi nâng hạt cát lên, hạt cát sẽ chảy ra từ kẽ tay của ngươi như từng tuyến hoàng kim, vô cùng xinh đẹp, vô cùng động lòng người.
Trên bờ cát như hoàng kim kia, một thanh niên đang nằm dưới tán cây dừa, gió biển thổi, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, hắn rất thích ý và tự tại.
Thanh niên này mặc mặc trường bào, trường bào dùng chỉ bạc may thành, châm công thập phần thâm hậu, hiển nhiên xuất ra từ tay của đại sư.
Thanh niên tuấn lãng như ngọc, dung mạo xuất chúng, đó là một mỹ nam tử, cho dù hắn xuất hiện ở nơi nào cũng như hạc giữa bầy gà.
Thanh niên này có đôi tay xinh đẹp như bạch ngọc, đôi tay này sẽ làm vô số nữ tử ghen ghét.
Thanh niên này lười biếng nằm tại đó, dường như thời gian dửng trôi.
Nhưng đúng vào lúc này, thanh niên kia bò dậy, hắn khom người chào hỏi:
- Có bằng hữu từ phương xa đến, vui chết đi được.
Vào lúc này, không gian chấn động nhẹ, Lý Thất Dạ vượt qua không gian và đứng trên bờ cát.
Lý Thất Dạ đứng ở chỗ này, ánh mắt nhìn chung quanh, hắn thu thiên địa vào trong mắt, sau đó ánh mắt mới nhìn thanh niên kia.
Lý Thất Dạ vượt qua Bất Độ Hải, sau khi vượt qua nhiều lần mới tới đây, hắn cũng chỉ mới đi ngang qua nơi này mà thôi.
- Có lẽ gọi một tiếng tiền bối.
Vừa thấy Lý Thất Dạ, thanh niên kia thu liễm tư thái lười nhác, hắn mỉm cười, trên mặt không mất cung kính.
- Không, ta còn trẻ, mới mười tám mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hắn khẽ lắc đầu.
- Vậy thì gọi tiên sinh, nghe thấy đạo, người đạt trước là tiền bối.
Thanh niên vừa cười vừa nói, thần thái tiêu sái nhưng không mất cung kính, hiển nhiên rất đúng mực.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, hắn cũng không cự tuyệt xưng hô như vậy.
Lúc này, thanh niên tế ra một tiểu viện, tiểu viện mặt hướng biển cả, tọa lạc trên bờ cát. Trong tiểu viện của thanh niên dọn ra bàn trà, thậm chí còn nấu một nồi nước nóng.
Thanh niên mời Lý Thất Dạ ngồi xuống, Lý Thất Dạ khách khí ngồi xuống.
Thanh niên rót một bình trà ngon vì Lý Thất Dạ, hắn vừa cười vừa nói:
- Ta không có nghiên cứu về trà đạo, đây chỉ là trà thô mà thôi, tiên sinh đừng trách móc.
Lý Thất Dạ uống một ngụm, hắn gật đầu, cười cười nói ra:
- Cũng không tệ lắm.
Thanh niên cười rất tiêu sái, sau đó tự giới thiệu, nói ra:
- Tại hạ Trịnh Ẩn, không biết tiên sinh tôn xưng như thế nào.
- Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ xưng tên họ, hắn cười nói:
- Cửu Bí đạo thống Trịnh Đế, nghe qua đại danh.
Thanh niên cười cười, lắc đầu, nói ra:
- Đó là chuyện cũ như hạt vừng, không đáng giá nhắc tới, ta không dám bêu xấu trước mặt tiên sinh.
Trịnh Ẩn, Trịnh Đế, trung hưng chủ của Cửu Bí đạo thống, là thế hệ vô song, thiên phú cao nổi danh như Khương Trường Tồn, Thanh Liên Mộc Tổ!
Hắn sống ở Đấu Thánh vương triều, cũng là thời điểm Cửu Bí đạo thống suy sụp, nhưng hắn ngang trời xuất thế ngăn cơn sóng dữ, trung hưng Cửu Bí đạo thống, về sau hắn sáng tạo ra Thái Thanh Đan Kinh, thậm chí không kém gì Cửu Bí Thuỷ tổ Cửu Bí.
Nếu như nói đệ tử Cửu Bí đạo thống có thể nhìn thấy Trịnh Đế hiện tại, chỉ sợ là không cách nào tưởng tượng nổi thanh niên trẻ tuổi trước mắt lại là lão tổ của bọn họ, Trịnh Đế sống ở thời đại mấy trăm vạn năm trước, đó là chuyện không tưởng tượng nổi.
- Đã trèo lên Thuỷ tổ đỉnh phong.
Lý Thất Dạ nhìn Trịnh Đế, cười cười, nói ra:
- Không hổ là một trong thập đại sáng chói.
- Hư danh mà thôi.
Trịnh Đế tự do tự tại, hắn không kiêu ngạo, nói:
- Được thiên tạo hóa mà thôi, chưa nói tới kinh diễm, lão thiên gia ưu ái, bằng không thế hệ lười nhát như ta, chỉ sợ cả đời cũng không thể thành tựu Thuỷ tổ.
Trịnh Đế nói hời hợt chỉ là khiêm tốn mà thôi, với tư cách một trong thập đại sáng chói, hắn cường đại không cần nói, hoàn toàn có thể tham chiếu Thanh Liên Mộc Tổ và Khương Trường Tồn.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nâng chén trà và nhìn chân trời xa xôi.
Đương nhiên, sau khi tiến vào Bất Độ Hải, gặp được đủ loại người cũng chẳng có gì lạ, dù sao, trăm ngàn vạn năm qua đi, có bao nhiêu Thuỷ tổ, bao nhiêu Chân Đế tiến vào Bất Độ Hải.
Vì sao tiên sinh tới đây?
Trịnh Đế nhìn Lý Thất Dạ, nói ra.
- Vừa mới tiến vào.
Lý Thất Dạ uống một ngụm trà, hắn nói:
- Người phản đối, giết không tha!
Trịnh Đế nghe lời ấy, hắn sợ hãi thán phục nói:
- Tiên sinh thật phách lực, khí thế như cầu vồng, đời ta không kịp. Mặc dù Bất Độ Hải rộng lớn nhưng không thể ngăn cản bước chân của tiên sinh.
Lý Thất Dạ cũng cười cười, hắn không đặt trong lòng, Trịnh Đế chưa từng nhiều lời, hắn chỉ ngồi với Lý Thất Dạ tại nơi này nhìn thiên địa.
Sau khi qua một thời gian ngắn, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn Trịnh Đế, nói ra:
- Vì sao ngươi tới đây?
Trịnh Đế thu hồi ánh mắt, hắn suy nghĩ lời của Lý Thất Dạ, cuối cùng hắn cười khổ một tiếng, lúc này nói:
- Ta hiện tại chỉ muốn quay về, ta cũng không biết, ta cũng chẳng biết tại sao đến đây.
Nói đến đây, Trịnh Đế dừng một lúc, sau đó nói:
- Đến Bất Độ Hải, có Thuỷ tổ vì trường sinh bất tử, cũng có người vì Bỉ Ngạn, còn có người muốn cường đại hơn…
Nói xong, Trịnh Đế nhìn ra phương xa, hắn nói:
- Ta đến Bất Độ Hải, năm đó có vài phần hiếu kỳ, cũng hi vọng có thể đột phá, có người bảo ta, cho nên ta tới. Hiện tại không biết đã qua bao lâu, đến đến đi đi, dường như ta đã quên tại sao mình tới nơi này.
- Thời gian là thuốc quên tốt nhất.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói ra:
- Cũng là thứ tra tấn người ta nhất
Trịnh Đế cũng cảm khái, nói ra:
- Đúng nha, thời gian quá lâu, ta đã quên quá khứ, ta quên rất nhiều, chỉ nhớ rõ chính mình.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nhìn phương xa, dường như hắn đang nhớ bằng hữu cũ.
- Tiên sinh không sống trong thế hệ của ta, tiên sinh trải qua trên cả ta.
Trịnh Đế nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
- Thỉnh giáo tiên sinh, trong nhân thế, vì sao tiên sinh tồn tại?
- Vậy tại sao ngươi sống lâu?
Lý Thất Dạ cười lớn, hắn không trả lời, thậm chí còn hỏi ngược một câu.
Trịnh Đế im lặng, qua một lúc lâu hắn cười khổ, cuối cùng hắn khẽ nói:
- Ta cũng không biết, lần trước khi ta tự hỏi vấn đề này là thời gian rất lâu rồi, có lẽ có đã hơn mười vạn năm, lâu đến mức ta không nhớ nổi.
Nói đến đây, Trịnh Đế nhìn tinh không, hắn nói:
- Khi đó ta tự hỏi mình, nhưng không biết đáp án, hiện tại lại hỏi mình, ta vẫn không biết, còn sống thì cứ sống!
- Tất cả đều không sao cả.
Lý Thất Dạ hiểu, hắn cười cười.
Trịnh Đế gật đầu, nghiêm túc nói ra:
- Tiên sinh nói đúng, có Thuỷ tổ, cho dù đã đứng trên đỉnh vẫn có thể hát vang tiến mạnh, muốn tiến thêm một bước vấn đỉnh Chân Tiên; cũng có Thuỷ tổ muốn tìm trường sinh; cũng có Thuỷ tổ tâm chấp nhất niệm, mưu cầu chính nghĩa trường tồn, canh giữ Tam Tiên giới...
Nói đến đây, Trịnh Đế nói khẽ:
- Cả đời ta đủ rồi, ta đã nếm hết hồng trần thế tục, tất cả mọi tư vị trên thế gian, cũng lĩnh ngộ thiên địa vạn pháp. Tạo hóa cả đời có hạn cho nên không thể chạm vào cánh cửa Chân Tiên, cho nên, đại đạo dài đằng đẵng, vô cầu.
- Trường sinh cũng không phải mong muốn của ta. Phân tranh chính tà không liên quan đến ta.
Trịnh Đế nói:
- Tất cả có thiên mệnh, kỷ nguyên luân chuyển, từ xưa tới nay đều như thế, không cần chấp nhất như vậy.
Sau khi nói đến đây, Trịnh Đế thở dài một hơi, cuối cùng hắn cười nói đắng chát:
- Cả đời tầm thường, ta không có sở cầu nào khác.
Trịnh Đế nói ra lời này, trong đó ẩn chứa không biết bao nhiêu tình cảm, ẩn chứa không ít tang thương.
Thử nghĩ xem, với tư cách là một trong thập đại sáng chói, với tư cách Chân Đế phong thần như ngọc, Trịnh Đế cả đời kinh diễm tuyệt luân, có thể nói cuộc sống rất đặc sắc.
Hắn đã từng quét ngang tám phương, vô địch một thời đại, thậm chí đã tham gia đại chiến long trời lở đất.
Huống chi, hắn với tư cách một trong thập đại sáng chói, thiên phú độc nhất vô nhị, hắn đã từng tìm hiểu ảo diệu thiên địa và viết ra Thái Thanh Đan Kinh tuyệt thế.
Có thể nói, hắn còn cảm thấy tiếc nuối hay sao? Không có!
Về sau tiến vào Bất Độ Hải, hắn quan sát tám phương, trải qua vạn hiểm và trào lên Thuỷ tổ, được đại tạo hóa, có thể nói đời này của hắn đã viên mãn.
Cho nên, bên trong Bất Độ Hải mênh mông, hắn không ngừng tự xét lại chính mình, hắn sống vì cái gì?.
Cho đến ngày nay, quyền thế, sắc đẹp, danh vọng... Tất cả đều không phải truy cầu của hắn, bởi vì hắn đã thỏa mãn.
Có lẽ, vấn đề này cũng làm khó vị thiên tài kinh diễm tuyệt thế trước mặt.