Đế Bá

Chương 4710: Chương 4710: Chương 4710: Trên Tổ Đỉnh




Lý Thất Dạ đi dọc theo thềm đá nhẹ nhõm tự tại, giống như đang dạo chơi.

- Trên tổ phong có phong ấn thứ gì sao? Có lực lượng vô thượng trấn áp sao?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ nhẹ nhõm như thế, qua một lúc lâu, có đệ tử lẩm bẩm.

Tất cả mọi người nghe nói qua, trên tổ đỉnh có lực lượng trấn áp cường đại, trăm ngàn vạn năm qua đi, trừ Nam Loa Đạo Quân ra, không có ai leo lên tổ đỉnh.

Nhưng mà, hiện tại Lý Thất Dạ đi đặc biệt nhẹ nhõm, giống như đang dạo chơi nhàn nhã, căn bản không có thừa nhận lực lượng trấn áp.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt các đệ tử sinh ra hoài nghi, dù sao, điều này thật sự quá mức kỳ quái, càng lúc càng quỷ dị.

Mọi người đều biết, binh phần đã là cực hạn, tất cả mọi người sẽ dừng lại tại nơi này, nếu tiếp tục đi lên sẽ bị lực lượng tổ phong trấn áp, hiện tại, lực lượng trấn áp lại không sinh ra tác dụng trên người của Lý Thất Dạ.

Chính là vì Lý Thất Dạ đi rất nhẹ nhõm mới làm cho người khác hoài nghi.

- Không tin, chính ngươi đi thử đi.

Đối với đệ tử hoài nghi, có một vị trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn.

Bị trưởng lão nhìn như thế, tên đệ tử này câm miệng, hắn cũng không có dũng khí đi thử.

Trong rất nhiều đệ tử vẫn có đệ tử không phục, bọn họ cũng không tin tà, có một đệ tử thực lực không kém đã nói:

- Ta thử xem sao, nói không chừng lực lượng trấn áp đã mất đi hiệu lực.

Nói xong, hắn lập tức đi lên.

Ầm!

Thời điểm tên đệ tử này tới gần, lực lượng tổ phong trấn áp vô tình, một khi vượt qua một bước sẽ bị lực lượng vô địch trấn áp, tên đệ tử bị đánh bay, máu tươi văng tung tóe và ngất đi..

- Vẫn còn!

Nhìn thấy tên đệ tử kia vượt qua giới hạn đã bị trấn áp, các đệ tử khác hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, may mắn bản thân mình không đi thử.

Nhìn thấy tên đệ tử bị trấn áp, những kẻ khác không lên tiếng, về phần các trưởng lão, bọn họ đều nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ, qua thật lâu không nói lời nào.

- Đúng là tà môn.

Cuối cùng, một vị trưởng lão không nhịn được nói ra tiếng lòng của mọi người.

Trên người Lý Thất Dạ không có tỏa ra lực lượng vô song, cũng không có thần quang che chở, hắn cất bước giống như đang dạo chơi, giống như phàm nhân tản bộ.

Nhưng hắn vô cùng tùy ý như thế, dường như lực lượng trấn áp không phát huy hiệu quả trên người của hắn, điều này quá tà môn, thật khó lý giải.

Không nói đệ tử bình thường, cho dù các trưởng lão và phong chủ, bọn họ nghĩ không rõ, tại sao những chuyện thần kỳ liên tục diễn ra trên người Lý Thất Dạ.

Trên đám mây, Bình Thoa Ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Thất Dạ, hắn không nói gì, cũng không nghĩ ra, trong lòng của hắn có khó hiểu rất lớn, có lẽ, trong đó có nguyên nhân không thể tưởng tượng nào đó.

- Hoặc là, hắn thật sự là con của kỳ tích.

Có đệ tử nói thầm một tiếng:

- Chỉ có con của kỳ tích mới có thể làm ra nhiều kỳ tích như vậy.

Nghe hắn nói như thế, có không ít đệ tử nhìn nhau, trên thực tế, ngay từ đầu, rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông gọi Lý Thất Dạ là “đứa con của kỳ tích”, cách gọi như thế chỉ là nhạo báng mà thôi, nhưng bây giờ lại biến thành danh hiệu khó có thể tưởng tượng nổi.

Tất cả kỳ tích đều diễn ra trên người của Lý Thất Dạ, hiện tại danh xứng với thực.

Cuối cùng, ở trước mặt của bao người, Lý Thất Dạ chậm rãi biến mất trong mây mù, mọi người đều thu hồi ánh mắt.

- Tốt, khảo hạch chấm dứt.

Sau khi bóng lưng của Lý Thất Dạ biến mất, Trương Việt cũng thu hồi ánh mắt, hắn phân phó các đệ tử, nói ra:

- Đều trở về đi, dừng ở đây.

Trương Việt nói xong lời này, các đệ tử hoan hô thật lớn.

- Trở về, nghỉ ngơi thật tốt.

Cũng có đệ tử ủ rũ và cúi đầu rời đi.

Lần khảo hạch này, có người vui mừng, có người buồn, đệ tử không có thành tích tốt chỉ có thể chờ mong khảo hạch tiếp theo.

Cuối cùng, đệ tử đều giải tán, không ít hộ pháp và trưởng lão cũng rời đi, có một ít trưởng lão dừng lại một lúc, nhìn lên tổ phong, bọn họ hiếu kỳ nói:

- Tiểu tử này có thể lên đỉnh núi hay không?

- Cho dù hắn có thể leo lên cũng không ngạc nhiên.

Một trưởng lão cười khổ, lắc đầu, nói ra:

- Trên người hắn còn có kỳ tích gì chưa xảy ra?

Hắn nói lời này, các trưởng lão khác đều cười khổ.

Cuối cùng, các trưởng lão đều giải tán, tổ phong lại khôi phục yên lặng, đương nhiên, cũng có người vẫn nhìn vào mây mù quấn quanh tổ phong, ví dụ như Nam Loa phong Bình Thoa Ông, Thiên Yêu phong Thiên Thủ Bồ Vương.

- Trời đánh Lý Thất Dạ...

Sau khi khảo hạch cuối năm kết thúc, có trưởng lão kêu to:

- Lần này ta ăn thiệt thòi, trời đánh, là ai, là ai mua Lý Thất Dạ đệ nhất!

Vị trưởng lão này không ngừng gào thét, trong nội tâm đang nhỏ máu.

Trước kỳ thi cuối năm, trong Thần Huyền tông sớm có một ván cược tỉ lệ đặt cược, Lý Thất Dạ cao siêu cấp, nhưng khi đó không ai tin tưởng Lý Thất Dạ có thể sáng tạo kỳ tích như vậy, cho nên, cũng không có bao nhiêu người mua Lý Thất Dạ.

Thậm chí có người cho rằng, mua Lý Thất Dạ thắng đều là người ngu.

Lỗ Đạo Ngụy chính là một kẻ đần trong đó, cho nên, lúc này hắn phát tài, thời điểm hắn đi nhận tiền thắng cược cũng hãi hùng khiếp vía, sợ nhà cái trở mặt.

So sánh với Lỗ Đạo Ngụy, phát tài chính thức là bọn nhỏ Lưu thôn, bởi vì Lỗ Đạo Ngụy dùng tiền mua phân tán, đều mua mỗi tỉ lệ đặt cược một ít.

Nhưng bọn nhỏ Lưu thôn đều mua Lý Thất Dạ thứ nhất, thời điểm bọn nhỏ Lưu thôn đi đổi tiền thắng cược, sắc mặt nhà xanh mét nhưng không thể không đổi.

Cho nên, vào cùng ngày, trong biệt viện của một vị trưởng lão có tiếng gào thét và mắng to:

- Trời đánh Lý Thất Dạ, lão phu tích lũy tích tài sản ba ngàn năm, hiện tại mất sạch trong một đêm, trời đánh, trời đánh, trời đánh...

Sau lần chủ trì đánh bạc này, vị trưởng lão đó đã thua táng gia bại sản, hắn không ngừng gào thét, trong nội tâm đang nhỏ máu, chỉ một ván cược mà tiền mua quan tài của hắn cũng mất sạch.

So với trưởng lão đang kêu rên, bọn nhỏ Lưu thôn mặt mày hớn hở, không nói Lý Thất Dạ ban cho bọn chúng bảo vật, chỉ riêng tiền thắng bạc cũng đủ giúp bọn nhỏ từ hài tử nghèo biến thành phú ông ngàn vạn.

- Khốn kiếp, sớm biết như vậy ta cũng mua Lý Thất Dạ đệ nhất.

Sau khi nhìn thấy bọn nhỏ Lưu thôn đều biến thành đại phú ông, trong lòng không biết bao nhiêu đệ tử Thần Huyền tông đang hối hận, hiện tại Lý Thất Dạ cầm đệ nhất, bọn họ hối hận xanh ruột.

Nếu như lúc ấy bọn họ thật sự đặt một ít tiền, hôm nay bọn họ cũng phát đại tài, hiện tại tốt rồi, bọn họ trơ mắt bỏ qua cơ hội phát tài.

Trên tổ đỉnh của Thần Huyền tông, không có bất kỳ đệ tử nào biết trên đó phong ấn cái gì.

Trăm ngàn vạn năm qua đi, trừ Nam Loa Đạo Quân ra, không còn người nào đi lên để nhìn tổ đỉnh.

Có suy đoán cho rằng, trên tổ đỉnh phong ấn ma vương, đây là cường địch của tổ sư Huyền Vũ, cuối cùng bị tổ sư phong ấn trên đó; cũng có đệ tử cho rằng, trên tổ đỉnh phong ấn bảo vật của Đại Đế vô thượng, chỉ chờ người có duyên lấy được; cũng có suy đoán nói, trên tổ đỉnh có tiên dược sinh trưởng, chỉ còn chưa sinh trưởng thành thục, cho nên bị phong ấn ở chỗ đó...

Có đủ các loại truyền thuyết về tổ đỉnh, nhưng không có truyền thuyết nào được chứng minh là đúng.

Trong sương mù, Lý Thất Dạ chậm rãi đi lên, hắn đi từng bậc thang thật nhẹ nhõm, từ binh phần đi lên đỉnh núi còn một khoảng cách rất xa, nhưng Lý Thất Dạ đi rất dễ dàng.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ leo lên đỉnh núi, trên đỉnh núi có gió mát thổi qua, đối với người vừa trèo lên đỉnh núi mà nói, tuy nơi này có gió mát nhưng nó lại là một loại hưởng thụ.

Đứng trên đỉnh có thể nhìn thấy toàn cảnh Thần Huyền tông, cảnh sắc nơi này rất đẹp.

Sau khi Lý Thất Dạ leo lên đỉnh núi, hắn chỉ nhìn cảnh đẹp của Thần Huyền tông một lúc, cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn vào trung tâm của đỉnh núi.

Trên đỉnh núi cũng không có phong ấn ma vương, cũng không có tiên dược sinh trưởng, càng không có bảo vật vô thượng gì...

Trung tâm của ngọn núi có một hồ nước, hồ nước không lớn không nhỏ.

Nói tới cũng kỳ quái, nơi này đã là nơi cao nhất của Thần Huyền tông, không có bất kỳ nguồn nước nào, nhưng, ở chỗ này lại có hồ nước, hơn nữa này hồ nước không khô, dường như trăm ngàn vạn năm qua đi vẫn bảo trì trạng thái như thế.

Chỉ có hồ nước cũng không có thần kỳ, cũng không có gì đặc biệt hơn người, nếu quả thật có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác, đó là giữa hồ nước có một tế đàn.

Nhìn hồ nước, Lý Thất Dạ cười cười, hắn nói:

- Con rùa già này vận khí không tệ, lại tìm được cửa vào địa mạch, khó trách hắn có thể khai tông lập phái, có địa mạch lớn như thế uẩn dưỡng, đúng là vận khí tốt.

Cười cười, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn vào tế đàn trên hồ nước, sau đó hắn chậm rãi đi qua, leo lên tế đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.