Đế Bá

Chương 4713: Chương 4713: Chương 4713: Đích thân tới




Ầm!

Một âm thanh vang lên, khí tức đại đạo tràn ngập, cả Thần Huyền tông giống như bao phủ trong sương mù, hỗn độn chân khí mãnh liệt giống như nước thủy triều, chỉ trong nháy mắt, cả Thần Huyền tông bị hỗn độn chân khí bao phủ.

Lúc này các đệ tử cảm nhận được đại đạo kêu vang, giống như có một lực lượng bao phủ toàn bộ Thần Huyền tông, một cổ lực lượng như vậy câu thông thiên địa, nắm giữ đại đạo.

Thời điểm lực lượng bộc phát, tất cả mọi người cảm giác ảo diệu đại đạo như hiện ra trước mặt, tất cả ảo diệu đều bị ngưng luyện.

Ầm, ngàn vạn phù văn ngưng luyện tạo thành thần kiều trên Nam Loa phong, cũng xuyên qua Thúy Điểu phong.

- Lực lượng nhập Thánh.

Cảm nhận được lực lượng như vậy, thiên địa ảo diệu đều bị ngưng luyện, chỉ trong một chớp mắt, các đệ tử Thần Huyền tông rụng động và hít khí lạnh.

Đặc biệt là thời điểm dựng thần kiếu, rất nhiều đệ tử đều hành đại lễ, mỗi một đệ tử cũng không dám làm càn, cũng ngừng thở.

Trong Thần Huyền tông, bất luận trưởng lão hayhộ pháp nào cũng bị lực lượng trên chủ phong làm rung động.

Nhập Thánh, đó là tên gọi tắc của Đại Đạo Thánh Thể, có thể nói, nhập Thánh là tồn tại cường đại nhất dưới Đạo Quân, Thiên Tôn, có thể nói cách đỉnh phong một bước mà thôi.

Tại Thần Huyền tông, người duy nhất đạt tới Đại Đạo Thánh Thể cũng chỉ có tông chủ Bình Thoa Ông mà thôi.

Cho nên, thời điểm khí tức đại đạo tỏa ra, trên dưới Thần Huyền tông cũng biết là tông chủ xuất hành, trong khoảng thời gian ngắn, cao thấp Thần Huyền tông đều ngẩng đầu nhìn sang Nam Loa phong.

- Tông chủ xuất hành.

Rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông cũng cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí là có chút giật mình.

Bởi vì những năm gần đây, tông chủ Bình Thoa Ông rất ít lộ mặt, cũng rất ít xuất hiện, hắn vẫn ở lại Nam Loa phong, chân không bước ra khỏi nhà, thậm chí có thể nói, trừ số rất ít người ra, không có mấy đệ tử nhìn thấy Bình Thoa Ông.

Bình Thoa Ông không lộ mặt, rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông lén nghị luận với nhau, có người nói, tông chủ sắp đột phá Thiên Tôn, cho nên hắn đang bế quan tu luyện; cũng có đệ tử cho rằng, tông chủ đang tìm hiểu thần khí vô thượng trên Nam Loa phong, cho nên chân không bước ra khỏi nhà; còn có một chút đệ tử cho rằng, tông chủ tuổi tác đã cao, không hỏi thế sự...

Cũng chính bởi vì Bình Thoa Ông những năm gần đây chân không bước ra khỏi nhà, trong lòng không ít người Thần Huyền tông đang thảo luận chuyện đại vị Thần Huyền tông sẽ do ai kế thừa.

- Tông chủ đích thân tới. Nhìn thấy Nam Loa phong dựng lên Thần Kiều, có trưởng lão thoáng cái ý thức được cái gì, cũng là thập phần ngoài ý muốn, không khỏi giật mình nói:

- Xem ra, không được, tông chủ là vô cùng coi trọng.

Tại Thần Huyền tông, không phải đại sự kiện, tuyệt đối sẽ không kinh động tới tông chủ, đặc biệt là những năm qua, nếu như tông chủ đích thân tới thì đó là đại sự.

Nhưng có trưởng lão biết rõ, lúc này tông chủ đích thân tới không phải vì đại sự, chỉ vì một đệ tử —— Lý Thất Dạ!

- Tông chủ tự mình tuyển nhận đệ tử, đây là chuyện chưa từng có.

Một ít đệ tử lớn tuổi cũng ý thức được điểm này, bọn họ rất chấn động.

Bọn họ cũng hiểu, tông chủ đến đây vì Lý Thất Dạ, điều này có thể không làm bọn họ giật mình sao? Đây chính là tông chủ tự mình đi Thúy Điểu phong tuyển nhận đệ tử, đãi ngộ như vậy, cho dù là Tô Húc hay sau này là Cung Thiên Nguyệt cũng không có.

Vào lúc đó, trên thần kiều xuất hiện một lão nhân, Bình Thoa Ông! Trên người Bình Thoa Ông không có thần quang, cũng không có thần uy ngập trời, hắn chỉ là lão nhân áo vải bình thường mà thôi, bàn tay Bình Thoa Ông thon dài, tuy tuổi tác hắn đã cao, trên mặt còn đầy nếp nhăn, nhưng mà, mười ngón của hắn lại bóng loáng như rất trẻ, tràn ngập tinh thần phấn chấn.

Mười ngón tay lại giống như mười thanh trường kiếm.

Người biết rõ Bình Thoa Ông đều biết, một tay Nam Loa kiếm pháp của hắn có thể nói là vô địch, cũng chính bởi vì Nam Loa kiếm pháp cũng đặt vững vị trí đệ nhất cao thủ Thần Huyền tông của hắn, cho nên, nhìn thấy mười ngón của hắn thon dài, tất cả mọi người lại nghĩ tới Nam Loa kiếm pháp.

Bình Thoa Ông bước ra khỏi thần kiều và đến Thúy Điểu phong.

- Tông chủ!

Sau khi nhìn thấy Bình Thoa Ông đến Thúy Điểu phong, phong chủ Trương Việt Thúy Điểu phong mang theo rất nhiều hộ pháp và đệ tử đón chào.

Nhưng, Lý Thất Dạ vẫn không xuất hiện, cũng không đón tiếp Bình Thoa Ông, cho dù là Bình Thoa Ông đích thân tới, hắn vẫn không đứng dậy đón chào.

Trên dưới Thúy Điểu phong, không ít đệ tử ngừng thở, tông chủ đích thân tới, Lý Thất Dạ không có động tĩnh gì, càng không có đón chào, giá đỡ như vậy quá lớn.

Nhưng lúc này không có bất cứ đệ tử nào dám lên tiếng, cũng không có bất kỳ một đệ tử nào dám bàn tán thị phi về Lý Thất Dạ, trước khi tông chủ Bình Thoa Ông không có tỏ thái độ, bất cứ đệ tử nào cũng không dám nói bậy, nếu không sẽ rước họa vào thân.

- Tục lễ miễn.

Bình Thoa Ông bình dị gần gũi, hắn chào với Trương Việt xong, sau đó hắn bước tới trước mặt Lý Thất Dạ đang ở trong núi.

Bình Thoa Ông tiến lên, lúc này Trương Việt mới thở ra một hơi. Tuy Trương Việt cũng là một trong năm đại phong chủ, nhưng mà hắn là hạng chót trong năm đại phong chủ, cũng là người có thực lực yếu nhất, hắn có thực lực Âm Dương Tinh Thể, trước mặt Bình Thoa Ông, hắn càng nhỏ yếu tới mức đáng thương.

Cho nên, thời điểm ở trước mặt Bình Thoa Ông, Trương Việt cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, cho dù Bình Thoa Ông không có dùng đại đạo áp người, cũng không có thần uy ngập trời, nhưng hắn vẫn làm Trương Việt nơm nớp lo sợ.

- Tất cả quay về cương vị.

Trương Việt phân phó một tiếng, thần thái trịnh trọng, Bình Thoa Ông tự mình đến Thúy Điểu phong, hắn không dám có chút chủ quan.

Môn hạ đệ tử cũng cảm nhận được hào khí trịnh trọng của Trương Việt, cũng không dám chậm trễ chút nào, bọn họ lập tức quay lại làm phận sự của mình.

Trong gian phòng trống, so với đám người Trương Việt khẩn trương, Lý Thất Dạ vô cùng bình thản, căn phòng rất đơn sơ, dù Bình Thoa Ông đi tới cũng không ảnh hưởng hào khí trong phòng.

Lý Thất Dạ vẫn lười biếng nằm trên ghế đại sư, ở bên cạnh có Cung Thiên Nguyệt nấu trà, nàng như nhà hoàn hầu hạ Lý Thất Dạ.

Sau khi Bình Thoa Ông đi vào, Cung Thiên Nguyệt khom người, mà Lý Thất Dạ lại lười biếng nằm tại đó, hắn chỉ hơi nâng mí mắt lên mà thôi.

Nếu có đệ tử khác ở đây nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ cho rằng không thể tưởng tượng nổi, thậm chí sẽ lên tiếng trách móc Lý Thất Dạ bất kính.

Dù sao, Bình Thoa Ông chính là tông chủ Thần Huyền tông, hắn có địa vị cao nhất Thần Huyền tông, không nói đệ tử bình thường, cho dù là các phong chủ khác nhìn thấy Bình Thoa Ông cũng phải đứng dậy đón chào.

Hiện tại Lý Thất Dạ lười biếng địa nằm trene ghế, ngay cả chào hỏi cũng không có, hắn chỉ nâng mí mắt lên mà thôi, nếu người ngoài nhìn thấy sẽ cho rằng hắn vô lễ, cũng quá mức tự phụ kiêu ngạo.

Lý Thất Dạ không có đứng dậy đón chào, Bình Thoa Ông cũng không có tức giận, sau khi đi vào, hắn nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ.

Lúc này, Cung Thiên Nguyệt cũng rót một chén trà cho Bình Thoa Ông, Bình Thoa Ông gật đầu và nhìn Lý Thất Dạ.

Nhìn Lý Thất Dạ lười biếng nằm trên ghế đại sư, Bình Thoa Ông cau mày, hắn cũng không phải trách cứ Lý Thất Dạ không có đứng dậy đón chào, mà là vì hắn nhìn không thấu Lý Thất Dạ.

Hắn Bình Thoa Ông với tư cách tông chủ Thần Huyền tông, hắn còn là cường giả Đại Đạo Thánh Thể, tại Bắc Tây Hoàng cho dù chưa nói tới vô địch nhưng cũng là đại nhân vật, không chỉ nói đệ tử bình thường, cho dù kẻ nào nhìn thấy cũng phải rung động.

Nhưng Lý Thất Dạ lại không có, không bị ảnh hưởng, hắn ở trước mặt Lý Thất Dạ chẳng khác gì người qua đường.

Cảm giác như vậy làm cho Bình Thoa Ông sinh ra cảm giác thất bại, chính hắn không tự phụ nhưng hắn chính là cường giả Đại Đạo Thánh Thể, tông chủ Thần Huyền tông, ở trước mặt của Lý Thất Dạ, hắn không khác gì người qua đường, điều này cũng làm nội tâm Bình Thoa Ông không có tư vị.

Bình Thoa Ông cẩn thận quan sát Lý Thất Dạ, càng nhìn hắn càng biết rõ, không cần nghi ngờ, Lý Thất Dạ chỉ là đệ tử thực lực Thiết Bì Cường Thể mà thôi, hắn không có dùng bất cứ thủ đoạn nào ẩn giấu thực lực.

Thực lực như vậy, cho dù Bình Thoa Ông tận mắt nhìn thấy, hắn cũng cảm thấy không hợp thói thường, thực lực như vậy có thể leo lên ba trăm Thiên giai, có thể triệu hoán binh phần, có thể lên tổ phong, trừ dùng hai chữ “kỳ tích” thì không còn từ ngữ nào diễn tả được nữa.

Tuy tất cả đều là hắn tận mắt nhìn thấy, nhưng Bình Thoa Ông vẫn không tin nổi, những chuyện này, Lý Thất Dạ làm thế nào? Hắn dựa vào thần thông gì?

Có lẽ, đúng theo lời các trưởng lão nói, hắn quá tà môn.

- Hiền chất!

Cuối cùng Bình Thoa Ông mở miệng, hắn dùng ngữ khí thân mật nói với Lý Thất Dạ, thậm chí đám người Thiết Tiên Yêu Vương cũng không có đãi ngộ như vậy.

- Không, gọi ta thiếu gia.

Lý Thất Dạ ngồi dậy và nói.

- Ách!

Bình Thoa Ông nghẹn lời, hắn lần đầu tiên gặp phải việc này, hắn còn là tông chủ Thần Huyền tông.

- Thiếu gia!

Cuối cùng Bình Thoa Ông xấu hổ cười khan một tiếng, hắn gọi một câu này rất khó khăn.

Sau khi gọi hai chữ “thiếu gia”, hắn lại có cảm giác, Lý Thất Dạ không phải đệ tử Thần Huyền tông gì đó, mà là chủ nhân cao cao tại thượng, hắn chỉ là đệ tử bình thường mà thôi.

Nhưng cảm giác nà lại làm hắn không thể kháng cự, ở trước mặt Lý Thất Dạ, tất cả đều là việc đương nhiên.

- Ân, tốt.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói ra:

- Nói đi, ngươi vô sự không lên điện tam bảo, có chuyện gì cứ nói.

Lý Thất Dạ rất thản nhiên, bộ dáng lười biếng, nhưng lúc này Bình Thoa Ông cũng cảm giác Lý Thất Dạ không khác gì chúa tể chi phối thiên địa, loại cảm giác này thập phần vớ vẩn nhưng lại là đương nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.