Lý Thất Dạ nhìn Bình Thoa Ông, nói:
- Tổ nguyên chi địa không phải lưu cho thế nhân, cho dù có người tìm được cũng chỉ có con đường chết.
Nghe Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Bình Thoa Ông ngây ngốc, sau đó nói::
- Vậy tại sao Chiến Tiên Đế nói ‘ tổ nguyên chi địa, chờ ngươi ’.
- Chờ, không phải các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói.
Bình Thoa Ông ngơ ngẩn, trước đó, hắn thật không nghĩ tới, hiện tại Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn tinh tế thưởng thức cũng cảm thấy chân ngôn này có vấn đề lớn.
Bởi vì ngay từ đầu Chiến Tiên Đế nói ra:
- Tổ nguyên chi địa, chờ ngươi.
Người không biết đều cho rằng Chiến Tiên Đế nói câu đó với mọi người, là lưu lại một câu với chúng sinh.
Có lẽ trong thời đại xa xôi trước kia, Chiến Tiên Đế lưu lại thần tàng của chính mình, lưu lại truyền thừa của chính mình, chờ đợi một ngày nào đó sẽ xuất thế, chờ đợi người hữu duyên đến.
Trên thực tế, vừa nghe được câu này, tuyệt đại đa số mọi người sẽ cho rằng như vậy, đều cho rằng Chiến Tiên Đế nói với chúng sinh.
Hiện tại nghe Lý Thất Dạ giải thích, Bình Thoa Ông cũng cảm thấy lời này rất có hàm nghĩa, có lẽ, Chiến Tiên Đế không nói với chúng sinh, cũng không phải đang nói với thế nhân.
Như vậy, tại sao Chiến Tiên Đế lưu lại một câu nói như thế, một câu nói đó lưu cho ai? Sau khi khôi phục tinh thần lại, Bình Thoa Ông nhìn sang Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ dùng ánh mắt mê ly nhìn nơi xa.
- Chiến Tiên Đế, vì sao lại làm vạy? Có thâm ý gì sao?
Bình Thoa Ông hỏi.
Cũng khó trách Bình Thoa Ông hỏi như vậy, Chiến Tiên Đế là tồn tại kinh diễm cỡ nào, đó chính là Tiên Đế soi sáng thời đại thượng cổ, cũng chiếu sáng kỷ nguyên Bát Hoang.
Bao nhiêu năm tháng qua đi, Chiến Tiên Đế giống như thần thoại bất diệt.
Trong năm tháng xa xôi đó, có bao nhiêu tồn tại kinh tài tuyệt diễm, Đại Đế có vô thượng, có Thánh Nhân vô song, nhưng cuối cùng người có thể lưu lại truyền thuyết của mình lại không nhiều.
Chiến Tiên Đế, đồn đại nói thời kỳ thượng cổ, khi còn là kỷ nguyên Cửu giới, Chiến Tiên Đế là Tiên Đế cuối cùng, đoạn tuyệt muôn đời, hoành hành kỷ nguyên.
Trong thời đại đó thiên tài xuất hiện lớp lớp, có vô số thế hệ vô địch kinh diễm, nhưng Chiến Tiên Đế ngang trời xuất thế, sở hướng vô địch, hắn chưa từng bại trận.
Chiến Tiên Đế quét ngang vạn giới, hắn rất ít khi ra tay, hắn chỉ cần nói nhỏ cũng làm chư thiên thần ma sa đọa, không người nào có thể ngăn cản, trở thành truyền kỳ vô thượng.
Làm cho mọi người rung động nhất chính là, thời điểm ngày đại tai nạn, trong ngày hắc ám nhất, thiên đọa ma vật, Chiến Tiên Đế hoành thiên mnang đi, rung chuyển cả cửu thiên thập địa, trận chiến truyền kỳ ấy vẫn truyền lưu tới bây giờ.
Tuy nhiên, trong thời đại Bát Hoang đời sau, có một vị Đạo Quân vô địch như Mãi Áp Đản, như Thuần Dương Đạo Quân, như Ma Tiên Đạo Quân...
Nhưng so với Chiến Tiên Đế trấn áp thế gian, người đời sau vẫn tán thưởng không dứt.
Hiện tại, thân ảnh Chiến Tiên Đế xuất hiện lưu lại chân ngôn, bảo thế nhân tìm kiếm tổ nguyên chi địa, đây là dấu hiệu gì?
Chiến Tiên Đế làm như vậy là vì sao, có lẽ, hắn muốn truyền đạo thống của mình hay có ý nghĩ sâu xa khác?
Cho nên, không chỉ Bình Thoa Ông nghĩ như vậy, trên thực tế, người nghe được Chiến Tiên Đế nói đều muốn biết hắn lưu lại cái gì trong tổ nguyên chi địa.
Đối với câu hỏi của Bình Thoa Ông, Lý Thất Dạ chỉ tươi cười nhìn Bình Thoa Ông, nhàn nhạt nói:
- Chiến Tiên Đế là tồn tại kinh diễm cỡ nào, ngươi cho rằng thế nhân đáng giá hắn nhớ tới hay sao?
Bình Thoa Ông ngạc nhiên, hắn ngây người khi nghe câu hỏi sắc bén của Lý Thất Dạ.
Chiến Tiên Đế kinh diễm vô song cỡ nào, hắn là tồn tại xuyên qua vạn cổ, dựa vào cái gì hắn sẽ nhớ hậu nhân, hoặc sẽ lưu cái gì đó cho hậu nhân, cho dù trong thời đại của hắn, chúng sinh, chỉ sợ hắn cũng không quan tâm, nói gì tới chúng sinh ngàn vạn năm sau.
Nếu như nói, thế nhân đều cho rằng Chiến Tiên Đế sẽ lưu lại tài phú và bảo tàng cho thế nhân, tất cả chỉ là thế nhân tự tác đa tình mà thôi.
- Cũng có đạo lý.
Bình Thoa Ông sững sờ, hắn thành thật trả lời.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:
- Hắn chỉ hiểu một người, muốn đánh cuộc một keo mà thôi. Trong tổ nguyên chi địa có lưu lại đồ vật, tuyệt đối không phải thứ tầm thường.
Nói đến đây, ánh mắt của hắn ngưng tụ, Chiến Tiên Đế nhất định lưu lại cái gì đó trong tổ nguyên chi địa, nếu không, hắn sẽ không nói như vậy.
Nhưng Lý Thất Dạ có thể khẳng định, không phải bảo vật gì, cũng không phải tài phú hay truyền thừa!
- Chiến Tiên Đế lưu lại cái gì?
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, cũng làm cho Bình Thoa Ông sinh ra hứng thú nồng đậm.
Chiến Tiên Đế là tồn tại thế nào, hắn có thể đoạn tuyệt tuyên cổ, hoành kích hắc ám, tồn tại như hắn lưu lại đồ vật sẽ không phải thứ tầm thường.
Trên thực tế, lão tổ và Thiên Tôn nghe được chân ngôn đều nghĩ như vậy, tồn tại như Chiến Tiên Đế lưu lại đồ vật vô địch hoặc thứ giúp trường sinh trong tổ nguyên chi địa.
Cho dù là thứ gì cũng làm người ta thèm chảy nước miếng, đây là nguyên nhân đại giáo, thánh địa đều muốn tìm tổ nguyên chi địa của Chiến Tiên Đế.
- Không biết. Lý Thất Dạ nói:
- Nhưng không phải tiên phẩm mà thế nhân ngu xuẩn vẫn nghĩ.
- Ách!
Bình Thoa Ông cười gượng, hắn cũng cho rằng Chiến Tiên Đế có thể lưu lại đồ vật là truyền thừa vô địch hoặc tiên phẩm.
Hiện tại nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn cũng biến thành một trong những kẻ ngu xuẩn.
Lý Thất Dạ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt rất xa, Chiến Tiên Đế lưu lại cái gì, Lý Thất Dạ không nghĩ nhiều, bởi vì hắn sẽ biết được đáp án.
Nhưng có ít người, có một số việc quá xa xôi, hắn sắp nhớ không nổi.
- A, a, a, thiếu gia muốn gia nhập phong nào?
Cuối cùng, Bình Thoa Ông phục hồi tinh thần lại, hắn chà xát tay, cười ha hả nói với Lý Thất Dạ.
Trong lòng, Bình Thoa Ông đương nhiên muốn mời Lý Thất Dạ gia nhập Nam Loa núi, cho nên hắn mới mở miệng hỏi như thế.
Đổi lại đệ tử khác, nếu biết rõ mình có thể gia nhập Nam Loa phong, bọn họ sẽ hưng phấn không ngủ được, dù sao, đối với bao nhiêu đệ tử mà nói, có thể tiến vào Nam Loa phong sẽ có tiền đồ cao hơn.
Nhưng bây giờ là Bình Thoa Ông mời Lý Thất Dạ gia nhập Nam Loa phong, nếu như Lý Thất Dạ tiến vào Nam Loa phong, đó là vinh hạnh lớn nhất với hắn.
- Ở nơi này đi.
Lý Thất Dạ khoát tay, nói ra:
- Đối với ta mà nói, đi đâu cũng giống nhau, không cần nghĩ nhiều.
- Này, được rồi.
Bình Thoa Ông nghe Lý Thất Dạ muốn tiếp tục sống ở chỗ này, mặc dù trong nội tâm có chút ít thất vọng nhưng cũng không miễn cưỡng.
- Thần Huyền tông chỉ lớn như thế, nghỉ ngơi ở đâu cũng giống nhau.
Lý Thất Dạ nhìn Bình Thoa Ông, nói:
- Lại nói, cho dù ta tiến vào Nam Loa phong, ta khẽ vươn tay, chỉ sợ ngươi cũng đau đớn, nói không chừng khó mà ngủ bình an.
- Sao thiếu gia lại nói như vậy, chỉ cần thiếu gia có thể tiến vào Nam Loa phong, ta sẽ cam tâm tình nguyện, ta sẽ đón chào.
Bình Thoa Ông vội vàng nói.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ giống như cười mà không phải cười nhìn Bình Thoa Ông, nói ra:
- Nếu như ta mang thần kiếm đi, ngươi có hoan nghênh, có cao hứng hay không? Ngươi nói xem?
- Ách!
Bình Thoa Ông không nói ra lời, hắn nghẹn lời hoàn toàn, hắn không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Ta, ta, ta không có ý đó.
Cuối cùng, Bình Thoa Ông phục hồi tinh thần lại và nói:
- Nếu thiếu gia muốn cầm thần kiếm đi, ta cũng không ngăn cản, dù sao nó không thuộc về ta, nó thuộc về Thần Huyền tông, thiếu gia cũng là đệ tử Thần Huyền tông.
Đương nhiên, nếu như không đau lòng là giả, dù sao, đây là bảo vật trấn tông của Thần Huyền tông, là thần khí cường đại nhất của Thần Huyền tông.
Nhưng mà, nếu như Lý Thất Dạ thật muốn mang đi, hắn có thể cản sao? Bởi vì sau khi leo lên ba trăm Thiên giai, Lý Thất Dạ đã đạt được kiếm triện, đó là kiếm triện do Nam Loa Đạo Quân lưu lại.
Lý Thất Dạ dung hợp kiếm triện, vậy thì ý nghĩa Lý Thất Dạ có được quyền sử dụng thần kiếm, hơn nữa, có kiếm triện, Lý Thất Dạ sẽ không bị binh khí hạn chế, cho dù hắn có thực lực Thiết Bì Cường Thể cũng có thể điều khiển thần kiếm.
- Chỉ sợ ngươi sẽ không ngủ yên thật lâu.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn cũng không muốn mang thần kiếm kia đi.
Bình Thoa Ông xấu hổ, gượng cười, hắn không thể không thừa nhận, nói:
- Không dối gạt thiếu gia, ta thật sự muốn khống chế thanh kiếm kia, nhưng đó là thần kiếm truyền thế, chính là thần kiếm do Nam Loa tổ sư lưu lại, hắn không có chỉ định do ai kế thừa, nó ở lại Thần Huyền tông, người có duyên sẽ đạt được.
Sau khi nói ra lời này, Bình Thoa Ông cũng rất thẳng thắn.
- Ngươi tìm hiểu thế nào?
Lý Thất Dạ nhìn Bình Thoa Ông.
Bình Thoa Ông cười khổ, nói ra:
- Sau khi ta nhập Thánh, ta vẫn tìm hiểu nó, nhưng nó cường đại hơn binh khí Đạo Quân quá nhiều, dùng thực lực của ta bây giờ, cho dù toàn lực cũng chỉ đánh ra một kích, sau một kích thì cầm không nổi.
Binh khí truyền thế cũng là binh khí do Đạo Quân lưu lại, là binh khí có uy lực ngang với Đạo Quân, so với binh khí Đạo Quân bình thường thì nó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Binh khí Đạo Quân bình thường được tính là Thiên giai Thượng phẩm, cường gả đạt tới Vạn Tượng Thần Khu đều có thể sử dụng binh khí Thiên giai.