Đế Bá

Chương 4287: Chương 4287: Cô nương, gả không




Bạch Kim Ninh xoe tròn mắt, lần đầu tiên nàng gặp người cuồng vọng tự phụ, tự kỷ kiêu ngạo như thế, trước kia nàng không gặp qua.

Bạch Kim Ninh nhìn hắn chằm chằm:

- Không nhìn ra, bề ngoài không hợp với ngươi.

Bạch Kim Ninh không có ý cười nhạo Lý Thất Dạ, nàng nói thật lòng.

Trong mắt Bạch Kim Ninh thấy bề ngoài Lý Thất Dạ bình thường, hoàn toàn bình phàm như người qua đường, nhưng hắn mở miệng hù chết người, nhất minh kinh nhân. Giọng điệu rất lớn lối, lão tử số một thiên hạ, trái ngược hẳn với bề ngoài bình thường của hắn.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo lường, câu này là nói về ta.

Bạch Kim Ninh ngứa răng nhìn bộ dạng huênh hoang của Lý Thất Dạ:

- Ngươi không nói khoác cũng sẽ không chết!

Trong mắt Bạch Kim Ninh thì bộ dạng Lý Thất Dạ rất đáng đánh, ai nhìn cũng muốn đánh một trận.

Lý Thất Dạ cười cười nhìn nàng, lắc đầu nói:

- Người đời đều là kẻ ngốc, ta nói thật nhưng cứ cho rằng ta khoác lác, bất đắc dĩ hết sức.

Trán Bạch Kim Ninh nổi gân xanh, tính tình của nàng khá tốt nhưng bị Lý Thất Dạ kích thích khùng lên, chỉ muốn đập hắn một trận. Đặc biệt Lý Thất Dạ hời hợt liếc mắt đã làm nàng nổi khùng, vì ánh mắt đó như đang nói ‘hãy yêu thương người bị trí chướng’.

Bạch Kim Ninh rít qua kẽ răng:

- Ngươi đang nói ta?

Tiểu tử này dám khinh thường nàng như thế, Bạch Kim Ninh muốn đánh hắn, vì thế nàng xoa tay.

Lý Thất Dạ liếc nàng, nhàn nhã bước tiếp:

- Hít sâu, bình ổn cơn tức đi. Chút chuyện nhỏ đã làm nàng nổi giận như thế thì sao làm được việc lớn? Không chịu nổi chút kích thích thì nàng có thể trở thành đại tướng? Có tài tướng soái được sao? Chắc không phải cả đời nàng là một tiểu binh đi?

Bộ dạng Lý Thất Dạ xấu xa trong mắt Bạch Kim Ninh, nói nhiều lời khiến người ghét. Nhưng hắn nói có lý, tuy Lý Thất Dạ rất đáng đánh, bộ dạng vênh váo, hắn không làm chuyện gì khác người, Bạch Kim Ninh không thể vì hắn nói vài câu kiêu ngạo mà đánh người đi? Nếu đồn ra ngoài sẽ không tốt cho nàng, cũng không tốt cho danh dự quân đoàn Thiên Tiệm.

Bạch Kim Ninh không biết làm sao, nàng ủ rũ hạ hai nắm đấm xuống, hít sâu bình ổn tức giận.

Bạch Kim Ninh khó khăn lắm dằn lửa giận xuống, Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

- Nhưng ta cũng muốn cưới vợ nhỏ giống như nàng.

Nghe Lý Thất Dạ buông lời đùa giỡn mình, Bạch Kim Ninh hung tợn nói:

- Tại sao?

Hỏi xong Bạch Kim Ninh đâm ra hối hận, nàng biết cái tên này miệng chó không phun ra ngà voi.

Lý Thất Dạ gật gù nói:

- Người xưa nói tú tài gặp binh, có lý nói không rõ. Nhưng con người ta văn tài đệ nhất, vô song cõi đời. Bằng vào văn tài của ta có thể hàng phục bất cứ nữ binh thô bạo dã man đến đâu. Ta đang suy xét có nên bắt lấy nữ binh như nàng không.

Lý Thất Dạ sờ cằm nhìn Bạch Kim Ninh từ trên xuống dưới như đang suy xét.

Bạch Kim Ninh tức hộc máu, lại sắp khùng lên.

Lý Thất Dạ nói câu này không phải đùa giỡn nàng mà là cười nhạo nàng thô lỗ dã man. Bạch Kim Ninh tuy không phải mỹ nữ tuyệt thế gì nhưng nàng hơi tự tin vào nhan sắc của mình, nàng tuyệt đối không phải loại nữ binh thô lỗ, càng không phải mụ đàn bà đanh đá dân quê.

Bạch Kim Ninh rít qua kẽ răng, nắm tay siết chặt:

- Ngươi lặp lại lần nữa thử xem!

Bạch Kim Ninh sắp khùng lên, Lý Thất Dạ phẩy tay nói:

- Thôi, người có tài hoa như ta trên đời ai có thể xứng đôi, không cưới, không cưới.

Bạch Kim Ninh muốn hộc máu, vừa rồi Lý Thất Dạ còn cười nhạo nàng thô bạo dã man, giờ đổi sắc mặt tự phụ kiêu căng, khiến người nhìn chỉ muốn đạp hắn vài cái bẹp dí dưới đất, không thì khó vơi bớt nỗi hận.

Bạch Kim Ninh nghiến răng hỏi:

- Ngươi tên là gì!?

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ quay đầu nhìn Bạch Kim Ninh, nhe răng cười lộ hàm răng trắng. Bề ngoài của hắn không tuấn tú nhưng hàm răng rất đẹp, ngay ngắn trắng bóng.

Lý Thất Dạ ngoái đầu khoe hàm răng trắng:

- Đừng mê ca, ca chỉ là truyền thuyết. Tin ta đi, nếu nàng còn dây dưa với ta thì sẽ bị ta mê hoặc, mê đến điên đảo thần hồn.

Trán Bạch Kim Ninh nổi gân xanh, nàng không biết nên giận điên hay hộc máu, trong đời nàng đây là lần đầu gặp người tự kỷ nhất, vô sỉ nhất, da mặt dày nhất.

Bạch Kim Ninh không kiềm được tính nóng:

- Biến!

Nếu Lý Thất Dạ không biến ngay khuất mắt, Bạch Kim Ninh tin mình sẽ không kiềm được đánh hắn tơi bời.

Lý Thất Dạ nhún vai nói:

- Nàng đi đường nàng, ta đi đường ta. Đường lớn giữa trời, mỗi người đi một bên, tại sao bắt ta biến?

Bạch Kim Ninh tức giận run bần bật, quát to:

- Giá!!!

Bạch Kim Ninh điều khiển chiến xa chạy đi, Lý Thất Dạ không biến thì nàng đi được chưa.

Bạch Kim Ninh nổi giận đùng đùng rời đi, giọng Lý Thất Dạ vang bên tai nàng:

- Nha đầu đi gấp vậy làm gì? Không điều tra ta sao? Có lẽ ta có mưu đồ quấy rối.

Bạch Kim Ninh hét to một tiếng:

- Biến!

Bạch Kim Ninh không quay đầu lại điều khiển chiến xa chạy nhanh, nàng không muốn để ý tới hắn nữa. Ở trong mắt nàng, Lý Thất Dạ không phải kẻ xấu, chỉ là tên khốn tự kỷ cộng thêm kiêu ngạo. Bạch Kim Ninh lười để ý tới hắn, nàng sợ ở lại lâu không kiềm được sẽ đánh hắn một trận.

Lý Thất Dạ lắc đầu lẩm bẩm:

- Đáng tiếc, mới rồi ta còn suy xét lấy nàng làm cô vợ nhỏ, nàng đi là bỏ lỡ cơ hội trở thành đế hậu cửu thiên, đế hậu được người người kính ngưỡng.

Bạch Kim Ninh nghe câu đó ho sặc sụa, suýt té xuống chiến xa.

Trong khi Lý Thất Dạ thăm dò Thiên Tiệm, bên ngoài Thiên Tiệm xảy ra chuyện lớn gây xáo động, nhiều người đưa mắt nhìn.

Ngoài Thiên Tiệm, hư không xa xôi, bên trái hư không vô tận, nơi đó là Bất Độ Hải, một mảnh bao la vô cùng vô tận.

Bỗng có một ngày luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống Bất Độ Hải.

Ban đầu mọi người không chú ý, nhưng ánh sáng vàng ngày càng mãnh liệt rốt cuộc hấp dẫn nhiều người.

Ban đầu từng luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống ven Bất Độ Hải thì rất mờ nhạt, từng lũ ánh sáng vàng như sợi tơ vàng treo giữa hư không.

Ánh sáng vàng lấp lóe, theo thời gian trôi qua ánh sáng vàng càng rực rỡ, một lũ ánh sáng vàng lại tách ra các luồng sáng vàng. Trong thời gian ngắn ven Bất Độ Hải tràn ngập ánh sáng vàng.

Ban đầu mọi người không chú ý, chỉ thấy tò mò:

- Đó là cái gì?

Không lâu sau có tiếng ù ù vang lên, từng lũ ánh sáng vàng tỏa ra hơi thở chí cao vô thượng. Biển ánh sáng vàng hóa thành thế giới tuyên cổ chí cao.

Dù cách trời sao xa xôi, khi hơi thở đó phát ra, nhiều người cảm nhận được:

- Hơi thở của Thủy Tổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.