Đế Bá

Chương 4580: Chương 4580: Đại Khai Sát Giới




Hai vị Thuỷ tổ tiếp tục đi về phía trước, càng nhìn càng kinh hãi, đây là một trận giết chóc khủng bố, là giết chóc nghiêng về một phía, bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng đồ sát như thế.

Hải vực của Phụ Luy rất lớn, rộng mười vạn dặm nhưng hiện tại hải vực đã bị máu tươi bao phủ, máu tươi nhuộm đỏ khu vực mười vạn dặm.

Thử nghĩ xem, máu tươi nhuộm đỏ vùng biển mười vạn dặm, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào, cũng kinh khủng ra sao, giết chóc như thế có thể làm người ta sợ hãi.

Đặc biệt trong vùng biển mười vạn dặm này có vô số thi thể nổi lềnh bềnh, hung thú lớn như núi, độc vật nhỏ như nắm đấm, còn các đàn ác ngư ngàn vạn con… Tất cả hung thú trong hải vực bị đồ sát không còn một mảnh.

Cho dù là binh tôm tướng cua của đám hung vật cũng không may mắn thoát khỏi, đều bị chém giết không còn.

Hơn nữa tất cả hung vật đều bị một kích trí mạng, không phải bị xé nát thân thể ngay lập tức cũng bị một quyền đánh xuyên thân thể, tất cả đều này thể hiện qua vết thương của chúng, tất cả hung vật không thể giãy dụa cái nào.

Nhìn thấy trước mắt như vậy một màn, hai vị Thuỷ tổ không khỏi nhìn nhau, quản chi cường đại như bọn hắn, thần thái cũng cũng không khỏi chịu ngưng trọng, hơn nữa cũng không khỏi hết sức cẩn thận.

- Là ai ra tay?

Thủy tổ hào hoa phong nhã nói một câu, hắn không đoán được là ai ra tay.

Có thể nói, trong Bất Độ Hải, người có được thực lực như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa, bọn họ biết rõ, người có thực lực như thế không rãnh rỗi càn quét nơi này.

Mặc dù là như vậy, hai vị Thuỷ tổ cũng không lùi bước, bọn họ vẫn tiến lên phía trước, bọn họ muốn xem là thần thánh nào càn quét hải vực này.

Khi bọn họ xâm nhập, phía trước có tiếng nổ lớn vang lên, đó là âm thanh từ đáy biển vọng tới, trong vô tri vô giác, bọn họ đã tới sào huyệt Phụ Luy.

Tại trung tâm của hải vực này có vô số đá ngầm tạo thành rừng đá, nước biển nơi này chảy rất mạnh, vô số đá ngầm như cài răng lược tụ tập tại đây.

Cho nên nước biển nơi nào tạo thành vòng xoáy khổng lồ, khi gió biển từ trên cao bị hút vào trong vòng xoáy sẽ phát ra âm thanh rít gào đáng sợ giống quỷ khóc thần gào, người nào nghe cũng cảm thấy tâm thần không yên.

Vòng xoáy tối đen như mực, không thể nhìn thấy tận cùng, nó giống như cái động không đáy nối thẳng tới địa ngục.

Đây là hang ổ Phụ Luy, còn gọi là Hải Nham Huyệt, Phụ Luy một trong chín đại quái của Bất Độ Hải ở dưới vòng xoáy này.

Sau khi Phụ Luy xưng bá trong chín đại quái, phiến hải vực này là lãnh địa của nó, không chỉ sinh linh, cho dù Thủy tổ tiến vào vòng xoáy cũng phải cẩn thận.

Phụ Luy quá cường đại, đã từng có Thuỷ tổ chết thảm trong tay nó, biến thành mỹ thực trong bụng Phụ Luy.

Chỉ có điều, lúc này vòng nước xoáy đã chảy chậm lại, tiếng gió rít gào cũng không đáng sợ như trước.

Bởi vì trong hải vực chất đầy thi thể, vô số cỗ thi thể hung thú chồng chất trong nước biển, nằm vắt ngang trên đá ngầm, từ đó thi thể hung vật che đậy dòng nước, ngăn cản dòng nước tiến vào vòng xoáy.

Hải vực bị máu tươi nhuộm đỏ rực, chúng hòa vào nước biển và rót vào trong Hải Nham Huyệt, đứng trên không trung nhìn xuống sẽ cảm thấy cảnh này rất đáng sợ.

Trước hang ổ Phụ Luy có một thi thể hung vật to lớn, hung vật này có phần giống sư tử biển, chỉ có điều nó sinh ra chín cái đầu, trên lưng có gai xương dài hẹp đâm ngược lên trời.

Thân thể hung vật quá lớn, lớn giống như một ngọn núi cao, thi thể của nó nổi lềnh bềnh trong nước biển, cũng triệt để ngăn chặn nước biển chảy vào Hải Nham Huyệt.

Nhìn thi thể của hung vật kia, hai vị Thuỷ tổ nhìn nhau, đương nhiên bọn họ nhận ra con hung vật này, nó là đại tướng mạnh nhất dưới trướng Phụ Luy, tên là Thôn Thiên Ma Sư.

- Lần trước ta đến đây ma luyện, ta chưa từng giết được nó.

Thủy Tổ cơ bắp phát nhìn thi thể hung vật, hắn thì thào tự nói.

Đùng, đùng, đùng...

Đúng vào lúc này, bên cạnh có tiếng nổ lớn vang lên.

Hai vị Thuỷ tổ ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy trên đá ngầm cách đó không xa xuất hiện một đống lửa, trên đống lửa có giá đỡ thịt, trên giá đỡ là một khối thịt lớn, khối thịt vừa thô vừa to, mười người không thể ăn hết.

Chất thịt đan nướng có màu trong suốt, lúc thịt bị nướng có mỡ chảy ra, từng hạt dầu óng ánh như hoàng kim, hương khí xông vào mũi, hơn nữa thịt càng nướng càng óng ánh, bất cứ người nào cũng thèm nhỏ dãi.

Cho dù người không biết hàng cũng biết khối thịt kia là đồ tốt, tuyệt đối là vật đại bổ.

Hai vị Thuỷ tổ nhìn nhau, nhìn thấy một thanh niên đang nướng thịt, động tác vô cùng thành thạo.

Thanh niên nướng thịt có tướng mạo rất bình thường, bình thường đến mức không thể lại bình thường hơn được nữa, người không có nhãn lực nhìn hắn còn tưởng rằng hắn là phàm nhân, nếu như hiện tại hắn ngồi ở trong quán thịt nướng sầm uất, người không có nhãn lực còn cho rằng hắn là người bán thịt.

Nhưng nơi này không phải quán thịt nướng sầm uất, thanh niên nướng thịt trước mặt cũng không phải người bán thịt, hắn chính là Lý Thất Dạ!

Nhìn thấy Lý Thất Dạ đang nướng thịt, hai vị Thuỷ tổ rùng mình, thu liễm khí tức và bắt đầu kính nể.

Hai vị Thuỷ tổ là nhân vật bậc nào, vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, bọn họ biết đã gặp được tồn tại khủng bố, cho nên khi gặp nhau tại nơi này, bọn họ không dám mạo phạm.

Hai vị Thuỷ tổ khom người chào Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đang bận nướng thịt, hắn vẫy tay với bọn họ và nói:

- Tới nếm thử, thị chân của sư tử rất ngon.

Không hề nghi ngờ, khối thịt đang nướng chính là thịt chân của Thôn Thiên Ma Sư.

Hai vị Thuỷ tổ vội vàng đi sang, cũng giúp đỡ Lý Thất Dạ nướng thịt, không qua bao lâu, khối thịt đã chín.

Ba người bọn họ không phải phàm phu tục tử, không có câu thúc như người bình thường, liên tục cắt thịt xuống ăn.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba người không ngừng cắn xé khối thịt, mùi thơm ngạt ngào truyền vào trong mũi.

Qua một lúc lâu, ba người bọn họ đã càn quét sạch khối thịt mười người ăn không hết, vào lúc đó, Lý Thất Dạ cũng ợ một tiếng.

Nhưng lượng cơm của Thủy tổ cơ bắp hơn xa Lý Thất Dạ và Thủy tổ hào hoa phong nhã, hắn liếm bờ môi, lúc này nói:

- Mỹ vị, mỹ vị, thật sự ăn ngon, ăn ngon.

Đương nhiên, hắn chưa thỏa mãn và muốn ăn thêm.

- Còn rất nhiều đấy.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Thủy tổ cơ bắp cười to nói:

- Ta đến, lại nướng ăn, ăn quá thoải mái.

Hắn lập tức đứng dậy cắt một khối thịt lớn trên người Thôn Thiên Ma Sư, sau đó bắt đầu nướng.

Thời điểm Thủy tổ cơ bắp mang khối thịt tới, Lý Thất Dạ đang xỉa răng, hắn lại ợ một tiếng.

- Tại hạ Vân Độ, vị này chính là Vũ Tổ đạo huynh, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?

Thủy tổ hào hoa phong nhã ăn cơm xong, hắn khom người chào hỏi Lý Thất Dạ, cũng ân cần hỏi thăm Lý Thất Dạ.

Vân Độ, đúng vậy, Thuỷ tổ trước mặt chính là Vân Độ Thuỷ tổ, Thủy tổ cơ bắp chính là Vũ Thần, Thuỷ tổ Chu Tương Vũ Đình.

- Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ thuận miệng báo ra cái tên, nói:

- Ta còn rất tuổi trẻ, không nên gọi ta là tiền bối, ta năm nay mười tám tuổi.

Vân Độ Thuỷ tổ cười cười, vẻ mặt tôn kính, nói ra:

- Có thể gặp tiên sinh, đây là vinh hạnh của chúng ta.

- Không tính là gặp lần đầu tiên.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

- Xem như đã gặp một lần, thời điểm trảm tâm ma của hắn, ta đã gặp qua.

Nói xong, hắn nhìn sang Vũ Tổ đang nướng thịt.

- Vẫn bị thả ra.

Vũ Tổ dừng nướng thịt, cho dù hắn không có tận mắt nhìn thấy nhưng hắn cũng đoán được đại khái, cảm khái, nói ra:

- Con cháu bất hiếu, ngu muội vô tri, một lòng chỉ biết bảo vật.

Năm đó Vũ Tổ có cuồng ý, về sau tạo ra tâm ma, nhưng hắn lại không trảm được, về sau hắn trấn áp trong đạo thống, chỉ có điều, về sau Chu Tương Vũ Đình bị lừa dối thả tâm ma ra ngoài.

Vào lúc đó, Vũ Tổ đứng dậy, hắn khom người với Lý Thất Dạ, nói:

- Đa tạ tiên sinh xuất thủ cứu giúp, bằng không sẽ sinh linh đồ thán.

- Ta cũng tiện tay trảm đi mà thôi.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Chưa nói tới cứu giúp cái gì, nếu không phải có chút duyên phận, ta đã diệt Chu Tương Vũ Đình của ngươi rồi.

Vũ Tổ cười khổ một tiếng, cảm thán nói:

- Cho dù tiên sinh diệt Chu Tương Vũ Đình, đó cũng là tử tôn bất hiếu tự rước lấy, không thể trách tiên sinh.

Mặc dù nói, Chu Tương Vũ Đình là Vũ Tổ tự tay sáng tạo ra, hắn cũng trút xuống vô số tâm huyết vào đạo thống chỉ có điều, hắn đã rời khỏi Tam Tiên giới quá lâu, những người hắn quan tâm năm đó đã không còn sống.

Cho nên, cho dù Chu Tương Vũ Đình thật bị Lý Thất Dạ diệt, hắn cũng không trách Lý Thất Dạ, cũng không đặt trong lòng.

Không phải hắn thái thượng vong tình, mà là thời gian quá xa xưa, đã lâu đến mức làm phai mờ tất cả, sẽ làm người ta lãng quên đi nhiều việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.