Đế Bá

Chương 4577: Chương 4577: Đại Thế Do Ta Mở




Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt ra, cùng lúc đó, Thái Sơ thụ đã tiến vào trong mệnh cung, Thái Sơ khí bao phủ toàn thân hắn đã thu liễm, vẻ mặt hắn mang theo khí chất tự do tự tại.

Vào lúc đó, cho dù toàn thân Lý Thất Dạ không có uy áp khinh người, không có khí tức vô địch trên đời, nhưng mỗi hành động của hắn đã hồn nhiên thiên thành, giống như hắn chính là chúa tể của thiên địa, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn tỏa ra khí tức tự nhiên nhưng sẽ cho người ta cảm giác vũ hóa phi tiên.

Lúc này, Lý Thất Dạ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, tướng mạo bình thường, dáng vẻ bình thường, ăn mặc bình thường, nhưng hắn lại cho người ta cảm giác hắn đã không phải người phàm, có lẽ đó chính là tiên trong truyền thuyết.

- Tiên sinh chính là tiên nhân bước ra từ trong tranh.

Trịnh Đế nhìn dáng vẻ của Lý Thất Dạ, hắn phải khen một tiếng.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nếu là tiên nhân bước ra từ trong tranh, như vậy nói ra ta không đủ chân thật, là quá giả, là giả tiên.

- Không, không, không.

Trịnh Đế lắc đầu nói ra:

- Khí vận của tiên sinh chính là tiên nhân.

Lý Thất Dạ cười cười, hắn khẽ lắc đầu, nói:

- Tiên nhân cũng không tốt, nếu như ta là Chân Tiên, có lẽ ngươi sẽ không ngồi ở chỗ nầy, cũng không phải làm ở chỗ này!

Trịnh Đế im lặng một lúc, cuối cùng hắn cảm thán nói:

- Tiên, thật là đáng sợ.

- Không phải tiên đáng sợ, mà là không đi ra con đường này.

Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn ra phương xa, đôi mắt vô cùng thâm thúy, từ từ nói:

- Nếu quả thật đi ra con đường này thật công chính bình thản, như vậy đó là Chân Tiên. Trước đó, tất cả đều là ngụy tiên. Hoặc là, bản thân là giả tiên.

- Nói như vậy, ta còn có thể chờ tới ngày đó, ngày tiên sinh trở thành Chân Tiên.

Trịnh Đế tươi cười, trên mặt mang theo thần thái chờ mong.

- Không nghĩ qua.

Lý Thất Dạ khẽ lắc đầu, từ từ nói:

- Trường sinh bất tử cũng tốt, Chân Tiên cũng được, đều không phải truy cầu của ta. Cũng không phải con đường ta muốn đi.

- Tiên sinh là người ta dùng cả đời cũng không thể phỏng đoán.

Trịnh Đế vỗ tay khen ngợi.

Lý Thất Dạ cười cười, hắn vươn người đứng lên, cười nói:

- Chuyến này xem như không uổng công tới đây, kỳ tích ba trăm vạn năm có một lần, thật kỳ diệu, nó ẩn chứa ảo diệu vô song, hay lắm, hay lắm.

- Tiên sinh chính là thần nhân.

Trịnh Đế cười khổ, vừa cười vừa nói:

- Tiên sinh nhìn dòng sông cảm ngộ đại đạo, nắm giữ tất cả ảo diệu, ta tư chất đần độn, không có thu hoạch.

Lý Thất Dạ nhìn Trịnh Đế, hắn vừa cười vừa nói:

- Nếu như ngươi tư chất đần độn, thiên hạ này không có kẻ thông minh.

Lý Thất Dạ nói không sao, Trịnh Đế là một trong thập đại sáng chói, hắn sáng chế ra Thái Thanh Đan Kinh tuyệt thế vô song, có thể sánh vai với Cửu Bí Thuỷ tổ Cửu Bí, thử nghĩ xem, một vị Chân Đế có thể làm được một bước này là nhân vật kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, thiên phú của hắn cao tới mức kinh người, tuyệt đối có thể đứng trong hàng ngũ thiên tài tuyệt đỉnh.

Nếu tồn tại như hắn lại nói mình tư chất đần độn, như vậy người trong thiên hạ đều là đồ ngu.

- Tiên sinh nói như vậy, ta chỉ là con cá trong dòng sông mà thôi, cũng lười xoay người.

Trịnh Đế vừa cười vừa nói.

- Xoay người rất dễ dàng.

Lý Thất Dạ cười cười, hắn cổ vũ một câu.

Trịnh Đế khẽ lắc đầu, nói ra:

- Người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, ta biết rõ cực hạn của ta ở đâu. Cho dù ta xoay người thế nào, cho dù ta chơi ra sao cũng không thể sánh vai thập đại Thuỷ tổ, huống chi thế gian đãcó tiên sinh, chúng ta chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Trịnh Đế này nói lời này rất có lý, tuy là một trong thập đại sáng chói, cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không có khả năng vượt qua thập đại Thuỷ tổ, huống chi, thập đại Thuỷ tổ đều là tồn tại kinh tài tuyệt diễm.

Cho nên, hắn dùng cả đời vươn lên, độ cao cũng có hạn, hắn còn cách đỉnh phong quá xa xôi, chính bởi vì như thế, tâm hắn không có sở cầu.

Lý Thất Dạ chỉ cười cười, hắn không nói thêm lời nào, dù sao, mỗi một người đều có lựa chọn của mình, huống chi với tư cách thế hệ vô song, trong lòng Trịnh Đế hiểu rõ, chỉ có điều, hắn lựa chọn khác đi mà thôi.

Đối với lựa chọn như vậy, không có ai có thể vượt qua, cũng không ai có thể cải biến.

- Không sao.

Lý Thất Dạ cũng tán thành, hắn gật đầu, nói ra:

- Nhân sinh không dễ, ngươi phải biết quý trọng thứ mình có, như vậy là đủ rồi.

Trịnh Đế cũng phải gật đầu, hắn có lựa chọn của mình, đương nhiên hắn biết rõ ràng, cho nên, trong lòng của hắn không có ham muốn nào khác, đối với hắn mà nói, mọi thứ trên thế gian chỉ là mây khói, hắn chính là hắn, hắn chính là Trịnh Ẩn.

- Tiên sinh sắp khai sáng một kỷ nguyên.

Trịnh Đế không nói việc của mình, hắn vô cùng hiếu kỳ với cách làm của Lý Thất Dạ, hơn nữa nội tâm rất hưng phấn.

Trịnh Đế nói ra:

- Nếu có thể nhìn thấy tiên sinh khai sáng kỷ nguyên mới, cuộc đời của ta không sống uổng.

Lý Thất Dạ khẽ lắc đầu, nói ra:

- Tam Tiên giới cuối cùng là Tam Tiên giới, nó là thế giới độc nhất vô nhị, thế giới này đều có quy tắc của nó, ta sẽ không đánh vỡ.

Trịnh Đế im lặng một lúc, cuối cùng hắn gật đầu, nói ra:

- Tiên sinh nói lời này không phải không có lý. Nếu Tam Tiên giới có cải biến, tất cả sẽ không thích hợp.

- Tam Tiên giới có thể sừng sững đến bây giờ, tất cả đều có tiên hiền cố gắng, đều là Tam Tiên sáng lập.

Lý Thất Dạ nói:

- Ta muốn khai sáng kỷ nguyên, thực sự không phải ta suy nghĩ sẽ vượt qua tuyên cổ, mà là cần phải cải biến, đây là một cơ hội, là cơ hội của thế giới chúng ta, nếu không, tương lai nói gì đến trận chiến cuối cùng.

- Có lẽ, nó không chỉ là cơ hội của tiên sinh, đây là cơ hội của tất cả thế giới, Tam Tiên giới cũng như thế.

Trịnh Đế nói rất trịnh trọng:

- Nếu như tiên sinh thành công, tiên sinh không chỉ cải biến thế giới, mà là cải biến tất cả, ba ngàn thế giới sẽ cải biến, kể cả Tam Tiên giới.

- Tiên sinh ân trạch cho tất cả thế giới, từ xưa đến nay, tiên sinh đã sáng lập tương lai, tương lai của tất cả thế giới!

Trịnh Đế nói rất cung kính.

- Ta không suy nghĩ nhiều như thế.

Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu nói:

- Ta không vĩ đại như vậy, không muốn ân trạch ba ngàn thế giới gì đó, ta chỉ muốn làm việc mình muốn làm mà thôi.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn sang Trịnh Đế, nói ra:

- Hơn nữa, vĩ đại không phải là một chuyện tốt, một khi lên quá cao nó sẽ biến thành tai nạn.

- Tiên sinh cao thượng.

Trịnh Đế cúi đầu trước Lý Thất Dạ, nói:

- Cho dù tiên sinh vô tình ý tiến hành nhưng cũng cải biến tương lai.

- Hiện tại nói những việc này là quá sớm.

Lý Thất Dạ khẽ lắc đầu, hắn nói:

- Tất cả chỉ vừa bắt đầu mà thôi, thời gian dài đằng đẵng, chỉ có trải qua vô số lắng đọng tích lũy mới có thể hậu tích bạc phát, đi đến một bước kia.

- Tin tưởng, ngày nào đó sẽ tới, ta cũng hi vọng sinh thời nhìn thấy thịnh thế.

Trịnh Đế nói:

- Không biết tiên sinh chuẩn bị khai sáng lúc nào?

Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, hắn nhìn phương xa và nói:

- Sắp bắt đầu, còn kém một chút, chờ đại đạo của ta viên mãn, khi đại đạo đạt tới đỉnh phong, nó sẽ bắt đầu.

- Tiên sinh muốn trèo lên đỉnh phong ở Bất Độ Hải sao?

Trịnh Đế hiểu hắn nói gì.

- Còn nơi nào tốt hay không?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Nơi này quá lớn, nó có thể chứa đựng tất cả, cũng là chiến trường khát máu, chỉ có đi tới nơi hung hiểm như nơi đây, đại đạo của ta mới có thể viên mãn, sau khi vượt qua tất cả, lúc đó mới là thời điểm bắt đầu trận chiến cuối cùng.

Trịnh Đế hiểu cách làm của Lý Thất Dạ, hắn nói ra:

- Nơi này là đá mài dao tốt nhất, đặc biệt là với tiên đao vạn cổ duy nhất của tiên sinh.

Cho dù Lý Thất Dạ chưa bắt đầu động thủ nhưng Trịnh Đế đã biết rõ Lý Thất Dạ muốn thử đao, hắn cũng có thể tưởng tượng ra ngày Lý Thất Dạ thử đao sẽ xảy ra cái gì.

- Đại bổ vật.

Lý Thất Dạ cười lớn, hắn nhìn vào sâu trong biển cả, ánh mắt thâm thúy, hắn tươi cười vui vẻ.

Lý Thất Dạ có vẻ mặt như thế, Trịnh Đế cũng rùng mình lạnh lẽo, hắn biết rõ có người bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, hơn nữa bước đầu tiên Lý Thất Dạ bước vào Bất Độ Hải thì hắn đã nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Về phần động thủ lúc nào, việc này không trọng yếu, Trịnh Đế hiểu, một khi biến thành con mồi bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, con mồi không thể thoát khỏi, nhất định sẽ bị Lý Thất Dạ làm thịt.

- Tiên sinh muốn đi hướng nào?

Sau khi khôi phục tinh thần, Trịnh Đế hỏi.

- Cứ đi tiếp thôi.

Lý Thất Dạ cười rất tùy ý, hắn không có địa điểm cố định, cũng không có mục tiêu cố định, tất cả đều tùy tâm mà đi, gặp được ai, kẻ đó sẽ xui xẻo.

- Tiên sinh muốn đánh bóng đại đạo, ta biết có một ổ đại hung, từng có không ít Thuỷ tổ đi tới đó, thậm chí có Thuỷ tổ đã chết đi, nơi đó thích hợp cho tiên sinh mài đao.

Trịnh Đế nghĩ đến một nơi, hắn lập tức nói với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ tiến vào Bất Độ Hải là muốn đại khai sát giới, muốn đại đạo của mình viên mãn, cũng chuẩn bị vì tương lai.

- Vậy thì đi thôi.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Hy vọng có thể giết thống khoái đầm đìa.

Nói xong, hắn cười rất thản nhiên.

Lý Thất Dạ nói như vậy, Trịnh Đế càng sợ hãi, cùng lúc đó hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng biển máu ngập trời, hắn biết hung vật kia xong đời rồi.

- Ta không thể đi cùng tiên sinh.

Trịnh Đế vừa cười vừa nói:

- Nghe nói Bất Độ Hải có một loại Bỉ Ngạn Hoa là thứ cực kỳ khó tìm, gặp được có thể nằm mộng Bỉ Ngạn. Ta muốn đi tìm, đi mở rộng tầm mắt.

Trịnh Đế ở lại Bất Độ Hải, hắn chỉ tùy tiện đi các nơi, muốn ngắm nhìn việc lạ, trừ việc này ra, hắn không có truy cầu nào khác.

- Đi thôi.

Lý Thất Dạ cũng không có ý đi cùng Trịnh Đế.

- Mong ngày nào đó còn có thể gặp lại tiên sinh.

Trịnh Đế hành đại lễ với Lý Thất Dạ, cuối cùng hắn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.