Đế Bá

Chương 4697: Chương 4697: Đấm bóp chân cho ta




Các đệ tử ở đây ngây người, thậm chí có đệ tử cho rằng mình nghe lầm, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Thất Dạ.

Cung Thiên Nguyệt là người ra sao. Chính là đệ nhất thiên tài của Thần Huyền tông bọn họ, là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ, có khả năng kế thừa đại vị tông chủ Thần Huyền tông trong tương lai, cũng là đệ nhất mỹ nữ của Thần Huyền tông.

Cho dù thực lực hay địa vị, Cung Thiên Nguyệt đều có địa vị không ai sánh bằng trong Thần Huyền tông, có thể nói nàng là tồn tại cao cao tại thượng, thần nữ như nàng, hôm nay Lý Thất Dạ lại muốn nàng đến đấm chân, yêu cầu như vậy thật quá mức.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Đệ tử ái môn Cung Thiên Nguyệt lại bộc phát.

Cung Thiên Nguyệt còn chưa mở miệng, không ít đệ tử đã ôm tâm tình bất công thay Cung Thiên Nguyệt, có nam đệ tử Yêu tộc nói ra:

- Ngươi không dùng nước tiểu soi mặt của mình đi, dám bảo Thiên Nguyệt sư tỷ đấm chân…

- Ngươi quá mức…

Lúc này có không ít đệ tử công khai lên án Lý Thất Dạ, thậm chí là chỉ trích hắn:

- Ngươi là có chủ tâm nhục nhã Thiên Nguyệt sư tỷ của chúng ta, mọi người tuyệt đối không tha cho ngươi…

Đối với đệ tử khác lên tiếng, Lý Thất Dạ làm như không thấy.

- Có gì không được?

Thời điểm rất nhiều đệ tử liên tục trách móc Lý Thất Dạ, Cung Thiên Nguyệt nhìn Lý Thất Dạ một lát, cuối cùng nàng lại đáp ứng, khẽ gật đầu và leo lên Thiên giai.

Vào lúc đó, thời điểm Cung Thiên Nguyệt nói ra lời này, các đệ tử cho rằng mình nghe lầm.

Thử nghĩ xem, Cung Thiên Nguyệt là dạng người gì, nàng chính là thần nữ của Thần Huyền tông, là nữ thần trong suy nghĩ của không biết bao nhiêu người, hơn nữa nàng còn là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ, nàng cao cao tại thượng, từ khi nào biết hầu hạ người khác?

Nếu người khác có thể hầu hạ nàng, đó là một loại vinh hạnh, hiện tại Cung Thiên Nguyệt nguyện ý hầu hạ Lý Thất Dạ, các đệ tử đều ngây người, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ thẫn thờ, bọn họ đều cảm thấy việc này không tưởng tượng nổi.

Thời điểm mọi người khôi phục tinh thần, chỉ thấy Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, hắn duỗi hai chân, Cung Thiên Nguyệt ngồi xổm người xuống và đầm bóp chân Lý Thất Dạ, tuy động tác của nàng không tốt, thậm chí còn hơi ngốc, nhưng nàng thật sự nguyện ý hầu hạ Lý Thất Dạ, rất chân thành đấm bóp chân vì Lý Thất Dạ.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh này, bọn họ không biết nên nói cái gì.

Các đệ tử vừa quát mắng Lý Thất Dạ, bọn họ càng không nói thành lời, giống như có bàn tay vô hình bóp cổ của bọn họ.

Trước đó, bao nhiêu người trong bọn họ cho rằng Lý Thất Dạ không biết tự lượng sức mình, không biết trời cao đất rộng, cũng không dùng nước tiểu soi mặt mình, cũng dám dõng dạc muốn Cung Thiên Nguyệt đấm bóp chân vì hắn.

Nhưng mà, hiện tại Cung Thiên Nguyệt lại cam tâm tình nguyện hầu hạ Lý Thất Dạ, nàng nguyện ý bóp chân vì Lý Thất Dạ, cũng không ai ép buộc nàng.

Đối với bọn họ mà nói, Cung Thiên Nguyệt nói một câu với mình đã là vinh hạnh lớn lao, sẽ làm nội tâm bọn họ vui sướng, bọn họ sẽ vui vẻ rất lâu, đạt được Cung Thiên Nguyệt ưa thích chính là việc vinh hạnh, bọn họ ước mơ tha thiết từ lâu.

Nhưng mà, hiện tại Cung Thiên Nguyệt lại bóp chân cho Lý Thất Dạ, dùng tư thái thị nữ hầu hạ Lý Thất Dạ.

Cung Thiên Nguyệt chính là đệ nhất mỹ nữ, đệ nhất thiên tài của Thần Huyền tông, các đệ tử nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có việc như thế

Nhưng, diễm phúc như thế, Lý Thất Dạ lại thập phần thản nhiên hưởng thụ, hơn nữa còn không thèm để ý, cũng không có vui mừng gì đáng nói, hình như việc này rất bình thường, tất cả đều rất tự nhiên, tất cả đều là bình thường.

Chuyện ngươi nằm mơ cũng không dám nghĩ, lúc này, đối với Lý Thất Dạ mà nói chỉ là chuyện không có ý nghĩa.

Trên thực tế, cũng đúng là như vậy, Cung Thiên Nguyệt chỉ là đệ tử trong môn phái mà thôi, không nói là một đệ tử, cho dù là Cổ Đại Đế, Đạo Quân vô song bóp chân cho hắn cũng là chuyện bình thường, Lý Thất Dạ cũng thản nhiên hưởng thụ.

Thời điểm mọi người khôi phục tinh thần, Cung Thiên Nguyệt đã lui ra, Lý Thất Dạ duỗi chân và cảm khái:

- Ai, bây giờ thật thoải mái, xem ra leo lên ba trăm bậc thang cũng không có vấn đề gì.

Nói xong, hắn đứng lên. Thời điểm Lý Thất Dạ đứng lên, sắc mặt Hoàng Trữ trong hết sức khó coi, hắn cũng siết chặc nắm đấm, lúc này, hắn khẩn trương hơn bất cứ ai khác.

- Một trăm bậc thang!

Thời điểm Lý Thất Dạ cất bước leo lên, không ít đệ tử hô lớn

Một trăm bậc thang! Khi Lý Thất Dạ đứng trên một trăm bậc thang, rất nhiều đệ tử đều vô ý thức nhìn sang Hoàng Trữ! Mặc dù không có bất cứ đệ tử gì cười nhạo Hoàng Trữ, nhưng, tất cả mọi người lại nghĩ tới ván cược giữa Hoàng Trữ cùng Lý Thất Dạ.

Hiện tại, Hoàng Trữ thua!

Lý Thất Dạ đứng trên một trăm bậc, hắn đã áp chế Hoàng Trữ! Mặc kệ bất cứ lý do gì cũng đều biến thành trò cười.

Lúc này, Hoàng Trữ đã thua, tất cả lí do thoái thác hoặc đứng thành hàng, tất cả đều biến thành trò cười.

Sắc mặt Hoàng Trữ trắng bệch, thời điểm bắt đầu hắn tràn ngập tự tin, thành tích chín mươi chín bậc thang làm lòng tin của hắn bành trướng, hắn mới không tin tưởng Lý Thất Dạ thực lực Thiết Bì Cường Thể lại có thực lực chèo chống mạnh hơn Chân Nhân Bảo Thân, hắn cho rằng, Lý Thất Dạ phải thua không thể nghi ngờ, hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Nhưng mà, hiện tại Lý Thất Dạ vẫn đứng trên một trăm bậc thang, Hoàng Trữ có cảm giác bị người ta tát vào mặt.

Hoàng Trữ thua, hắn không chỉ thua bảo vật trân quý đơn giản như vậy, hắn đã mất hết mặt mũi, hắn cũng không có cơ hội xuất hết danh tiếng trước mặt Cung Thiên Nguyệt, thậm chí sau ván cược này, hắn sẽ nhận không ít tiếng xấu.

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Hoàng Trữ tái nhợt.

Lý Thất Dạ nhìn xuống các đệ tử, nói:

- Một đám ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!

Lý Thất Dạ nói rất bình thản nhưng không khác gì đang bạt tai các đệ tử ở đây.

Các đệ tử cảm giác gương mặt đỏ bừng.

Về phần Hoàng Trữ, không cần nói, lúc hắn nghe lời này, Lý Thất Dạ nói chẳng khác gì đâm vào tim hắn, Lý Thất Dạ càng như thế, hắn càng cảm thấy nhục nhã.

Về phần các trưởng lão có mặt tại đây, bọn họ nhìn nhau, bọn họ chỉ cười khổ, thời điểm Lý Thất Dạ đứng ở trên một trăm bậc thang, hắn có tư cách nói ra lời này.

Hiện tại Lý Thất Dạ đã có tư cách cười nhạo tất cả đệ tử phía dưới, trừ khi các đệ tử này có thể leo Thiên giai cao hơn, có thành tích tốt hơn, nếu không, bất cứ lời phản bác hay tìm cớ đều là trò cười.

- Tốt, còn hai trăm bậc thang chờ ta, nhanh kết thúc thôi, không đùa với các ngươi nữa.

Lúc đứng trên một trăm bậc thang, Lý Thất Dạ duỗi duỗi người, hắn cất bước tiến lên.

-... Một trăm lẻ ba, một trăm lẻ bốn, một trăm lẻ năm...

Thời điểm Lý Thất Dạ cất bước tiến lên, hắn đi rất nhanh, lúc này hắn bước đi như gió, đi rất nhanh, cũng làm mọi người không kịp nhìn.

Thời điểm trước một trăm bậc thang, Lý Thất Dạ đi một bậc thang đều thở dồn dập, đi mười bậc thang sẽ nghỉ ngơi một chút.

Hiện tại sau một trăm bậc thang, hắn lại đi như gió, cũng không có thở gấp, eo cũng không đau, đi rất nhanh, cũng không dừng lại như bọn họ vẫn nghĩ.

Rất nhiều đệ tử trợn mắt há hốc mồm, mặc cho ai cũng biết, càng lên cao càng khó đi, thừa nhận lực lượng trấn áp càng mạnh.

Hiện tại Lý Thất Dạ lạikhông bị ảnh hưởng, hắn càng đi càng nhanh, hình như lực lượng trấn áp của Thiên giai không ảnh hưởng tới hắn.

Vào lúc đó, rất nhiều đệ tử cũng ý thức được, trước một trăm bậc thang, chẳng qua là Lý Thất Dạ đang trêu đùa hí lộng bọn họ, hắn căn bản không cần nghỉ ngơi, cái gọi là thở dồn dập, tất cả đều là giả.

Bọn họ đi cười nhạo Lý Thất Dạ, suy nghĩ cẩn thận điểm này, không biết có bao nhiêu đệ tử khó chịu. Khi đó, bọn họ cho rằng Lý Thất Dạ chỉ là phế vật, chẳng qua đang diễn hề mà thôi, trên thực tế, bọn họ mới là phế vật, bọn họ là là kẻ hề.

Nhân vật chuyển biến nhanh như thế, chênh lệch như vậy, các đệ tử rất khó xử, trong nội tâm càng không có tư vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.