Đế Bá

Chương 4080: Chương 4080: Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ (2)




Lý Thất Dạ lười quan tâm Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ, hờ hững nói:

- Trung Vực Thánh Địa là cái thá gì, chọc ta khó chịu chỉ nhấc ngón út là diệt Trung Vực Thánh Địa các ngươi.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, mọi người ngoài giáo trường nhìn nhau.

Một số cường giả buồn cười lắc đầu nói:

- Tiểu tử này bị bệnh điên rồi.

Có trưởng lão địa giáo nghe Lý Thất Dạ kiêu căng nói thì lắc đầu bảo:

- Tuy tiểu tử này này gọi là sư tổ Hộ Sơn tông nhưng thật là ếch ngồi đáy giếng, một mình hắn mà muốn lay động Trung Vực Thánh Địa, không biết tự lượng sức mình. Hắn quen thói ngang ngược trong Hộ Sơn tông, hắn mạnh nhất trong Hộ Sơn tông thì tưởng mình vô địch thiên hạ sao?

Nghe Lý Thất Dạ nói, Chu Tư Tình hét to một tiếng:

- Thứ không biết sống chết!

Chu Tư Tình không bỏ qua cơ hội, quay sang nói với Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ:

- Đàn chủ, hắn vũ nhục Trung Vực Thánh Địa chúng ta, không xem Trung Vực Thánh Địa ra gì, đáng giết!

Chu Tư Tình chịu thiệt lớn trong tay Lý Thất Dạ, bị hắn tát miệng, nàng xem đó là nhục nhã lớn nên ôm hận trong lòng. Giờ bắt được cơ hội trả thù, Chu Tư Tình tranh thủ xúi giục.

Ánh mắt Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ lạnh lùng lộ ra sát khí đáng sợ, dù Chu Tư Tình không xúi gã cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhục nhã Trung Vực Thánh Địa trước mặt người trong thiên hạ, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ không bỏ qua được, huống chi gã không thèm để Hộ Sơn tông vào mắt.

Một sư tổ không biết tên trong Hộ Sơn tông mà dám buông lời nhục nhã Trung Vực Thánh Địa là tự tìm chết.

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vung tay, một đống người ngoài giáo trường chạy nhanh đến. Đội người mặc đồng phục, không ai yếu. Bọn họ xông vào bao vây nhóm Quách Giai Tuệ.

Keng!

Là tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, bọn họ cầm kiếm trong tay lạnh lùng nhìn nhóm Quách Giai Tuệ, tùy thời giết chết bọn họ.

Đám Quách Giai Tuệ biến sắc mặt lập tức kết đại trận sẵn sàng đón địch.

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ tiến lên một bước.

Bùm!

Các lá cờ lửa sau lưng Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ tuôn ra ánh sáng vô cùng vô tận, toàn thân gã bốc cháy lửa thần. Cờ bay rợp trời, dưới cờ Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ như người khổng lồ, thần uy cuồn cuộn, khí thế khiếp người nghiền áp Lý Thất Dạ.

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ âm trầm cười:

- Ta chống mắt xem sư tổ Hộ Sơn tông nhà ngươi có mấy phần bản lĩnh.

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vung tay, ra lệnh:

- Hành động, loạn đao phân thây chúng, không chừa một người sống!

Nói xong Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ tháo cờ xuống cầm trong tay, cười nham hiểm với Lý Thất Dạ:

- Ngươi tự cứu mình hay cứu vãn bối trước? Ngươi tự chọn đi.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tiếng kiếm ngân vang, binh mã Diễm Kỳ Đàn chớp mắt thành trận, sóng kiếm cuồn cuộn chém giết nhóm Quách Giai Tuệ. Sóng kiếm ngập trời nhấn chìm đám Quách Giai Tuệ.

Nhìn sóng kiếm ngập trời, nhóm Quách Giai Tuệ biến sắc mặt. Binh mã Diễm Kỳ Đàn mạnh hơn bảy người rất nhiều, dù bọn họ có liều chết cũng kém xa.

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ thét dài, múa cờ phần phật lao vào Lý Thất Dạ.

Khi cờ tung bay nhanh tựa như trời lung lay, mặt trời trăng sao lắc lư, Càn Khôn đảo ngược. Khi cờ lửa chém xuống thì bầu trời như bị xẻ ra.

Trông thấy cảnh đó một số lão tổ ngoài giáo trường lắc đầu tiếc thương:

- Mấy đứa nhỏ này là hạt giống tốt, đáng tiếc.

Trong mắt nhiều người thì lần này đám Quách Giai Tuệ chết chắc. Mặc dù Lý Thất Dạ là sư tổ của Hộ Sơn tông nhưng hắn bị Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ trấn áp, không thể nào ra tay cứu nhóm Quách Giai Tuệ được, bản thân hắn cũng khó an toàn.

Nhiều cường giả cảm thấy Lý Thất Dạ thật ngốc:

- Bằng sức của một người không thể nào lay động Trung Vực Thánh Địa. Đối địch với Trung Vực Thánh Địa là hành động không sáng suốt, tự tìm đường chết, kéo tông môn của mình vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Với họ thì Lý Thất Dạ sư tổ Hộ Sơn tông mạnh đến đâu được, cường đại cũng có giới hạn, có lẽ không bằng Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ.

Khi mọi người cho rằng đám Quách Giai Tuệ chết chắc thì Lý Thất Dạ thuận tay chỉ một cái.

Bụp!

Tất cả cường giả Diễm Kỳ Thánh Đàn bị trấn sát.

Bụp!

Một hàng nam nhân mặc đồng phục nháy mắt bị chấn thành huyết vụ, trường đao, kiếm bén của họ khoảnh khắc bị đánh nát thành phấn vàng.

Mười mấy cường giả Diễm Kỳ Thánh Đàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thành tro, họ không có cảm nhận gì trước khi chết, trong nháy mắt bị trấn sát thành huyết vụ, chết rất nhanh, bất ngờ không kịp đề phòng, không có chuẩn bị tâm lý.

Bùm!

Khi Lý Thất Dạ thuận tay chỉ thì lá cờ của Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ đã đập mạnh vào người hắn.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, nhưng Lý Thất Dạ không bị chém thành hay khúc hay nát bấy như trong tưởng tượng.

Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, ngược lại Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ bị lực lượng cú đập chấn liên tục thụt lùi.

Trông thấy cảnh đó, đám người ở ngoài giáo trường hút ngụm khí lạnh, há hốc mồm thẫn thờ:

- Cái này . . .!

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ không phải kẻ yếu, làm Đăng Thiên Chân Thần, mọi người đều phỏng đoán được thực lực của gã mạnh cỡ nào. Vì đẳng cấp lực lượng Đăng Thiên Chân Thần rất rõ ràng.

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ đánh một đòn nặng nề đập trúng người Lý Thất Dạ, nhưng không có máu thịt tung tóe như mọi người tưởng tượng. Lý Thất Dạ bị lá cờ đập trúng, đáng sợ là hắn không rụng một cọng lông, ngồi yên như pho tượng. Đừng nói bị thương, một cọng tóc cũng không đứt.

Nhìn Lý Thất Dạ bị lá cờ chém trúng mà không bị tổn thương, dường như cơ thể của hắn cứng rắn nhất cõi đời, mọi người không tin được, trợn mắt há hốc mồm:

- Sao có thể như vậy?

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ bị chấn liên tục thụt lùi mấy bước đã bình tĩnh lại, hét to một tiếng:

- Không thể nào!

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ nhìn lá cờ trong tay mình, còn tưởng là bảo kỳ bị trục trặc.

Nhưng bảo kỳ vẫn nhấp nháy bảo quang, mới rồi Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ thật sự đập trúng Lý Thất Dạ, tuyệt đối không có sai sót gì.

Nhưng bị Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ chém trúng mà Lý Thất Dạ còn ngồi yên tại chỗ không sứt mẻ gì, lòng gã rung động hút ngụm khí lạnh.

Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ rất rõ ràng đòn công kích của mình, có thể phá núi đứt sông, chém một nhát dù là Đăng Thiên Chân Thần cũng ít ai dám dùng thân thể đỡ, càng đừng nói không bị trầy trụa gì. Nên biết bảo kỳ trong tay Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ là báu vật rất ghê gớm, uy lực vô cùng.

Nhưng một kích nặng nề như vậy đập vào người Lý Thất Dạ mà hắn không bị tổn thương gì, chuyện này khủng bố biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.