Đế Bá

Chương 457: Chương 457: Độ Không Khâu dẫn.




Lý Thất Dạ chỉ điểm Trì Tiểu Điệp, lần đầu tiên nàng không thấy, lần thứ hai cũng vậy. Đến lần thứ ba, bỗng nhiên pho tượng tổ tiên Tri gia hiện rõ trong lòng Trì Tiểu Điệp. Pho tượng tổ tiên Tri gia đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt mở ra. Trong khoảnh khắc này Trì Tiểu Điệp thấy rõ mắt của tổ tiên, nàng giật mình vì đôi mắt trông như hoàng kim đúc ra.

Trì Tiểu Điệp mở mắt, vui mừng reo lên:

- Ta thấy rồi!

Trì Tiểu Điệp mở mắt, đôi mắt pho tượng tổ tiên Tri gia biến mất.

- Không tệ.

Mặt Lý Thất Dạ không biểu tình, hắn gật đầu, nói:

- Chỉ nhìn đến vẫn chưa đủ, phải tiếp tục dùng tâm nhìn. Có được Thần Đồng Thiên Binh Đạo tổ tiên truyền cho hay không phải xem tạo hóa của chính nàng.

Trì Tiểu Điệp hít sâu, nghiêm túc gật đầu, nói:

- Ta sẽ cố gắng!

Trì Tiểu Điệp lớn hơn Lý Thất Dạ mấy tuổi nhưng bây giờ nàng tựa như học sinh ngoan trước mặt hắn, tuổi tác hoàn toàn không hợp nhau.

Trì Tiểu Điệp lại nhắm mắt, dần dần nàng trông thấy đôi mắt của tổ tiên. Đó là đôi mắt hoàng kim, mắt tổ tiên dần có thay đổi. Khi thần đồng pho tượng tổ tiên Tri gia mở ra, đôi mắt trở nên sâu thẳm làm Trì Tiểu Điệp như rơi vào thế giới đại đạo. Thần đồng chậm rãi diễn biến ra thần liên trật tự, chậm rãi cấu trúc đại đạo, thay đổi thất thường . . .

Trì Tiểu Điệp chìm đắm trong đó, nàng bị đại đạo huyền diệu hút mất linh hồn.

Trong thời gian tiếp theo Trì Tiểu Điệp chìm đắm trong tuyệt học vô thượng Thần Đồng Thiên Binh Đạo của tổ tiên. Lý Thất Dạ ở lại Tổ Thần miếu, trừ tu luyện công pháp của mình ra hắn tu luyện Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới lấy từ trong Vạn Tướng Chân Thần.

Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới là một vô thượng thức thuật, không kém hơn bất cứ tiên đế thức thuật nào, là thứ thuật cấm kỵ, nghịch thiên nhất. Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới ngang ngửa với quản chi.

Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới là thuật trấn tộc của Vạn Tướng Chân Thần nên dĩ nhiên Lý Thất Dạ biết uy lực của nó.

Lý Thất Dạ tập trung tu luyện, khiến hắn tiếc nuối là không có nhiều vũ khí tiện tay.

Trong tay Lý Thất Dạ không có nhiều báu vật vũ khí dùng để tác chiến, đặc biệt sau khi tu luyện Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới thì hắn cảm thấy binh khí của mình quá ít.

Hiện nay các vũ khí bảo khí Lý Thất Dạ có thể lấy ra dùng chỉ có Cửu Ngữ Chân Cung, Linh Vực Không Luân. Lục Đạo Kiếm, Bá Tiên Đao thì hắn để lại trong tay Lý Sương Nhan, Trần Bảo kiều.

Trong thời gian ở Tổ Thần miếu, Trì Tiểu Điệp rất quý trọng cơ hội hiếm có này, nàng tu luyện khắc khổ vô cùng. Lý Thất Dạ khen ngợi ưu điểm này của Trì Tiểu Điệp.

Lý Thất Dạ tu luyện một thời gian sau đó dẫn Trì Tiểu Điệp đi, hắn nói:

- Đi, ta mang nàng đi đào một thứ.

Lý Thất Dạ cầm công cụ như cái xẻng đưa hết cho Trì Tiểu Điệp.

Trì Tiểu Điệp không nói câu nào ngoan ngoãn đi theo Lý Thất Dạ, nàng mang nàng đến Tây Thùy sơn hà Thiên Đạo Viện, trong một khe núi sâu chém hơn mười gậy tre. Nhưng cây tre tím xanh cứng như sắt, vào tay cảm xúc lạnh lẽo.

Trong lúc Trì Tiểu Điệp vác trúc giùm Lý Thất Dạ, nàng tò mò hỏi:

- Đây là loại tre gì?

- Thúy Thiết trúc, thông mộc tính nhất.

Lý Thất Dạ trả lời:

- Chúng ta đi Trường Sinh Viện, ta có một thứ ở đó.

Trì Tiểu Điệp không biết Trường Sinh Viện nằm ở đâu, nàng không hỏi nhiều, cứ đi theo Lý Thất Dạ là đúng. Trong thời gian ở bên Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp dần tập thành thói quen chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi nhiều.

Lúc đến ngoài cửa đạo quan Trường Sinh Viện, Trì Tiểu Điệp mới biết phía đối diện Tổ Thần miếu có một tòa đạo quan, trước đó nàng không hay biết gì.

Trì Tiểu Điệp nhìn đạo quan vừa nhỏ vừa cũ kỹ, nàng không nhìn ra bên trong có báu vật gì. Bây giờ dù gặp tình huống gì Trì Tiểu Điệp đều chọn tin vào Lý Thất Dạ, không ai khiến nàng tin tưởng nhiều hơn Lý Thất Dạ.

Trì Tiểu Điệp theo Lý Thất Dạ bước vào đạo quan tên Trường Sinh Viện, bên trong có tiếng ngáy mũi ầm ầm như sấm.

Nghe tiếng ngáy ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, Trì Tiểu Điệp giật mình, nàng còn tưởng đâu Trường Sinh Viện không có ai.

Trì Tiểu Điệp nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ:

- Có người?

Khi đứng ở cửa phòng nhìn vào trong thấy lão đạo sĩ nằm ngủ trên giường, Trì Tiểu Điệp trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng.

Lão đạo sĩ ngửa mặt lên trời, dường như từ đêm Lý Thất Dạ đến lão vẫn ngủ tới bây giờ, tư thế không thay đổi chút gì.

Lý Thất Dạ liếc lão đạo sĩ rồi đi hướng nội đường Trường Sinh Viện:

- Mặc kệ lão.

Lý Thất Dạ dùng chân đo diện tích đạo quan, trong phút chốc hắn đi hết cả đạo quan, sau đó đạp tường bay lên.

Lý Thất Dạ dùng chân đo đạo quan, dường như hắn đang khám phá điều gì. Trì Tiểu Điệp đi theo sau lưng Lý Thất Dạ nín thở, không dám thở mạnh nhìn. Bọn họ đang đào báu vật, trong đạo quan có lão đạo sĩ đang nằm, lỡ đánh thức lão thì chẳng phải là chớp mắt uổng công?

Lý Thất Dạ đo tới đo lui, cuối cùng ngừng lại cách cửa đọa quan ba trượng. Lý Thất Dạ ném xẻng cho Trì Tiểu Điệp, hắn thì cầm Thúy Thiết trúc.

Lý Thất Dạ dặn dò Trì Tiểu Điệp:

- Khi ta cắm ba cây Thúy Thiết túc thì nàng hãy đào dưới ba tấc, động tác phải nhanh, hiểu không?

Trì Tiểu Điệp hít sâu, nói:

- Hiểu rồi.

Trì Tiểu Điệp siết chặt cái xẻng, bất giác nàng căng thẳng vì lời Lý Thất Dạ nói.

Con ngươi Lý Thất Dạ co rút, bỗng bắn ra tia chớp, giây lát cắm ba cây Thúy Thiết trúc xuống đất. Trì Tiểu Điệp liền cầm xẻng nhanh chóng đào, hoàn toànp hối hợp Lý Thất Dạ chặt chẽ.

Lý Thất Dạ hành động siêu nhanh, mỗi lần đóng đinh là ba cây Thúy Thiết trúc cùng lúc, Trì Tiểu Điệp nhanh tay đào ngay, không dám lơ là hay chậm trễ.

Cuối cùng tất cả Thúy Thiết trúc trong tay Lý Thất Dạ đều cắm dưới đất, vừa lúc là một vòng. Lý Thất Dạ giật lây xẻng trong tay Trì Tiểu Điệp đào ngay vị trí chính giữa vòng vây.

Khi đào đến độ sâu nhất định, rốt cuộc hắn đào ra được một thứ. Đó là con giun to lớn, Trì Tiểu Điệp lớn đầu rồi nhưng chưa từng thấy có con giun nào to cỡ đó, làm nàng sợ hết hồn.

Một con giun to, lưng cõng rương đất vàng, thân hình không lớn nhưng là đất vàng đúc ra.

Con giun nằm sấp tại đó, không nhúc nhích, không biết nó đã chết hay hôn mê.

Thấy cảnh tượng kỳ lạ đó làm Lý Thất Dạ giật mình kêu lên:

- Đây là cái gì?

Đào lòng đất được một con giun thì thôi, nhưng lưng so cõng rương vàng đất, thật kỳ lạ.

- Đây không phải con giun.

Lý Thất Dạ nhìn con giun hoàn hảo không tổn hao gì, hắn thởp hào nhẹ nhõm.

- Tại sao phải đào như vậy?

Một con giun đã kỳ lạ, cách đào của Lý Thất Dạ cũng rất quái.

- Không phải giun, nó là Độ Không Khâu Dẫn. Dù nàng biết nó ở dưới lòng đất, nếu không thăm dò ra vị trí cụ thể của nó thì mặc cho nàng đào rỗng nguyên ngọn núi cũng không trông thấy. Nó không chung một không gian với chúng ta, chỉ khi nào nàng thăm dò được vị trí dị không cụ thể thì mới tỏa định nó được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.