Lý Thất Dạ nhẹ vuốt tiên quan, gật gù:
- Đúng là thứ tốt.
Nói xong Lý Thất Dạ kết toán chân thạch.
Trả tiền xong bảy lão nhân từ ngoài cửa đi vào, áo đen trùm kín người không thấy rõ mặt mũi. Bọn họ lặng lẽ không tiếng động, lúc đi tựa như u linh.
Bảy lão nhân đột nhiên xuất hiện làm Bạch Kim Ninh giật mình, sau đó nghẹt thở.
Vì thực lực của bảy lão nhân cực kỳ đáng sợ, mặc dù họ đã thu giấu hơi thở, không có uy danh khiến người sợ hãi, không có khí thế ngập trời nhưng bọn họ như u linh xuất hiện trong phòng làm người ta nghẹt thở.
Bạch Kim Ninh cảm giác có bàn tay vô hình bóp cổ mình, không thở được, không thể nhúc nhích.
Bảy lão nhân này thực lực khủng bố tuyệt luân, có thể dễ dàng nghiền áp Bạch Kim Ninh. Bất Hủ Chân Thần ở trước mặt bọn họ cũng sẽ bị nghiền nát.
Một lão nhân đứng giữa nhóm, sáu lão nhân khác vây quanh bảo vệ.
Sáu lão nhân không phải bảo vệ lão nhân đứng giữa mà bảo vệ rương báu trên tay lão ta. Lão hai tay nâng rương báu dường như rất chắc chắn, bàn tay như mọc rễ không có gì giật rương báu khỏi tay lão được.
Sau khi bảy lão nhân xuất hiện, nữ đấu giá sư chắp tay chào, bảy người này có địa vị rất cao trong Kiêu Hoành Thương Hành.
Lý Thất Dạ nhìn rương báu được lão nhân đứng chính giữa nâng bằng hai tay, Đại Hắc Ngưu cũng nhìn nó.
Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của bảy thiên địa là biết thứ trong rương báu cực kỳ nghịch thiên hoặc vô cùng quý giá.
Bảy lão nhân tới gần, không nói một câu, họ như u linh. Nhưng họ khom người cúi đầu hướng Lý Thất Dạ, biểu hiện cung kính không chút qua loa.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực nhìn rương báu được lão nhân đi chính giữa nâng hai tay, cười gian nói:
- Tin đồn đúng thật, đây là rễ của Kiêu Hoành Thương Hành các ngươi.
Biểu tình của nữ đấu giá sư cung kính cẩn trọng, không dám lên tiếng.
Đại Hắc Ngưu dùng móng xoa mũi, bộ dạng rất xấu xa:
- Cướp rương báu này tức là bưng nguyên Kiêu Hoành Thương Hành.
Bảy lão nhân dửng dưng như không nghe thấy lời của Đại Hắc Ngưu.
Bảy thiên địa đứng đó khiến người nghẹt thở, Bạch Kim Ninh không nói nên lời, nhưng Đại Hắc Ngưu không e ngại.
Một lão nhân mở nắp rương ra.
Răng rắc!
Ong ong ong ong ong!
Từng lũ tiên quang phát ra từ rương báu, lấp lánh như phản xạ từ Tiên Giới. Khi những lũ tiên quang bắn ra rắc các đốm sáng xuống đất, mặt đất như thành trời sao vô ngần, cực kỳ xinh đẹp, kỳ diệu. Bạch Kim Ninh ngơ ngẩn nhìn.
Tuy không thấy rõ thứ trong rương báu là gì nhưng trong tiên quang như có một thế giới chìm nổi, nơi đó có cánh cửa đi thông Tiên giới. Dù không thấy thứ trong rương báu nhưng được nhìn cảnh này đã khiến người tim đập nhanh, như con ếch dưới đáy giếng ngước nhìn bầu trời. Tưởng tượng đồ vật nằm trong rương động trời biết bao.
Rương báu tỏa ra từng lũ hơi thở, tuy rất yếu ớt nhưng Bạch Kim Ninh cảm giác có hơi thở cổ xưa hỗn độn, hơi thở này đến từ thở đầu thiên địa khai sáng, cổ xưa hơn mọi thứ trên cõi đời.
Nữ đấu giá sư cúi gập người, cúi đầu hướng Lý Thất Dạ, dáng vẻ hết sức cung kính nói:
- Xin công tử chỉ dẫn một con đường sáng cho chúng ta!
Bảy lão nhân cung kính cúi đầu hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không tính là chỉ dẫn một con đường sáng, đơn giản là giao dịch, mua bán, đã mua bán thì ta sẽ giữ lời hứa.
Lý Thất Dạ đứng dậy đi tới trước rương báu.
Đây là cái giá Lý Thất Dạ đưa cho Kiêu Hoành Thương Hành để mua tiên quan.
Trong hội đấu giá, người trong thiên hạ muốn biết Lý Thất Dạ báo ra cái giá gì mà hơn cả lời hứa của Kim Quang Thượng Sư. Ở trong mắt mọi người thì thì lời hứa của Thủy Tổ là vô giá.
Nhưng Kiêu Hoành Thương Hành chọn Lý Thất Dạ, điều này khiến người khó hiểu. Trên đời có thứ gì hơn lời hứa của Thủy Tổ?
Kiêu Hoành Thương Hành không chịu tiết lộ, không chỉ vì Lý Thất Dạ không công bố cái giá mình đưa ra, cũng vì Kiêu Hoành Thương Hành không muốn quá nhiều người biết.
Lý Thất Dạ nhìn thứ trong rương, nhìn tiên quang chìm nổi, cười nói:
- Kiêu Hoành đúng là kinh diễm vạn cổ, làm một thương nhân rất lãng phí. Nhưng chỉ có Kiêu Hoành mới tạo dựng ra cửa hàng sừng sững ngàn vạn năm không ngã, ghê gớm, ghê gớm. Thiên chi kiêu tử như vậy đã định trước người khác không sánh bằng.
Kiêu Hoành là Thủy Tổ của Kiêu Hoành Thương Hành, bị người đời sau gọi là gian thương. Nhưng y sáng tạo ra Kiêu Hoành Thương Hành có tín dụng vô song, ai trong Tam Tiên giới cũng hết sức tin tưởng, đúng là điều kỳ diệu.
Lý Thất Dạ đạo diễn ảo diệu đặt dấu ấn vào rương báu.
Xèo xèo xèo!
Đại đạo khắc dấu trong rương, loáng thoáng như có khói xanh.
Không hiểu sao khi Lý Thất Dạ ra tay Bạch Kim Ninh cảm giác cả thế giới đều bị hắn khắc ấn, nàng cảm giác mình cũng bị rơi vào trong đó, cảm giác này vô cùng kỳ diệu nhưng nàng không nói nên lời được.
Cuối cùng Lý Thất Dạ thu tay về, hắn cười cười nhìn kiệt tác của mình.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Trong đại thế mọi chuyện đều dễ nói, mạt thế đến, khó biết ai trốn được một kiếp. Thứ ta có thể cho các ngươi là chỉ thị, còn lại các ngươi phải tự dựa vào chính mình.
Tuy Lý Thất Dạ nói vậy nhưng nữ đấu giá sư vẫn khom người, cúi đầu cảm ơn:
- Đa tạ công tử.
Bảy lão nhân khép rương báu lại, khom người cúi đầu hướng Lý Thất Dạ rồi lặng lẽ lui ra. Từ đầu đến cuối họ không nói một lời, như người câm. Dù vậy nhìn ra được bọn họ có địa vị độc nhất vô nhị trong Kiêu Hoành Thương Hành.
Bảy lão nhân lui ra, Đại Hắc Ngưu lắc đầu cảm khái:
- Thứ tốt, đáng tiếc, đồ tốt như vậy nên cướp đi mới đúng.
Nữ đấu giá sư làm bộ như không nghe thấy.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:
- Được rồi, tiền và hàng đã giao, nên đi.
Nữ đấu giá sư cúi đầu nói:
- Công tử, các lão Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta kêu ta chuyển lời rằng Kiêu Hoành Thương Hành nguyện cống hiến sức lực vì công tử, nếu có gì cần xin cứ sai bảo.
Lý Thất Dạ nhìn nữ đấu giá sư, mỉm cười nói:
- Cửa hàng các ngươi rất rộng rãi, có vẻ địa vị của nàng không thấp.
Nữ đấu giá sư đáp:
- Tiểu nữ tử chỉ có chút thành tựu, nếu công tử có gì cần A Lan xin cứ ra lệnh, vượt lửa qua sông quyết không chối từ.
Lý Thất Dạ cười cười:
- Cũng được, thiếu chủ của các ngươi đâu?
Cơ mặt nữ đấu giá sư cứng ngắc, vội nói:
- Cái đó . . . thiếu chủ của chúng ta không.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Là không ở hay không dám gặp ta?
Vẻ mặt nữ đấu giá sư lúng túng, Lý Thất Dạ không hỏi dồn.
Lý Thất Dạ đứng dậy cất các bảo bối, rời đi:
- Đi thôi.