Đế Bá

Chương 594: Chương 594: Hòa thượng khu quỷ. (1)




Đại Trí hòa thượng hợp thành chữ thập, cũng không kiêu ngạo, nhưng là một bộ dáng cao tăng, tuyên phật hiệu nói:

- A di đà phật, ngã phật từ bi, ngạ quỷ này thật sự là đại hung, bần tăng lưu lại mấy ngày để triền đấu với ác quỷ này. Lần này ngạ quỷ bỏ chạy, chỉ sợ nhất thời nửa khắc không thể trở lại, lão thí chủ lại chuẩn bị một mâm thịnh yến để cho bần tăng đưa nó dẫn ra thì như thế nào.

Lão thôn trưởng không nói hai lời, lập tức liền đi chuẩn bị thịnh yến, về phần Lý Thất Dạ ở trong không gian hỗn độn thấy một màn như vậy là có chút dở khóc dở cười, không khỏi lắc đầu.

Khó có chuyện nào có thể thoát khỏi hai mắt của Lý Thất Dạ, ở trong mắt Lý Thất Dạ, Đại Trí hòa thượng mặc dù là giả dạng thần côn, nhưng mà trên thực tế Đại Trí hòa thượng là có bản lĩnh thật sự, nhưng mà hắn cứ hết lần này tới lần khác chạy đến phàm trần để giả dạng thần côn lừa đảo ăn uống!

Mấy ngày tiếp theo, Đại Trí hòa thượng lưu lại ở hậu viện lão thôn trưởng, ở trong mấy ngày này hậu viện cũng truyền đến tiếng đánh nhau binh binh bang bang, cái này cũng đem vợ chồng lão thôn trưởng dọa sợ hết hồn vía, thật đúng là cho Đại Trí thiền sư tnaf nhấu đấu với ngạ quỷ ở bên trong.

Song, người ở phía ngoài không biết, Đại Trí hòa thượng làm sao mà ngoan đấu với ngạ quỷ, đó là nấp ở trong hậu viện cật lực mà ăn, đang ra sức cố gắng ăn cá lớn thịt lớn, ăn được một phen đầy mặt, bộ dáng này của hắn làm sao có bộ dáng của cao tăng, hoàn toàn chính là một rượu thịt hòa thượng.

Về phần tiếng đánh nhau binh binh bang bang, đó chẳng qua là Đại Trí hòa thượng lấy chướng nhãn pháp chế tạo nên, người ử bên ngoài nghe được đó là hắn cùng với ngạ quỷ ngoan đấu!

Ở mấy ngày qua, Đại Trí hòa thượng lưu lại ở bên trong hậu viện, ngày ngày ở trong này hết ăn lại uống, mà ở trong không gian hỗn độn, Lý Thất Dạ suy tính Thôi Xán Nhất Kích cũng sắp kết thúc, cuối cùng Lý Thất Dạ đem tiên chương đầy đủ của Thôi Xán Nhất Kích suy tính ra.

Chiếm được Thôi Xán Nhất Kích, Lý Thất Dạ không khỏi lại nhìn phiến không gian hỗn độn này một chút, không khỏi lẩm bẩm nói:

- Tiên đế chân khí trấn áp nha, quả nhiên là khó lường!

Lý Thất Dạ cũng không tiếp tục lưu lại không gian hỗn độn này, mượn Linh vực không luân mở ra môn hộ, trong nháy mắt từ trong không gian hỗn độn xuyên thẳng ra ngoài, thoáng cái dừng chân ở trong hậu viện.

Lúc này trời đầy sao, vô số ngôi sao treo cao trên bầu trời đêm, sáng ngời mà chói mắt, thôn nhỏ ban đêm yên lặng an tĩnh, thanh phong từ từ thổi qua làm cho người ta không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Mà lúc này Đại Trí hòa thượng ở trong hậu viện là ăn uống no say, hắn cả ngày lưu lại ở trong hậu viện này hết ăn lại uống, hình như là ăn không đủ no, tựa hồ hắn mới thật sự là ngạ quỷ chuyển thế.

- Ngươi đây là khu quỷ hay là đến ăn uống?

Lý Thất Dạ đứng ở phía sau Đại Trí hòa thượng, tự nhiên nói.

Hơn nửa đêm, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, đổi lại là người khác chỉ sợ là sẽ bị dọa đến gần chết, song, Đại Trí hòa thượng nhưng không có chút giật mình nào, hai tay hắn đang cầm một cái chân của heo mập, mãnh liệt mà gặm, miệng đầy dầu mỡ, vừa thấy được Lý Thất Dạ liền cười hì hì nói:

- Đạo hữu ngồi xuống cùng nhau nếm thử, đây là tay nghề của lão Lâm, thật sự là cực kỳ giỏi.

- Nguyên lai là trộm tới!

Lý Thất Dạ nở nụ cười, ngồi xuống, xem xét Đại Trí hòa thượng một cái, nói:

- Người cái hòa thượng khu quỷ này thế nhưng giống như là ngạ quỷ, sẽ không sợ ngạ quỷ nhập vào người sao?

Lý Thất Dạ nói như vậy để cho Đại Trí hòa thượng nở nụ cười, hắn cười hì hì nói:

- Lời này nếu như ở địa phương khác còn có thể dọa người, nơi này chính là U Thánh giới, ở bên ngoài quỷ chạy đầy đường so với quỷ ở dưới đất còn không biết phải nhiều hơn bao nhiêu, ở chỗ này coi như là có quỷ thì cũng không hù dọa được người.

Lý Thất Dạ cười một tiếng, mà Đại Trí hòa thượng gọi Lý Thất Dạ ngồi ăn, mặc dù là hắn gọi Lý Thất Dạ ngồi xuống hăn nhưng hắn ở trong nháy mắt liền tiêu diệt một con gà quay, một con cá lớn, nhìn bộ dáng gió cuốn mây tan kia quả thật chính là ngạ quỷ đầu thai.

So với tướng ăn của Đại Trí hòa thương, Lý Thất Dạ cũng không nhã nhặn bao nhiêu, hắn chỉ là lướt qua mà thôi.

- Hì hì, không biết đạo hữu ở bên trong chiếm được bảo vật như thế nào?

Đại Trí hòa thượng ở thời điểm cắn nuốt thức ăn, cười hì hì hỏi.

Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, nói:

- Như thế nào? Ngươi cũng là hướng về phía Phi Hoài thôn mà đến sao?

Đại Trí hòa thượng tuyên phật hiệu, cười hì hì nói:

- A di đà phật, Phi Hoài thôn có bảo vậy, đây chỉ sợ không được tính là cơ mật to lớn gì, lịch đại đều có không ít người đã tới nơi này, chỉ là không có người nào có thể xác minh mà thôi. Nơi này có đại thủ đoạn, người nào tới cũng đều không dám càn rỡ, người nào dám ở chỗ này làm càn, coi như là Đại Hiền cũng chỉ sợ sẽ chết thảm!

Lý Thất Dạ cười một chút, cũng không nói gì. Đúng như Đại Trí hòa thượng nói, đại bảo hộ của Phi Hoài thôn là Phi Dương tiên đế lấy vô thượng đại đạo đến trấn áp, ở chỗ này coi như là Đại Hiền dám đến làm loạn chỉ sợ cũng đồng dạng sẽ chết thảm.

- Bần tăng vân du tứ hải, đường đi lần này là Phi Hoài thôn, thấy cũng tất có đại tạo hóa, đáng tiếc vẫn nhìn không thấu phiến thiên địa này.

Đại Trí hòa thượng cười hì hì nói.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, lắc đầu nói:

- Coi như là nhìn thấu thì như thế nào, chỗ này chính là để lại cho người có duyên phận, người không có duyên phận thì không cách nào có được đại tạo hóa của nơi này, nếu muốn mạnh mẽ mà lấy, đó hẳn là mở ra tai họa ngập đầu!

- A di đà phật, thiện tai, thiện tai!

Đại Trí hòa thượng tuyên một cái phật hiệu, rượu thịt hòa thượng này mặc dù ở trên miệng tuyên phật hiệu nhưng mà lại là không ngừng ăn.

Ở ngày thứ hai, trời mới sáng lên, lão thôn trưởng liền vội vàng tới hậu viện nhìn hết tảy, sau khi hắn thấy hậu viện đột nhiên lại có thêm một người, lão thôn trưởng đều không khỏi giật mình.

- A di đà phật, ngã phật từ bi!

Đại Trí hòa thượng tuyên phật hiệu, giải thích cho lão thôn trưởng nói:

- Lão thí chủ đừng sợ, vị này chính là đạo hữu mà bần tăng mời tới, may mắn có hắn cường lực tương trợ, bần tăng hai người liền thủ, tối hôm qua mới chém được ngạ quỷ, lão thí chủ từ hôm nay liền có thể an tâm, ngạ quỷ đã trừ, không còn quỷ vật tới đây quấy phá.

Nghe được Đại Trí hòa thượng giải thích như vậy, lão thôn trưởng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, liên tục khen nói:

- Hai vị tiên nhân quả thật là pháp thuật khôn cùng, lại đem ngạ quỷ diệt trừ rồi, cao minh, cao minh!

Thấy Đại Trí hòa thượng đang giả thần giả quỷ, Lý Thất Dạ là dở khóc dở cười, nhưng cũng không có nói phá ra trò hề của Đại Trí hào thượng, mặc dù Đại Trí hòa thượng chạy tới nơi này hết ăn lại uống, nhưng mà hắn cũng không có ác ý gì, bằng bản lĩnh của hắn, căn bản là không cần ở trước mặt người phàm ăn uống như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.