Đế Bá

Chương 523: Chương 523: Hư Xung tiên nhân. (2)




Lý do rất đơn giản, truyền nhân Trường Sinh Viện không kiên trì đến cuối. Tuy các đời truyền nhân Trường Sinh Viện tu luyện thể trường sinh sống cực kỳ lâu dài, nhưng cũng vì thế nên bọn họ không kiên tì được. Có tuổi thọ lâu dài, có đạo hạnh cường đại, cuối cùng ai chịu được cô độc dài dặc?

Lý Thất Dạ nhìn Bành lão đạo sĩ, nói:

- Thế gian quá phồn hoa mà đại đạo thì rất cô đơn. Có bản lĩnh càn quét thiên hạ thì ai muốn lẳng lặng canh giữ một tiểu viện, trống vắng dài lâu?

Lý Thất Dạ rất hiểu điều này hắn từng thử bồi dưỡng thể trường sinh nhưng đều thất bại, lý do rất đơn giản, cơ bản không ai kiên trì nổi.

Bành lão đạo sĩ cười khổ, cảm thán rằng:

- Quá đúng. Có thể càn quét thiên hạ thì ai cam lòng cô độc? Lão già ta đây tuy không có dã tâm tung hoành thiên hạ, không hướng tới hư vinh nhưng ăn là thứ hấp dẫn ta nhất. Ta không chịu được vắng lặng lâu dài, chạy khắp thiên hạ bắt cá thần, gà tiên ăn no bụng đã miệng, nói đến cùng không thể kiên trì.

Lý Thất Dạ không nói gì thêm, không trách Bành lão đạo sĩ. Trăm ngàn vạn năm qua, người có quyết tâm nhất đều thất bại, Bành lão đạo sĩ không kiên trì được cũng bình thường.

Lý Thất Dạ, Bành lão đạo sĩ bước chân vào thiên địa sâu nhất, đây là nơi Vực Thần ở Thiên Đạo Viện.

Nói thế nhân không ai biết có Hư Xung tiên nhân Thiên Đạo Viện thì không lạ gì, nhưng uy danh Vực Thần thì lan xa cửu thiên thập địa.

Nhân hoàng giới từng có hai đại thần, Họa Thần Tẩy Nhan cổ phái, Vực Thần Thiên Đạo Viện. Hai vị này không được truy phong làm thần, nhưng thế nhân đã công nhận cả hai là thần. Cả hai là chân thần, không phải ngụy thần tự xưng là thần.

Vực Thần cùng Thiên Đạo Viện trải qua nhiều gió mưa. Vực Thần che chở Thiên Đạo Viện qua năm tháng dài dặc, đời sau có người nói Vực Thần có cơ hội chịu tải thiên mệnh, trở thành tiên đế nhưng vì không nỡ rời khỏi Thiên Đạo Viện. Vực Thần lựa chọn ở lại che chở Thiên Đạo Viện, vì vậy Vực Thần không thể xông ra thiên địa, không thể trở thành tiên đế!

Lý Thất Dạ chưa bước vào nơi Vực Thần cư ngụ đã thấy hơn mười lão nhân tóc bạc phơ chủ trì một đạo đài khổng lồ, đạo đài cấu thành một đại trận.

Mười mấy lão nhân tóc bạc phơ miệng phun chân ngôn, lầm rầm tụng tiên kinh khiến đại trận giáng xuống cam lộ. Khi cam lộ rơi xuống, đại trận vang lên từng đợt tiên âm, mỗi đạo tiên âm khiến lòng người yên lặng. Dù là đồ tể, ở trong đại trận này sẽ buông đồ đao, tẩy sạch tính hung dữ trong lòng.

Vực Thần xảy ra bạo động, sắp bùng nổ, che lão Thiên Đạo Viện dốc hết sức trấn an, muốn tẩy rửa ma khí trong lòng Vực Thần nhưng hiệu quả không rõ rệt.

Bành lão đạo sĩ đã nói chuyện từ trước với chư lão Thiên Đạo Viện.

Bành lão đạo sĩ nói:

- Ta cùng ngươi đi vào gặp Vực Thần, nhưng e rằng chúng ta không thể câu thông với Vực Thần.

Lý Thất Dạ trầm giọng nói:

- Không, ta tự đi vào.

Bành lão đạo sĩ và chư lão bàn bạc, cuối cùng gật đầu, nói:

- Nhưng ngươi phải cẩn thận, tình trạng Vực Thần bây giờ như thế này, ta kodám nói chắc, có gì không ổn nhớ đi ra ngay.

Nơi Vực Thần cư ngụ rộng hơn ngàn dặm. Trước đó chỗ này không rộng lớn như vậy, gần đây tình trạng Vực Thần có vấn đề, nổi khùng nhập ma ảnh hưởng rộng, Thiên Đạo Viện buộc lòng để trống khoảnh đất lớn. Thiên Đạo Viện phong tỏa mảnh thiên địa này, giảm tổn thương Vực Thần tạo ra đến mức thấp nhất.

Đối với Thiên Đạo Viện đây là chuyện rất khó khăn. Đến cảnh giới như Vực Thần nhấc tay một cái đã hủy thiên diệt địa. Thiên Đạo Viện có thể kiên trì được trừ bản thân Vực Thần ức chế mình không nhập ma, còn có Thiên Đạo Viện tự mình cố gắng.

Rất nhiều chư lão Thiên Đạo Viện phong ấn mình đều đi ra, xây dựng đại trân, dùng tâm pháp vô thượng xua ma an thần cho Vực Thần, để Vực Thần bình tĩnh lại.

Lý Thất Dạ bước vào mảnh thiên địa, không khí nóng rực đập vào mặt. Không khí nóng cháy tràn ngập cả bầu trời.

Chỗ sâu trong Thiên Đạo Viện là tông thổ tổ địa, chỗ này tràn ngập thiên địa tinh hoa, là diệu thổ thánh địa thế gian hiếm có. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt Lý Thất Dạ hoàn toàn không giống diệu thổ thánh địa. Trong tầm mắt Lý Thất Dạ là đất cằn ngàn dặm, hoàng thổ đầy trời, đất đai nứt nẻ, tấc đất không ngọn cỏ. Thiên địa trước mắt Lý Thất Dạ đã là đất chết, không chút sự sống.

Lý Thất Dạ hít sâu, hắn biết đây không phải thiên địa lúc ban đầu. Chỗ này nằm trên thiên địa tổ mạch, là nơi dạt dào sức sống. Bây giờ thiên địa thành tử địa, chắc chắn do Vực Thần tổn thương mà ra.

Đốt trời nấu biển, đến cảnh giới như Vực Thần làm chuyện này không khó khăn gì. Nếu Vực Thần phát cuồng thì chắc chắn sẽ hủy diệt nguyên Thiên Đạo Viện.

Lý Thất Dạ bước lên mảnh đất nóng bức, càng đi vào trong càng nóng, càng đi vào thì đất đai bị tổn hại càng dữ dội. Khi Lý Thất Dạ vào khu vực sâu, đất đai nứt vỡ không một mảnh lành lặn, như có lực lượng cuồng bạo xé mảnh đất nát vụn.

Lý Thất Dạ nhìn thấy Vực Thần. Vực Thần, một trong hai vị thần nhân hoàng giới, ngang ngửa với Họa Thần Tẩy Nhan cổ phái, xưng tôn trên đời.

Nếu ngươi cho rằng Vực Thần là cường giả vô địch nhìn xuống cửu thiên thập địa, chấp chưởng lục đạo bát hoang thì sai mười mươi.

Vực Thần là một gốc cây tùng, không phải con người, là cây tùng thánh đạo, cây tùng vô cùng xa xưa. Truyền thuyết cây tùng này sinh trưởng trong Hư Không Môn, sau này một vị tiên tổ Thiên Đạo Viện mang Vực Thần ra ngoài.

Chuyện Vực Thần đến từ Hư Không Môn là thật hay giả thì người ngoài không biết, từ vạn cổ đến bây giờ thế nhân cho rằng Hư Không Môn không hề tồn tại, là tin đồn nhảm.

Lý Thất Dạ không chỉ một lần gặp Vực Thần. Khi Lý Thất Dạ đi khắp chốn trong thân phận Âm Nha, hắn từng gặp Vực Thần vài lần. Có thể nói thời điểm đó Vực Thần phong độ vô song, ngay cả khi nó giữ nguyên hình cây tùng vẫn khiến người nhìn là biết đây là cây tùng cổ đắc đạo.

Nhưng hôm nay Lý Thất Dạ nhìn lại Vực Thần, bộ dạng của nó đã thay đổi. Một gốc cây tùng sinh trưởng trên mảnh đất nóng bỏng, nó đã héo tàn, lá cây điêu linh, trụi lủi. Chạc cây không còn bao nhiêu lá thông, nhánh khô nứt nẻ.

Lý Thất Dạ cẩn thận quan sát Vực Thần, khi hắn nhìn thấy vết thương của Vực Thần thì biến sắc mặt. Cây tùng đã héo tàn nhưng chưa quan trọng, chu yếu là có một nửa nhánh cây cháy đen như bị sét đánh, như trời giáng đại kiếp nạn.

Có phải là thiên kiếp tạo thành tổn thương hay kothì Lý Thất Dạ nhìn là biết ngay. Lý Thất Dạ cẩn thận quan sát vị trí cháy đen của cây tùng, vết thương như bị sét đánh đã đứt sự sống, đây là tổn thương trí mạng. Tồn tại như Vực Thần cũng khó chữa lành vết thương như vậy.

Lý Thất Dạ nhìn vết thương thật nhiều lần, hắn rút một cây kim đen từ trong vết thương ra. Ánh sáng đen lấp lánh như cắn nuốt thời gian, làm người xem sợ hãi. Nói nó là kim đen không bằng bảo là ánh sáng đen thì chính xác hơn.

Lý Thất Dạ nhìn cây kim đen trong tay, hắn biến sắc mặt nhỏ giọng nói:

- Thời không loạn mang!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.