Lúc này, gương mặt Kim Quang Thượng Sư đầy hưng phấn, giống như hắn đang ở thời khắc đắc ý nhất trong đời.
Một ít người nhìn thấy thần thái Kim Quang Thượng Sư như vậy, trong nội tâm cũng không thể hiểu nổi. Có người nói, lúc đề danh bảng vàng là lúc đắc ý nhất trong đời.
Kim Quang Thượng Sư vừa mới chiến bại, mọi người xem ra, việc này không có gì đáng giá cao hứng, không có gì đáng hưng phấn, đổi lại những người khác, bọn họ vô cùng uể oải.
Nhưng Kim Quang Thượng Sư không chỉ có vẻ mặt hưng phấn, sắc mặt hắn còn hớn hở như bắt được vàng.
Với tư cách một đời Thuỷ tổ, có sóng gió gì mà hắn chưa từng trải qua? Nhưng cũng không có việc gì đáng giá hắn cao hứng như vậy.
Đương nhiên, người không thể hiểu ra chính là những tu sĩ không đứng ở đỉnh phong, không phải thế hệ vô địch chân chính, những lão tổ Trường Tồn kia đều hiểu tâm tình của Kim Quang Thượng Sư.
Đối với Thuỷ tổ vô địch như Kim Quang Thượng Sư mà nói, có thể gặp được cường địch không khác gì thầy tốt bạn hiền, đây vốn là việc đáng giá hưng phấn, cho dù chiến bại cũng không có gì mất mặt.
Huống chi, Kim Quang Thượng Sư sáng tạo thuật vô song, uy lực vô cùng, trên đời không có người nào đáng cho hắn thi triển thuật như thế, đối với Kim Quang Thượng Sư mà nói, việc này không phải là một loại thất bại hay sao.
Giống như nghệ nhân điêu khắc tượng, hắn điêu khắc ra tác phẩm tuyệt thế nhưng lại chỉ có một mình hắn có thể thưởng thức.
Hôm nay, đã có hảo hữu hiểu ra giá trị của bức tượng, mình có thể mang tác phẩm đó ra cùng thưởng thức, đây chính là việc vui lớn nhất đời.
Hôm nay, Kim Quang Thượng Sư có cơ hội thi triển bí thuật vô địch của bản thân, hắn làm sao có thể không hưng phấn.
- Một trận chiến tận vạn đạo, chết cũng vui.
Lúc này, Kim Quang Thượng Sư hưng phấn nói ra.
Lý Thất Dạ tươi cười, hắn nói:
- Đại đạo đều có thể, vậy thì lãnh giáo bí thuật khoáng thế của ngươi kinh thiên thế nào.
- Ta đặt tên thuật này là Kim Quang Nhất Điểm.
Vẻ mặt Kim Quang Thượng Sư nghiêm túc, hắn nói:
- Nếu tính mạng có vui vẻ, nó sẽ bốc cháy.
- Kim Quang Nhất Điểm.
Lý Thất Dạ tinh tế thưởng thức, hắn không nhiều lời nữa, hắn cảm thụ đạo vận của Kim Quang Thượng Sư.
Kim Quang Nhất Điểm, rất nhiều tu sĩ cường giả nghe thấy cái tên này đều kinh ngạc. Một chiêu này, Kim Quang Thượng Sư tự nhận là vô địch, hắn sáng chế ra bí thuật vô thượng.
Mọi người xem ra, bí thuật bá đạo như thế nhất định có cái tên kinh thiên động địa mới đúng.
Nhưng nó không có, Kim Quang Thượng Sư chỉ đặt cho nó cái tên rất bình thường —— Kim Quang Nhất Điểm.
Tất cả mọi người kinh ngạc, không rõ vì cái gì Kim Quang Thượng Sư lại lấy cái tên bình thường như vậy, cái tên này hoàn toàn không thể hiện uy năng của bí thuật.
Thời điểm rất nhiều tu sĩ ngừng thở, lúc này một ít lão tổ vô cùng cường đại và Trường Tồn Bất Hủ, bọn họ cũng ngừng thở, cảm thụ đạo vận của Kim Quang Thượng Sư.
Chỉ có người mạnh tới mức nhất định, lúc này mới có thể chính thức cảm nhận được đạo vận không tầm thường, đó là vì cấp độ lực lượng khác nhau, cũng là cảnh giới khác nhau.
Tu sĩ không hiểu ảo diệu của đạo vận, nếu như bọn họ có thể lãnh hội ảo diệu trong đạo vận, bọn họ đã tới gần tử vong.
- Đây là cái gì…
Qua một lúc, một ít đại nhân vật cường đại bắt đầu phát giác.
Vào lúc này, những đại nhân vật kia đều cảm nhận được Kim Quang Thượng Sư phát ra đạo vận, loại đạo vận này ẩn chứa lực lượng không rõ ràng, giống như hồ nước rung động, nó nhộn nhạo nhẹ nhàng.
Thời điểm đạo vận này nhộn nhạo, hình ảnh đại đạo giống như mặt nước phản chiếu bóng dáng của mình, loại cảm giác đó rất đặc biệt, thập phần kỳ diệu, nhưng lại không làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Thậm chí có thể nói, thời điểm đạo vận nhộn nhạo, rất nhiều người đều không cho rằng lực lượng chấn động như vậy sẽ sinh ra uy hiếp tới mình.
Hơn nữa, rất nhiều người đều cho rằng, thời điểm đạo vận chấn động, lực lượng cấp bậc của nó không hợp với thực lực của Kim Quang Thượng Sư.
Phải biết rằng, Kim Quang Thượng Sư có thể trở thành Thủy tổ vô địch, cho dù không địch lại đệ nhất hung nhân, nhưng hắn có thể dễ dàng trấn áp chư thiên, có thể nói, chỉ cần hắn vẫn còn thực lực Thuỷ tổ, hắn sẽ có thực lực kinh thiên động địa, có thể dời núi lấp biển.
Hiện tại, đạo vận trên người Kim Quang Thượng Sư mềm mại đến mức không thể mềm mại hơn được nữa, hoàn toàn không xứng với thân phận và địa vị của Kim Quang Thượng Sư.
- Không tốt, ta không thể động đậy được.
Thời điểm mọi người ngạc nhiên, có một lão tổ hoảng sợ, cũng quát to một tiếng.
Lúc tiếng kêu to vang lên, tất cả mọi người bừng tỉnh, vào lúc này, tất cả mọi người phát hiện chính mình không thể động đậy.
- Đã xảy ra chuyện gì!
Cường đại như Trường Tồn Bất Hủ cũng không thể động đậy, bọn họ càng hoảng sợ mất hồn mất vía.
Có Trường Tồn Bất Hủ thúc dục công pháp cường đại nhất của mình, muốn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, nhưng làm thế không có tác dụng gì, bị vây khốn hoàn toàn.
Nhưng bị vây khốn như thế, tất cả mọi người không có cảm giác chút nào, không giống lực lượng Thuỷ tổ vô địch trực tiếp trấn áp bọn họ, lực lượng trấn áp cường đại đến khó tin nổi.
Bây giờ lực lượng vây khốn tất cả mọi người xuất hiện một cách vô thanh vô tức, thậm chí ngươi còn không cảm giác được nó ở đâu, ngươi cũng không cảm nhận được nó đã tới, đó là khi ngươi đã bị lực lượng này vây khốn, thời điểm ngươi phát hiện thì tất cả đã trễ, cũng không thể chống lại.
Hơn nữa, lực lượng có thể vây khốn Trường Tồn Bất Hủ, có thể vây khốn tất cả mọi người, lực lượng đó là vô địch, lực lượng như thế như có như không, nó rung động nhẹ như không có gì.
ads by ants
ads by ants
- Vì cái gì ta cảm giác mình giống như ngọn nến.
Có một vị lão tổ Trường Tồn hô to đầy kinh hãi.
- Thiêu đốt hi vọng của ngươi.
Kim Quang Thượng Sư nói một câu, lời này rất nhẹ, thời điểm lời nói lọt vào tai của mọi người, tất cả mọi người nổi gai ốc.
Không biết vì cái gì, khi tất cả người nghe được lời nói này, tất cả bọn họ cảm thấy hồn phi phách tán, dường như đây là câu nói kinh khủng nhất đời bọn họ.
- Lực lượng thật kỳ diệu.
Lý Thất Dạ bị vây khốn, hắn cũng cảm thán một câu:
- Tâm có hi vọng, tất có sở cầu, nó sẽ biến thành sợi tơ trói buộc bản thân ngươi!
- Vây khốn mình không phải là Kim Quang Thượng Sư, mà là chính mình.
Có lão tổ lĩnh ngộ ý tứ trong lời của Lý Thất Dạ, hắn hít khí lạnh.
Chỉ trong nháy mắt, có đại nhân vật nghĩ biện pháp thoát ra, nhưng không làm nên việc gì, bất kể bọn họ mạnh bao nhiêu, lực lượng của bọn họ đều biến thành nhỏ yếu.
Bởi vì ngươi không có đối tượng đối kháng, bởi vì tất cả đều xuất phát từ chính ngươi.
Việc đó giống như đại lực sĩ, ngươi có thể ôm tất cả vật nặng nhưng ngươi không có biện pháp ôm chính ngươi, đây mới là điểm đáng sợ nhất.
- Cháy lên đi.
Kim Quang Thượng Sư thở dài một câu, nói:
- Nếu ta thiêu đốt khát vọng của mình, thật không uổng phí. Cảm tạ đạo huynh có thể đánh một trận với ta.
Lúc hắn vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên.
Kim Quang Thượng Sư bốc cháy, hắn chỉ lưu lại một tia sáng đang dao động.
Ông!
Một tiếng nổ vang lên, Kim Quang Thượng Sư vừa đốt cháy chính mình, toàn thân Lý Thất Dạ cũng tỏa ra hào quang, hắn tỏa ra lực phòng ngự vô cùng cường đại.
Lúc này, thế gian không có Kim Quang Thượng Sư, chỉ có một tia sáng đang dao động. Tia sáng chập chờn giống như ánh nến, nó chỉ lớn như hạt đậu nành, ánh nến chập chờn trong hư không, nó tùy thời có thể bị dập tắt.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, chỉ một tia sáng như vậy, nó lại tồn tại giống như vĩnh hằng, nó thiêu đốt tất cả khát vọng trên thế gian!
Người có hi vọng, cũng tất có sở cầu!
Tất cả đều bị nó thiêu đốt.
- Thượng sư, tha mạng!
Vào lúc này, có Trường Tồn vô địch cảm nhận được uy hiếp và lên tiếng.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người nghe tiếng “ầm” vang lên, chính mình lại bị thiêu đốt da thịt.
- Không tốt!
Cảm nhận chính mình bị thiêu đốt, không ít cường giả hoảng sợ, bọn họ hét lớn một tiếng, bọn họ thúc dục công pháp cường đại nhất của mình, muốn ngăn chặn hỏa diễm thiêu cháy, nhưng cho dù bọn họ áp chế thế nào vẫn không thể lẫn tránh, tất cả không làm nên chuyện gì.
- Tại sao lại như vậy!
Hiện tại, không ít người sợ vỡ mật, bọn họ hiển thị thần thông, muốn dập tắt hỏa diễm trên người mình, nhưng tất cả nỗ lực của bọn họ lại không có tác dụng gì.
Tất cả mọi người bị thiêu đốt da thịt, thiêu đốt gân cốt bọn họ, thiêu đốt đạo cơ và cả chân mệnh.
Đáng sợ hơn là, bọn họ tận mắt nhìn thấy mình bị thiêu đốt từng tấc một nhưng lại bất lực.
Mặc kệ ngươi cường đại thế nào, mặc kệ ngươi có bảo vật vô địch ra sao, ngươi không thể dập lửa.
- Này, này, đây là đồ quỷ gì!
Nhìn thấy mình bị đốt cháy từng tấc một, có rất nhiều người hét lớn, lão tổ cực kỳ cường đại, lúc này đều hoảng sợ thất sắc, hận không thể cầu gia gia, gọi nãi nãi.
- Nó thiêu đốt hi vọng của chúng ta.
Có một Bất Hủ Chân Thần hiểu ảo diệu trong đó, nói ra:
- Chỉ cần trong lòng ngươi còn có khát vọng, muốn sống, nhân từ, ý nghĩ, yêu thương, thù hận... Chỉ cần có một chút, cũng có thể như hỏa diễm thiêu đốt đồng cỏ! Trừ phi tâm ngươi như tro tàn, vào lúc tuyệt vọng nhất, không có sở cầu nào khác, bằng không, tất nhiên sẽ bị đốt cháy. Cho dù ngươi chỉ có có một chút cũng sẽ đốt cháy ngươi không còn một mảnh.
- Lòng có ham muốn!
Nghe nói chuyện cả buổi, không ít cường giả hiểu mình bị cái gì đó, đó chính là kỳ vọng trong nội tâm của mình, một chút sở cầu, đã có thể thiêu đốt chính mình thành tro tàn.
Việc này không quan hệ với lực lượng, không quan hệ tới pháp tắc, không quan hệ tới đại đạo, nó xuất phát từ nội tâm của mọi người, trừ khi ngươi là tảng đá, hoặc ngươi tuyệt vọng không còn chút mong muốn nào khác, nếu không, ngươi sẽ bị đốt thành tro tàn.
- Không, không thể như vậy.
Cảm nhận mình bị đốt cháy, thiêu đốt từng tấc da thịt thành tro tàn, bọn họ không ngừng la hét thảm thiết.