Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế thường liếc hướng Tẩy Tội kiếm, lúc ở Chí Tôn thụ họ đã thấy uy lực của nó nên trong lòng rất kiêng dè.
Lý Thất Dạ vỗ tay bước tới, cười nói:
- Được rồi, giải tán đi. Từ giờ ổ Bình Thế Thước này do ta tiếp nhận, ai đều đừng hòng nhúng chàm.
Khi Lý Thất Dạ vỗ tay thì con Bình Thế Thước bị thương hót vang, bay tới vòng quanh Lý Thất Dạ vài vòng rồi đậu trên vai hắn.
Nhìn Bình Thế Thước đứng hai bên vai Lý Thất Dạ, đám người kinh kêu:
- Tại sao Bình Thế Thước thân thiết với hắn như vậy?
Nhiều người không tin nổi.
Phi Mã Thần Tiễn lạnh lùng nói:
- Bình Thế Thước là vật vô chủ, dựa vào cái gì nói là của ngươi?
Lý Thất Dạ cười hờ hững:
- À, ta nói của ta thì nó là của ta, bây giờ chúng nó là vật có chủ, có ai không phục?
Lý Thất Dạ kêu Đại Hắc Ngưu lấy ổ Bình Thế Thước ra.
Mọi người biến sắc mặt, bao gồm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế. Dù sao tất cả học sinh có mặt ai không muốn chiếm Bình Thế Thước? Giờ Lý Thất Dạ nói như vậy rõ rành rành là khiêu khích mọi người.
Khắc Thạch Chân Đế nét mặt sa sầm nói:
- Ngươi đang khiêu khích hào hùng thiên hạ?
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
- Đúng vậy! Gì mà khiêu khích hào hùng thiên hạ, các ngươi quá coi trọng bản thân, nâng cao mình quá. Ở trong mắt ta thì các ngươi chỉ là một đám gấu chó!
Lý Thất Dạ dứt lời gây xôn xao, nhiều học sinh chửi mắng hắn, trợn trừng mắt.
- Càn rỡ!
Lý Thất Dạ nói như thế không chỉ nhằm vào Khắc Thạch Chân Đế còn chửi vào mặt mọi người. Các học sinh Quang Minh Thánh Viện ở đây ai chẳng phải là rồng phượng trong cõi người, giờ bị một học sinh Tẩy Tội viện nhục nhã hỏi sao họ không tức điên?
Có học sinh bực tức nói:
- Thứ không biết sống chết còn dám huênh hoang.
Học sinh khinh thường nói:
- Láo quá, tưởng mình là Thủy Tổ chắc? Dám ngông cuồng như thế, không đi tiểu một bãi soi mặt mình đi, chỉ là học sinh Tẩy Tội viện, hậu đại một đám kẻ ác, đồ vô sỉ!
Học sinh các học viện lớn mắng chửi thậm tệ, xem Lý Thất Dạ là kẻ thù.
Linh Tâm Chân Đế mở miệng hỏi:
- Không biết là nhân vật nào ở trong mắt đạo hữu mới là anh hùng?
Giọng Linh Tâm Chân Đế êm tai dễ nghe, nàng không tức giận, chỉ tò mò nên mới hỏi như vậy.
Lý Thất Dạ liếc qua Linh Tâm Chân Đế, cười nói:
- Ít nhất nàng không phải, đương nhiên nói nàng là gấu chó thì hơi quá mức. Mỹ nhân như nàng không vụng về như gấu chó, nha đầu có chút lanh lợi, có thể làm nha hoàn để ta sai khiến.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, ngây như phỗng. Nhóm Triệu Thu Thực đứng sau lưng Lý Thất Dạ thầm toát mồ hôi giùm hắn, tim đập nhanh.
Lúc trước Lý Thất Dạ đã nói câu tương tự nhưng chỉ lén nói chuyện, giờ hắn nói ngay trước mặt Linh Tâm Chân Đế, và ở trước mặt người trong thiên hạ thì rất khủng khiếp, bọn họ nghe mà tim đập chân run.
Mọi người đờ đẫn nhìn Lý Thất Dạ, một số ngó hắn như xem đồ ngốc. Trong mắt họ thì Lý Thất Dạ hoặc là ngu hoặc điên.
Linh Tâm Chân Đế là nhân vật thế nào? Chân Đế thất cung, vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần, ngẫm lại xem nhân vật như vậy cao cao tại thượng biết bao, khiến bao người ngước nhìn. Hôm nay Lý Thất Dạ huênh hoang dám đòi Linh Tâm Chân Đế làm nha hoàn cho hắn sai khiến, quá kiêu ngạo, không muốn sống nữa.
Một số học sinh mến mộ Linh Tâm Chân Đế bực tức nói:
- Thứ không biết sống chết dám hời hợt trêu người, tội đáng muôn chết!
Vài học sinh khinh thường nói:
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không soi gương xem bộ dạng của mình thế nào. Hừ, bằng vào hắn cũng xứng?
Linh Tâm Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, nghiêng đầu nói:
- Con người của ngươi hơi hoang đường.
Linh Tâm Chân Đế không giận, nàng lắc đầu xoay người đi.
Thấy Linh Tâm Chân Đế không tức giận chỉ bỏ đi, một số học sinh hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Họ Lý, coi như hắn mạng lớn, may mắn Linh Tâm bệ hạ là người khoan hồng độ lượng, không thì huênh hoang như hắn đủ chết một trăm lần.
Đại Hắc Ngưu đã lấy ổ Bình Thế Thước ra khỏi hang đá, bên trong có bốn quả trứng chim. Thấy ổ của mình, hai con Bình Thế Thước ríu rít kêu, bay tới ngậm hai bên ổ bay lên.
Lý Thất Dạ thấy ổ đã được lấy ra, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, nếu ai không có ý kiến thì nên kết thúc.
Phi Mã Thần Tiễn hừ lạnh một tiếng:
- Lấy trứng Bình Thế Thước mà muốn đi? Ngươi đừng mơ.
Lý Thất Dạ dừng bước nhìn nhóm Phi Mã Thần Tiễn, mỉm cười hỏi:
- Như thế nào? Các ngươi không phục? Được rồi, có mấy người không phục thì xưng tên hết ra, ta đánh tới khi các ngươi chịu phục!
Nghe Lý Thất Dạ bá khí nói, học sinh Tẩy Tội viện đều phục rồi. Ngay trước mặt Chân Đế nói muốn đánh tới khi đám Chân Đế chịu phục, đúng là câu nói bá khí hết sức. Hơn nữa chỗ này không chỉ có một Chân Đế.
Nhiều học sinh trừng mắt Lý Thất Dạ, trong mắt phun ra lửa giận.
Khắc Thạch Chân Đế chậm rãi nói:
- Bạn học Lý nói như thế hơi cuồng.
Khắc Thạch Chân Đế không có vẻ tức giận nhưng nghe giọng nói chất chứa khó chịu, vì bọn họ dẫu sao là một Chân Đế, bị người tuyên bố đánh họ tới khi phục ngay trước mắt cảm nhận, dù là tượng đất cũng có ba phần tính tôi, huống chi bọn họ là Chân Đế uy hiếp bát phương.
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
- À, con người của ta luôn cuồng vậy đấy, không thì người ta đã chẳng gọi ta là Đệ Nhất Hung Nhân. Nếu các ngươi không phục thì cứ đến cắn ta đi, ta thoải mái chơi với các ngươi.
Câu bá khí này rõ rành rành là khiêu khích nhóm Khắc Thạch Chân Đế, thậm chí tát tai họ.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, đều chờ nhóm Khắc Thạch Chân Đế xử cái tên cuồng không biết trời cao đất rộng này.
Tất cả học sinh nín thở, bọn họ cảm thấy Chân Đế sẽ không nhịn được cơn tức này.
Có vị Chân Đế nào không sất trá phong vân, uy hiếp bát phương? Hôm nay bị học sinh Tẩy Tội viện như Lý Thất Dạ khiêu khích, hễ là Chân Đế đều sẽ một bàn tay đập chết hắn!
Kim Mãng Chân Đế lên tiếng:
- Bạn học Lý, hôm nay chúng ta đến đây không phải vì giành khí phách, không vì sính miệng lưỡi.
Nhiều học sinh thầm giơ ngón cái.
Có học sinh cảm khái:
- Chân Đế có khác, học sinh Tẩy Tội viện tầm thường làm sao so sánh với lòng dạ như Kim Mãng Chân Đế được. Kim Mãng Chân Đế thật là rộng rãi rộng lượng.
Nhiều học sinh gật gù.
Có học sinh cười khẩy nói:
- So với lòng dạ rộng lượng của Kim Mãng Chân Đế thì họ Lý ngông cuồng huênh hoang, hùng hổ dọa người càng thô tục nông cạn.