Nhìn thuyền viễn chinh như ma phiêu dạt giữa hư không, lão tổ Kiêu Hoành Thương Hành ngày xưa từng tham gia đóng tàu mặt không chút máu nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trận thế năm đó có thể nói là vạn cổ vô song, vì sao chỉ còn lại chiếc thuyền rỗng?
Vì năm xưa y từng tham gia tạo thuyền, may mắn thấy trận thế viễn chinh năm đó. Trận thế kinh thiên vô song, có thể gọi là duy nhất vạn cổ. Trận thế như vậy dù ở thời đại nào cũng không thể sánh bằng.
Nhưng dù trận thế hào hoa cỡ nào, vô địch bao nhiêu cuối cùng chỉ còn lại chiếc thuyền trống phiêu bạt trở về.
Ngoài tường thành Thiên Hùng quan, mọi người rùng rợn nhìn chiếc thuyền viễn chinh này:
- Sao . . . sao . . . sao có thể như vậy?
Một vị lão tổ từng may mắn sinh ở thời đại đó, tận mắt nhìn thấy thuyền viễn chinh căng buồm ra khơi, giờ nhìn thuyền viễn chinh dạt về trong hư không thì hút ngụm khí lạnh:
- Chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi. Năm đó Hỏa Tổ viễn chinh trận thế hào hao vượt sức tưởng tượng của bất cứ ai. Trừ Hỏa Tổ ra còn có bốn vị Thủy Tổ đi cùng, mấy chục Chân Đế đỉnh cao, trăm vạn Trường Tồn Bất Hủ. Trận thế như vậy đủ sức trấn áp bất cứ thời đại nào, thế giới nào.
Năm đó Hỏa Tổ viễn chinh đồ sộ biết bao, có bốn vị Thủy Tổ lánh đời hết sức giúp đỡ cùng viễn chinh, còn mấy chục Chân Đế đỉnh cao, trăm vạn Trường Tồn Bất Hủ đi theo. Những Chân Đế, Trường Tồn này sinh ở thời đại đó, hoặc cổ xưa hơn đã lnáh đời. Bọn họ được Hỏa Tổ êu gọi nên ra trần thế dốc hết sức trợ giúp cùng nhau viễn chinh Bất Độ Hải.
Không ngờ nhiều năm trôi qua trừ một chiếc thuyền viễn chinh trở lại thì lần này không thấy Hỏa Tổ đâu.
Nghe câu đó tất cả cường giả tu sĩ rúng động:
- Bốn vị Thủy Tổ đi cùng, mấy chục Chân Đế đỉnh cao, trăm vạn Trường Tồn Bất Hủ . . .
Tuy nhiều người có nghe câu chuyện Hỏa Tổ viễn chinh nhưng không có khái niệm cụ thể quân đoàn viễn chinh lớn bao nhiêu. Giờ nghe lão tổ này nói, tất cả hút ngụm khí lạnh.
Trận thế như vậy nói là vô địch vạn cổ cũng không quá mức, không hề khoa trương.
Mọi người nhìn thuyền viễn chinh như ma trôi nổi, thấy nghẹt thở:
- Quân đoàn viễn chinh đâu?
Nếu nhóm Hỏa Tổ còn sống thì thuyền viễn chinh không nên yên lặng như vậy, nếu bọn họ đã không có trên thuyền thì . . . nhóm Hỏa Tổ giờ ra sao?
Nếu trận thế như Hỏa Tổ cũng gặp nạn, nhiều người không dám tưởng tượng xa hơn. Quân đoàn viễn chinh như vậy đã đủ khủng bố chưa? Nếu họ cũng thành tro bụi thì . . .
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhiều người muốn biết thuyền viễn chinh gặp chuyện gì, cũng thầm ớn lạnh, linh cảm không may.
Mọi người nghẹt thở nhìn thuyền viễn chinh, họ không dám tùy tiện lên thuyền. Đừng nói thuyền viễn chinh, ai lên chiếc thuyền lớn của Cao Dương Lâu, hay chiếc chiến hạm của Lăng Vân đạo thống đều gặp bất trắc.
Lão tổ cúa Lăng Vân đạo thống gặp nạn, Hoàng Tôn Chân Đế chật vật trốn ra khiến mọi người hiểu rằng thuyền trôi ra từ Bất Độ Hải đều có chứa vật không may, nó cực kỳ mạnh, siêu khủng bố.
Nếu tùy tiện lên thuyền e rằng chết không rõ ràng, ai muốn lên thuyền phải suy nghĩ lại bản thân, nhìn xem thực lực của mình so với Hoàng Tôn Chân Đế thế nào.
Nhìn thuyền viễn chinh, Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
- Việc lớn không tốt,tệ thật. Xem ra khủng bố còn hơn trong tưởng tượng, đại khủng bố. Đại khủng bố này . . . rốt cuộc là thế nào?
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên:
- Cho tới nay đều là đại khủng bố chẳng qua ngươi không thấy.
Đại Hắc Ngưu nhìn lại, là Lý Thất Dạ, không biết hắn đứng bên cạnh nó từ bao giờ.
Thấy Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu thở phào nhẹ nhõm, lại cười nham nhở:
- Đại thánh nhân xem thử cái này là đại khủng bố thế nào?
Lý Thất Dạ nhìn thuyền viễn chinh đăm đăm, đôi mắt sâu thẳm dường như nhìn thấu nguyên chiếc thuyền viễn chinh.
Thấy Lý Thất Dạ, có người nhỏ giọng kêu lên:
- Đệ Nhất Hung Nhân đến!
Trước đó bao người ghét Đệ Nhất Hung Nhân, gai mắt hắn, nhưng không hiểu sao lúc này thấy Đệ Nhất Hung Nhân làm họ thở phào, cảm giác nhân vật trụ cột đến, khiến người yên lòng.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, cười nói:
- Đi lên xem.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Ha, chỉ cần có đại thánh nhân ở thì ta không sao cả, đị đâu cũng chẳng sợ, dù sao trời sập có đại thánh nhân gánh, sợ gì.
Thánh Sương Chân Đế tiến lên trước, chắp tay hướng Lý Thất Dạ:
- Thánh Sương cùng đạo huynh lên thuyền được không? Thánh Sương nguyện góp sức mọn.
Thấy Thánh Sương Chân Đế tự nguyện xin đi cùng Lý Thất Dạ, nhiều người hâm mộ.
Một số ghen tỵ nói:
- Phúc khí dữ, diễm phúc thật.
Thánh Sương Chân Đế, Chân Đế thập nhị cung, không chỉ có thiên phú vô song, đạo hạnh tuyệt thế mà nhan sắc cũng có một không hai thiên hạ.
Tiên Thống Giới đương thời bao nhiêu nam nhân gục ngã, điên cuồng vì nàng. Nhưng mấy ai được đến Thánh Sương Chân Đế ưu ái? Bao nhiêu người có thể gần gũi nói chuyện với nàng?
Hôm nay Thánh Sương Chân Đế xin Lý Thất Dạ cho đi, nguyện góp sức cho hắn, đãi ngộ, diễm phúc như thế khiến người hâm mộ ghen ghét.
Đại Hắc Ngưu liếc Thánh Sương Chân Đế, cười nham nhở:
- Nha đầu rất có ánh mắt.
Lý Thất Dạ không từ chối, mỉm cười nói:
- Cũng được.
Lý Thất Dạ nhấc chân đi hướng thuyền viễn chinh.
Thánh Sương Chân Đế theo sát hắn, nhẹ nhàng như tiên, lạnh lùng xinh đẹp, tư thái khiến các nam nhân điên đảo thần hồn.
Đại Hắc Ngưu cõng đồ đệ Liễu Yến Bạch giơ bốn vó, kêu to đầy khí thế:
- Bổn soái ngưu cũng đến! Um bò!
Đại Hắc Ngưu chạy nhanh đuổi theo Lý Thất Dạ, cùng họ leo lên thuyền viễn chinh.
Trước bao cặp mắt nhìn, nhóm Lý Thất Dạ leo lên thuyền viễn chinh, khuất bóng.
Sau khi nhóm Lý Thất Dạ vào thuyền viễn chinh, con thuyền yên lặng không tiếng động như chẳng có chuyện gì xảy ra. Từng giây từng phút trôi qua, thuyền vẫn lặng yên, không có ai xuất hiện, dường như sau khi Lý Thất Dạ đi vào thì như trâu đất xuống biển
Thấy nhóm Lý Thất Dạ đi vào không có tiếng động phản hồi, đám người nhìn nhau:
- Làm sao bây giờ?
Mọi người lòng sợ hãi. Đệ Nhất Hung Nhân mạnh không? Vậy mà cũng không có động tĩnh gì.
Chợt có tiếng trầm giọng quát:
- Đi lên xem!
Một thanh niên thần uy ngút trời, từng lũ thần hoàn dâng lên, cất bước đi hướng thuyền viễn chinh.
Thấy thanh niên lên thuyền, nhiều người kêu lên:
- Là Thần Cổ Chiến, Thần Cổ Chiến cũng lên thuyền!
Sau khi Thần Cổ Chiến lên thuyền, mấy lão nhân bí ẩn cũng lên:
- Chúng ta đi lên xem.
Mấy lão nhân ẩn mình trong áo đen khiến người không thấy rõ mặt mũi.
Tuy không ai thấy mặt mấy vị lão tổ này nhưng vẫn có người nhận ra lai lịch của họ:
- Đó là lão tổ của Kiêu Hoành Thương Hành!