Đế Bá

Chương 787: Chương 787: Mộc vực nguy hiểm. (2)




- Đừng bị biểu tượng của mộc vực che mắt.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Bên ngoài nói mộc vực an toàn, đúng là nó an toàn hơn chỗ khác. Nhưng dược vương, thánh thụ chỗ này không dễ chọc. Dù không có trùng vương độc vật canh giữ, chúng nó không sinh trưởng ở mảnh đất nguy hiểm thì vẫn rất cường đại.

Lam Vận Trúc cũng nhận ra điều này. Dược vương thánh thụ trong mộc vực khác với thần thạch bảo kim trong kim vực. Có thể nói thần thạch bảo kim không có sức công kích, còn dược vương thánh thụ trong mộc vực thì khác, chúng nó là tồn tại rất cường đại, mạnh hơn cả thánh hoàng.

Lý Thất Dạ nhắc nhở Lam Vận Trúc:

- Tại đây có dược vương trong dược vương, thánh thụ trong thánh thụ mạnh hơn đại hiền, muốn gặp thứ đó cần cơ duyên.

Lam Vận Trúc cùng Lý Thất Dạ vào sâu bên trong, dược vương thánh thụ, bảo tuyền thần giếng ngày càng nhiều. Sau này có cây biết bay, cỏ biết đi, linh dược biết biến đổi.

Nhìn nhiều, Lam Vận Trúc trở nên chết lặng. Có một số dược vương hánh thụ sinh trưởng ở nơi cực kỳ nguy hiểm, số khác được linh vật, trùng vương bảo vệ.

Bên dưới chân núi, Lý Thất Dạ nhìn một cái giếng cổ, trong giếng có vầng trăng tròn chìm nổi.

- Đó là giếng Tiên Nguyệt trong truyền thuyết?

Lam Vận Trúc chỉ đứng từ xa nhìn, vì một người ngồi xếp bằng trên miệng giếng cổ, một lão nhân. Lão nhân mặc áo giáp, trên đùi đặt một hộp kiếm. Hộp kiếm chưa mở nhưng nhìn kiếm khí đang sợ bắn ra liền biết bên trong chứa bảo kiếm đáng sợ.

Lam Vận Trúc nhìn lão nhân một lúc sau, rợn tóc gáy hỏi:

- Lão là người chết?

- Đúng vậy! Đó là người giữ giếng đời này.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Muốn có được giếng này không khó, đánh bại nó. Nhưng đôi khi đánh bại nó rồi không rời đi được nữa, giống như nó biến thành một cái xác, thành người giữ giếng đời tiếp theo.

Lam Vận Trúc ớn lạnh, một vị đại hiền bỗng chết tại đây, thành người giữ giếng, nơi này quá quái dị.

Hai người vào sâu bên trong, núi non rừng rậm càng lúc càng nguy hiểm. Dược vương thánh thụ ngày càng nhiều nhưng trùng vương mãnh thú canh giữ chúng nó cũng tăn mức độ đáng sợ. Núi cao ngọn đồi nâng cấp nguy hiểm.

Nếu nói trùng vương mãnh thú canh giữ dược vương thánh thụ, không cướp dược vương thánh thụ đi thì chúng nó sẽ không công kích ngươi. Núi cao ngọn đồi nguy hiểm xuất quỷ nhập thần, không biết nơi đâu an toàn, chỗ nào nguy hiểm.

Vang tiếng hét thảm:

- A!!!

Lam Vận Trúc thấy một đại tộc hơn một ngàn vị cường giả toàn bộ rơi vào cốc sâu. Thứ lấy mạng bọn họ không phải cốc sâu mà là trên bầu trời giáng xuống đoàn mây đen, tựa như ác ma về tổ tràn ngập nguyên cốc sâu. Trong phút chốc tiếng la hét không dứt trong cốc.

Khi mây đen biến mất tong cốc sâu, Lam Vận Trúc thấy còn lại các bộ xương trắng. Vừa rồi hơn một ngàn cường giả toàn bộ hóa thành khung xương.

Nhìn cảnh tượng này Lam Vận Trúc giật mình kêu lên:

- Bạch Hà tộc là một đại tộc trong quỷ tộc, có mười mấy thánh tôn!

Hơn một ngàn cường giả, bao gồm mười mấy thánh tôn trong phút chốc biến thành xương trắng. Không đánh nhau, chuyện này làm người ta ớn lạnh.

May mắn có Lý Thất Dạ, hắn mang theo Lam Vận Trúc né qua các loại nguy hiểm như có thần phù hộ. Dường như Lý Thất Dạ hiểu biết rất rõ về mộc vực, nơi nào có nguy hiểm, làm cách nào né tránh hắn đều biết.

Lam Vận Trúc đi theo Lý Thất Dạ, nàng cứ cảm thấy hắn đi dọc theo con đường chứ không thẳng hướng sâu trong mộc vực. Vì cách đi của Lý Thất Dạ rất xảo diệu né thoát nhiều nguy hiểm.

Thấy Lý Thất Dạ xảo diệu né qua các nguy hiểm, Lam Vận Trúc nghi ngờ hỏi:

- Trước kia ngươi từng đến đệ nhất hung mộ?

Bộ dáng Lý Thất Dạ như đã từng đến đệ nhất hung mộ, không chỉ một lần. Lý Thất Dạ quen thuộc đường đi như thể thường xuyên tới đệ nhất hung mộ.

Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi lại:

- Chẳng lẽ tổ sư các người không để lại bản đồ sao? Ví dụ biểu thị chỗ nào trong mộc vực có nguy hiểm, nơi nào không?

- Thật có lỗi, ta tình cờ được một bản đồ cổ xưa, bên trên đánh dấu khu vực nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Cho nàng biết một tin mật độc quyền.

Lam Vận Trúc tò mò hỏi:

- Là cái gì?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Thu gom nhiều đồ cổ, ví dụ sách cổ, bản đồ cổ sẽ có thu hoạch không tưởng. Ta biết kiến thứ đều từ đó mà ra.

- Xì.

Lam Vận Trúc liếc xéo Lam Vận Trúc:

- Đại thúc, ta không ngốc, ngươi không muốn nói thì thôi, đừng lừa ta. Đệ nhất hung mộ là đất dữ một trong mười hai đất chôn, bí mật này làm gì có trong sách cổ, bản đồ cổ. Nếu không mười hai đất chôn còn gì là bí mật?

Lý Thất Dạ bật cười, không phủ nhận. Lam Vận Trúc hậm hực trừng hắn.

Lý Thất Dạ dẫn Lam Vận Trúc đến một bãi cỏ, mặt cỏ không lớn, khoảng mười mẫu. Trong bãi cỏ không có gì, đừng nói dược vương thánh thụ, không có gã một gốc linh dược bình thường.

Trên cỏ chỉ có một tấm bia đá cũ kỹ, bia đá rất xưa, trông vô cùng bình thường.

- Đại thúc, ngươi dẫn ta từ vạn dặm xa xôi đến đây chỉ vì một khối bia đá?

Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ:

- Đừng nói với ta tấm bia này không có bí mật, ta không chấp nhận đáp án đó.

Lý Thất Dạ dẫn Lam Vận Trúc trèo đèo vượt suối, bỏ lỡ vô số dược vương, thánh thụ, tuyệt đối sẽ không vì qua rảnh.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nàng nói đúng rồi, nơi này là một bí mật.

Lý Thất Dạ lấy chìa khóa đệ nhất hung mộ ra, chìa khóa như chiếu chỉ mở ra, đạo văn di chuyển, từng cổ văn hiện ra.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Cổ văn khác vào bia cổ, tấm bia tỏa sáng lấp lánh.

Lam Vận Trúc từng thấy tình huống này. Lúc Lý Thất Dạ mở đệ nhất hung mộ cũng giống như vậy, nên khi thấy các chữ cổ khắc vào bia thì nàng nín thở.

Tấm bia đá cũ kỹ di chuyển.

Két két két két két!

Bia đá dời đi, dưới đất 6ê một cánh cửa.

Lý Thất Dạ vươn tay:

- Mời vào, cho nàng kiến thức cái gì là dược vương thật sự.

Lam Vận Trúc không biết đằng sau cánh cửa có gì, nàng hít sâu, chuẩn bị sẵn sàng nhận niềm vui bất ngờ. Lam Vận Trúc bước qua cánh cửa, Lý Thất Dạ đi vào theo.

Két két két két két!

Sau khi Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc vào trong, bia đá trở về chỗ cũ, cánh cửa biến mất. Không ai biết nơi này có cánh cửa biến mất.

Lam Vận Trúc bước qua cánh cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì thẫn thờ. Lam Vận Trúc há hốc mồm nhìn.

Cảnh tượng quá rung động lòng người. Nơi này tựa như tự thành thiên địa, thác đổ, dãy núi thấp thoáng, gió nhẹ thổi làm người ta cảm giác như ở trong thế ngoại đào nguyên.

Điều này không quan trọng, chủ yếu là hoa cỏ cây cối, không phải cỏ cây, đó là dược vương trong dược vương, thánh thụ trong thánh thụ.

Lam Vận Trúc nhìn các gốc thánh thụ tiên thảo, sững sờ:

- Tiên phượng thảo, tinh hà thụ, thì quang hoa, mê thất trúc . . .

Mấy thứ này chỉ có trong ghi chép, từ vạn cổ đến bây giờ hiếm có ai trông thấy. Những tiên thảo thánh thụ đã hoàn toàn vượt qua phạm trù luyện đan, nhảy ra ngoài. Lấy mấy thứ này luyện đan là phí của trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.