Đế Bá

Chương 279: Chương 279: Một mảnh ngói úp dẫn họa. (3)




Cổ Thánh này lập tức im lặng, mặc dù giá tiền này cực kì không hợp thói thường, nhưng mà, người ta nói đúng tình hình thực tế, đối với tu sĩ mà nói, thể cao, thọ dược còn dễ một điểm, nhưng mà, mệnh đan liền khó cầu, đặc biệt là Cổ Thánh cấp mệnh đan, vậy thì càng thêm khó cầu.

Cuối cùng vị Cổ Thánh này vô cùng đau lòng, móc ra Túi Càn Khôn, mua một khỏa mệnh đan, có điều, đối với mệnh đan tỉ lệ thất túc, bản thân của hắn cũng là thập phần thỏa mãn!

Túc Ấn Dược lão này cũng thật là có bản lĩnh, hắn tuyệt đối là một dược sư cao thâm, chính là bởi vì như thế, đan dược của hắn chào giá mặc dù thái quá, nhưng mà, sinh ý vẫn đặc biệt tốt.

Thời điểm Lý Thất Dạ đi ngang qua sạp thuốc này, cũng không khỏi dừng bước, hắn bị một kiện đồ vật trên sạp thuốc hấp dẫn. Cái đồ vật này được bày ở vị trí bắt mắt nhất của sạp thuốc, phía trên còn đặc biệt lập một cái thẻ bài "bán ra bảo vật gia truyền " .

Nếu như nói là bảo vật gia truyền, bất kỳ người nào đều sẽ hỏi lên một câu, nhưng mà, loại bảo vật gia truyền này chỉ sợ người khác đều không muốn hỏi giá, nguyên nhân rất đơn giản, cái đồ vật này chỉ là một mảnh ngói úp mà thôi.

Một mảnh ngói úp này màu xám trắng, chế tác vô cùng thô ráp, thậm chí là để cho người ta hoài nghi, dạng ngói úp này có phải tùy tiện từ trên nóc nhà cũ nhặt được hay không.

Dạng ngói úp rách rưới này cũng là truyền gia chi bảo, như vậy, thế gian truyền gia chi bảo nhiều lắm.

Túc Ấn Dược lão này đặc biệt ở trên sạp thuốc của mình dựng lên như vậy, muốn bán truyền gia chi bảo, ngay cả khách nhân mua linh dược của hắn cũng không khỏi quỷ dị nhìn hắn một cái, cũng có khách không khỏi hỏi:

- Loại vật này cũng có thể thành truyền gia chi bảo?

- Hì hì, đây tuyệt đối là truyền gia chi bảo, không thể giả được!

Túc Ấn Dược lão cười hì hì trả lời nói:

- Đạo hữu muốn mua lại hay không?

- Ta có bệnh sao, mua một miếng ngói bể về làm gì.

Có khách nhân tức giận đáp lại Túc Ấn Dược lão một câu.

Rất rõ ràng, khách nhân nói như vậy, để thiếu nữ một mực cúi đầu sửa sang lấy sạp thuốc, động tác không khỏi cứng thoáng cái.

Người khác đối với một mảnh ngói bể kia chẳng thèm ngó tới, đa số khách nhân cho rằng đây là lão nhân làm khôi hài. Nhưng mà, Lý Thất Dạ lại một cái bị mảnh ngói úp này hấp dẫn.

Lý Thất Dạ đi tới, cầm lên mảnh ngói úp này, tỉ mỉ đánh giá, nhìn một lần lại một lần, tựa như mảnh ngói úp kia là bảo vật ít có trên đời.

Lý Thất Dạ tỉ mỉ đánh giá mảnh ngói úp trong tay, tựa hồ là không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.

- Hì hì, vị huynh đệ kia chính là người biết hàng. Tuyệt đối là pháp nhãn như đuốc.

Túc Ấn Dược lão gặp Lý Thất Dạ vừa lên tới liền xem mảnh ngói úp này, liền lớn tiếng khen:

- Xem ra huynh đệ cùng bảo vật này hữu duyên, mau mau mua lại đi.

Lý Thất Dạ tỉ mỉ xem một lần, ngẩng đầu lên, nhìn Túc Ấn Dược lão, nói ra:

- Đây là gia truyền chi bảo của ngươi.

- Hì hì, không phải, không phải, là gia truyền chi bảo của đồ đệ ta.

Túc Ấn Dược lão đối với thiếu nữ sửa sang lại sạp thuốc nói:

- Nha đầu, gặp được người tuệ nhãn thức bảo, có khách quan muốn mua gia truyền chi bảo của ngươi.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, thời điểm thiếu nữ ngẩng đầu lên, đều để mắt người sáng ngời. Thiếu nữ trước mắt mặc dù không bằng Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều tuyệt thế như vậy, nhưng mà, nàng lại có một loại linh khí, tựa như nàng là tụ tập thiên địa sông núi, xem xét cặp mắt kia của nàng, liền là linh khí đập vào mặt, đôi tú mục vô cùng linh động kia của nàng, tựa như là biết nói chuyện, có thể chạy tới chỗ sâu nhất trong lòng người.

Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, mặc một thân áo xám, son phấn không thi, tựa như là nữ nhi nhà nông, nhưng mà linh khí bức người.

- Đây là gia truyền chi bảo của ngươi?

Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ trước mắt này, mở miệng hỏi.

Thiếu nữ không nói gì, đôi con mắt linh khí bức người kia của nàng nhìn lấy Lý Thất Dạ, sau đó nhẹ gật đầu.

Lý Thất Dạ lại một lần nữa cúi đầu nhìn kỹ ngói úp trong tay, trầm ngâm một chút, lại ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, hỏi:

- Ngươi họ Vũ?

Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của thiếu nữ.

Vừa nghe nói như vậy, thần thái thiếu nữ cứng thoáng cái, con mắt vô cùng linh động kia bất khả tư nghị nhìn qua Lý Thất Dạ, bởi vì Lý Thất Dạ một cái nói đúng họ của nàng, dạng thần thái này của thiếu nữ, để trong nội tâm Lý Thất Dạ nắm chắc.

- Huynh đệ quả nhiên là khó lường, pháp nhãn như đuốc nha, hi, hi, hi, món bảo vật này đã cùng huynh đệ hữu duyên, huynh đệ liền mua xuống đi.

Túc Ấn Dược lão gặp Lý Thất Dạ vừa ý mảnh ngói úp này như thế, lập tức giật giây Lý Thất Dạ mua xuống mảnh ngói úp này.

Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng không khỏi nhìn nhau một cái, nói thật, bất luận các nàng xem thế nào, đều nhìn không ra mảnh ngói úp kia có chỗ đặc biệt gì, đây là một mảnh ngói úp a, căn bản không có địa phương trân quý gì!

Có điều, các nàng đều tin tưởng, Lý Thất Dạ coi trọng mảnh ngói úp nhìn căn bản như không đáng tiền kia như vậy, nhất định là có nguyên nhân của hắn.

- Đây thật là nhất tông chi bảo.

Lý Thất Dạ lại cẩn thận nhìn mảnh ngói úp này, nhẹ gật đầu nói ra.

- Chỉ có xuẩn tài mới có thể đem một mảnh ngói bể coi thành một kiện bảo vật.

Lúc này, một thanh âm cười lạnh vang lên, chỉ thấy Lãnh Thừa Phong đi tới, cười lạnh nói ra.

Lãnh Thừa Phong ở chỗ này xông ra, chính là muốn cùng Lý Thất Dạ gây khó dễ.

Lãnh Thừa Phong đột nhiên xông ra, Lý Sương Nhan không khỏi nhíu mày một cái, nàng cũng minh bạch Lãnh Thừa Phong cố ý đối địch với Lý Thất Dạ, nói thật ra, nàng cũng không vì Lý Thất Dạ lo lắng, dưới cái nhìn của nàng, Lãnh Thừa Phong chọc Lý Thất Dạ, đó là tự tìm đường chết, nhưng mà, với tư cách đồng môn, nàng cũng không hi vọng đồng môn tàn sát lẫn nhau, nhưng nếu Lãnh Thừa Phong tự tìm đường chết, ai cũng cứu không được hắn!

Lý Thất Dạ căn bản là lười nhìn nhiều hắn một cái, nhìn thiếu nữ nói ra:

- Nếu là truyền gia chi bảo của ngươi, vì sao lại phải bán đi?

Thiếu nữ bắt đầu trầm mặc, không có trả lời vấn đề của Lý Thất Dạ. Mà Túc Ấn Dược lão ở bên cạnh cười nói ra:

- Nha đầu này của ta rất đáng thương, thân thể có bệnh, rất cần tiền chữa bệnh, cho nên, không thể không đem bảo vật gia truyền của mình bán đi.

- Thì ra là thế, khó trách bán truyền gia chi bảo.

Lý Thất Dạ nhìn nhìn thiếu nữ, sau đó nhẹ gật đầu, nói ra.

- Loại cố sự trăm ngàn chỗ hở này, cũng chỉ có kẻ đần mới tin tưởng!

Lãnh Thừa Phong cười lạnh nói ra:

- Ha ha, muốn tiền chữa bệnh bán truyền gia chi bảo? Còn bán một mảnh ngói bể, biên dạng cố sự này, người tin đều là người ngu.

Lãnh Thừa Phong nói như vậy lập tức để sắc mặt thiếu nữ đỏ lên, mà Túc Ấn Dược lão thì sầm mặt lại, lạnh lùng nói ra:

- Vị đạo hữu này nếu không mua cũng đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn, dược điếm Túc Ấn lão ta là biển chữ vàng ba trăm vạn năm! Bán đều là hàng tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.