Đế Bá

Chương 4737: Chương 4737: Một quyền bại địch




Hoàng Trữ và Chiến Hổ nặng nề đụng vào mặt đất, mặt đất cũng vỡ ra một hố sâu.

Máu tươi bắn ra ngoài như suối nhuộm đỏ bùn đất, mùi máu tươi rất gay mũi.

Hoàng Trữ và Chiến Hổ nằm trong bùn đất, không thể động đậy, dưới một kích này, xương cốt hai người vỡ vụn, gân mạch đứt từng khúc, toàn thân bọn họ đầm đìa máu tươi, bọn họ trọng thương rất thê thảm.

Đối với các đệ tử, cảnh tượng trước mắt quá rung động, các đệ tử đều bị chấn trụ, tất cả cường giả há to mồm, ngay cả các trưởng lão cũng hít khí lạnh.

Một chiêu Vương Bát Quyền, không, phải nói là Huyền Vũ Quyền mới đúng, chỉ một quyền đánh nổ Thần Hổ Huyết Giáp của Chiến Hổ, đây là việc rung động nhân tâm.

Chiến Hổ mặc thần giáp và phát huy uy lực tới cực hạn, không nói đệ tử bình thường, mà là cả Thần Huyền tông không có bao nhiêu người có thể đánh nát Thần Hổ Huyết Giáp.

Nếu không cóbinh khí Đạo Quân, chỉ sợ khó tìm ra người tay không đánh nát Thần Hổ Huyết Giáp.

Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ chỉ dựa vào tay không tấc sắc đánh nát Thần Hổ Huyết Giáp của Chiến Hổ, hơn nữa Lý Thất Dạ còn sử dụng Vương Bát Quyền đơn giản nhất mà thôi.

- Vương Bát Quyền, không, Huyền Vũ Quyền.

Qua thời gian thật lâu, lúc này mới có trưởng lão khôi phục tinh thần và lẩm bẩm:

- Đây mới là uy lực chân chính của Huyền Vũ Quyền sao?

Sau khi Lý Thất Dạ đánh ra một chiêu Vương Bát Quyền, lại sinh ra dị tượng Huyền Vũ, việc này làm các đệ tử Thần Huyền tông khó quên, có lẽ bọn họ sẽ nhớ việc này cả đời.

- Oa!

Lúc này Hoàng Trữ và Chiến Hổ cùng phun máu tươi, thương thế của bọn họ quá nặng, cũng bị thương nội phủ, cho dù bọn họ thật sự còn sống, chỉ sợ phải nằm trên giường nửa năm.

- Các ngươi thua.

Lý Thất Dạ cười cười và nói với Hoàng Trữ và Chiến Hổ.

Lúc này, sắc mặt Hoàng Trữ và Chiến Hổ trắng bệch, không biết có phải mất máu quá nhiều hay bọn họ sợ hãi phá gan, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ mở to mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Thất Dạ, cho dù đến bây giờ, bọn họ cũng vẫn khó tin, Lý Thất Dạ chỉ dựa vào Vương Bát Quyền là có thể đánh tan phòng ngự của bọn họ.

Cho dù đã tự mình trải qua, bọn họ vẫn sợ hãi.

Các đệ tử ở đây yên tĩnh, không có bất kỳ đệ tử nào dám nói ra một tiếng, không kẻ nào cầu tình hay thanh minh thay Hoàng Trữ và Chiến Hổ.

Trong quyết đấu sinh tử, cho dù chết đi cũng chỉ có thể trách chính mình học nghệ không tinh.

Mặc dù là như thế, rất nhiều người vẫn có cảm giác mông lung, tất cả mọi người cảm thấy, Hoàng Trữ và Chiến Hổ bị bại quá nhanh, đây là việc không thể tưởng tượng nổi.

- Hôm nay, chính là ngày chết của các ngươi.

Lý Thất Dạ đi đến bên cạnh Hoàng Trữ và Chiến Hổ, hắn nhìn hai người không thể động đậy và nói.

Hoàng Trữ và Chiến Hổ hoảng sợ, lúc này bọn họ cảm thấy tử thần đang ở gần bọn họ, bọn họ cảm giác bóng mờ của tử thần đang bao phủ chính mình.

Không có đệ tử hay cường giả nào lên tiếng, tất cả mọi người ngừng thở nhìn tất cả, cho dù Lý Thất Dạ lấy mạng của Hoàng Trữ và Chiến Hổ cũng là chuyện đương nhiên, nếu như Lý Thất Dạ tha cho Chiến Hổ và Hoàng Trữ một mạng, đó là hắn nhân từ.

- Ngươi, ngươi dám!

Hoàng Trữ và Chiến Hổ quát to.

Trước mặt tử vong, bọn họ cảm thấy sợ hãi chân chính, lúc này danh dự, địa vị và quyền thế đều không đáng một đồng, không có gì trân quý hơn tính mạng.

- Vì cái gì không dám?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Trảm các ngươi, chỉ có thể trách mình học nghệ không tinh.

Nói xong, đến gần Chiến Hổ.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ muốn giết Chiến Hổ và Hoàng Trữ, trên dưới Thần Huyền tông đều ngừng thở, trên đám mây có người đứng lên.

- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ đến gần, Chiến Hổ sợ hãi quát to.

- Ngươi cứ nói đi?

Lý Thất Dạ dò xét Chiến Hổ, dưới con mắt của Lý Thất Dạ, Chiến Hổ đã sợ hãi hồn phi phách tán, lúc này hắn sợ hãi chân chính, cũng sợ hãi Lý Thất Dạ.

- Ngươi không phải nói muốn chém đầu ta làm bóng hay sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Ta bây giờ đang suy nghĩ nên dùng đầu của ngươi làm bóng hay đạp nát?

- Tiểu tử, ngươi, ngươi, nếu ngươi dám giết ta, Thần, Thần Huyền tông, ngươi, ngươi không có nơi sống yên ổn...

Chiến Hổ sợ hãi hét lớn.

Vào lúc này, Chiến Hổ đã sợ hãi phá gan, hắn cũng nói năng lộn xộn, hắn muốn dùng lời nói đe dọa Lý Thất Dạ.

- Răng rắc…

Tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên, Chiến Hổ còn chưa nói hết, Lý Thất Dạ đã giẫm nát mặt của Chiến Hổ.

- Ah!

Chiến Hổ kêu la thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe, gương mặt của hắn có huyết nhục mơ hồ.

- Bỏ đi, ta không hứng thú dùng đầu của ngươi làm bóng.

Lý Thất Dạ nói:

- Ta giẫm nát nó là được

- Phụ thân, cứu ta!

Vào thời điểm sinh tử, lúc này Chiến Hổ không dám mạnh miệng, cũng không quan tâm tôn nghiêm và cao ngạo, vào lúc đó, hắn có thể nghĩ đến chính là phụ thân Thiết Tiên Yêu Vương.

- Đủ rồi!

Đúng vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện tiếng quát lớn, chỉ thấy Thiết Tiên Yêu Vương hiện thân, hắn đứng trên hư không, hổ uy tỏa ra đáng sợ, trong đôi mắt còn mang theo sấm sét.

Bên người Thiết Tiên Yêu Vương xuất hiện phong vân, có sấm sét trận trận, dường như thiên địa cũng cảm nhận được hắn tức giận.

Vào lúc đó, với tư cách phong chủ, rốt cuộc Thiết Tiên Yêu Vương đã không kiên nhẫn và đứng ra quát bảo Lý Thất Dạ ngừng lại.

Trên thực tế, đây là tối kỵ, tại Thần Huyền tông, cho dù đệ tử nào cũng biết quyết đấu sinh tử, sinh tử do mệnh, thua trận quyết chiến chính là thua tánh mạng, chỉ có thể trách học nghệ không tinh, không có gì để nói.

Nhưng hiện tại Thiết Tiên Yêu Vương với tư cách một trong năm phong chủ Thần Huyền tông lại quát bảo ngưng lại, việc này không hợp với thân phận và địa vị của hắn, từ đó khó mà phục chúng.

Dù sao, Chiến Hổ đã thua, sinh tử của hắn sẽ do Lý Thất Dạ quyết định, Thiết Tiên Yêu Vương muốn cưỡng ép can thiệp phá hư quy củ và quyền uy của Thần Huyền Tông.

Thiết Tiên Yêu Vương hiện thân, đệ tử Thần Huyền tông ngừng thở, mọi người đều nhìn sang Thiết Tiên Yêu Vương.

Các trưởng lão và Bình Thoa Ông nhìn thấy Thiết Tiên Yêu Vương hiện thân, tất cả đều cau mày.

Môn hạ đệ tử quyết chiến sinh tử, với tư cách một trong năm đại phong chủ, Thiết Tiên Yêu Vương ra mặt can thiệp, đây là hành vi phá hư quy củ.

Nhưng Thiết Tiên Yêu Vương không có lựa chọn khác, vào lúc này, hắn không thể không đứng ra, hắn không thể nhìn con mình bị Lý Thất Dạ chém giết, cho nên, hắn phải đứng ra.

- Như thế nào, có ý kiến gì không?

Sau khi Thiết Tiên Yêu Vương đi ra, Lý Thất Dạ cũng không cảm thấy ngoài ý, hắn cười nói.

Thiết Tiên Yêu Vương mặt lạnh nói:

- Đồng môn luận bàn, điểm đến là dừng, chớ có hành hung.

Vốn là quyết chiến sinh tử, trong miệng Thiết Tiên Yêu Vương lại biến thành “đồng môn luận bàn”, từ đó cải biến tính chất của cuộc chiến.

- Đáng tiếc, việc này không phải do ngươi.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Mạng của hắn, ta muốn rồi.

- Ngươi dám!

Thiết Tiên Yêu Vương lập tức giận dữ, sắc mặt đỏ lên, hắn mạo hiểm quát bảo Lý Thất Dạ, ngưng lại, hắn không ngờ Lý Thất Dạ lại không cho hắn tình cảm, đây là hành vi làm Tiên Yêu Vương tức giận.

- Có cái gì không dám? Nguyện đánh bạc chịu thua.

Lý Thất Dạ nói, hắn dùng sức, tiếng “răng rắc” vang lên.

- Ah!

Chiến Hổ kêu gào thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe, huyết nhục mơ hồ.

- Tiểu súc sanh!

Nhìn thấy Chiến Hổ chịu khổ, Thiết Tiên Yêu Vương tức giận, Lý Thất Dạ đang gây khó dễ cho hắn, muốn giết nhi tử trước mặt hắn, cũng nói rõ song phương đã vạch mặt với nhau.

Cho nên, Thiết Tiên Yêu Vương gào thét, yêu khí phóng lên trời, vào lúc này, phong vân tụ tập quanh người hắn, mọi người còn nghe thấy tiếng sấm sét vang lên không dứt bên tai.

Thiết Tiên Yêu Vương giận dữ, các đệ tử ở đây hít khí lạnh, mọi người đều biết, Thiết Tiên Yêu Vương sắp ra tay.

- Đáng tiếc, ta muốn mạng của hắn chắc rồi.

Lý Thất Dạ đạp mạnh.

- Hỗn trướng!

Thiết Tiên Yêu Vương gào lên điên cuồng, bàn tay đánh xuống, chỉ thấy Thiết Tiên Yêu Vương vừa ra tay đã có vô số sấm sét giáng xuống Lý Thất Dạ.

Tia chớp như cây roi giáng xuống, tia lửa bắn tung tóe chiếu sáng bầu trời.

Từng tia chớp như cây cột khai thiên, từng tia chớp đâm thủng tất cả, mọi người nổi da gà.

- Đủ rồi!

Vào lúc tia chớp bổ vào Lý Thất Dạ, một tiếng quát đầy uy nghiêm vang lên.

Ngay sau đó có tiếng kiếm kêu vang rung động thiên địa, thời điểm này có kiếm quang xẹt qua chặt đứt tất cả, trấn áp muôn đời, một kiếm vô song.

Kiếm quang chém qua, không có gì có thể kháng cự, duy kiếm vô địch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.