Đế Bá

Chương 236: Chương 236: Phách Tẫn Tiên Tuyền Thể. (1)




Vưu vật khuynh quốc khuynh thành chính là Ngọc Tẫn cương quốc Trần Bảo Kiều, lúc này Trần Bảo Kiều bị hai hắc y nhân vịn, sắc mặt tái nhợt, đi đường đều bất ổn.

Mặc dù như thế, vẫn không tổn hại tới dung mạo tuyệt thế của nàng, sắc mặt tái nhợt, chuyện này làm cho Trần Bảo Kiều càng làm cho người ta trìu mến.

- Ta đồng ý điều kiện của ngươi --

Vừa vào cửa gặp được Lý Thất Dạ, Trần Bảo Kiều suy yếu nói ra.

Tuy chuyện này khiến Lý Thất Dạ ngoài ý muốn, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Trần Bảo Kiều, làm cho Lý Thất Dạ ngoài ý muốn, Lý Sương Nhan sau khi ngồi xuống, Lý Thất Dạ nhìn qua nàng hồi lâu, kinh ngạc nói:

- Ngươi đã hủy đạo cơ!

Lúc này Trần Bảo Kiều cười buồn, thời điểm nàng cười chim sa cá lặn, nhưng đắng chát không tả hết bằng lời.

- Cũng không biết ngươi có thu phế nhân như ta không!

Nói đến đây, Trần Bảo Kiều cười khổ, nhưng mà tính tình của nàng rất cứng, khi ngồi vẫn thẳng lưng, tuy nói ra lời này nhưng mà nàng không chút hối tiếc.

- Thu!

Lý Thất Dạ nói:

- Hủy đạo cơ mà thôi, đối với ta mà nói, không có gì lớn cả. Nhưng mà ngươi đầu nhập vào ta nhanh như thế, chuyện này làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.

- Ta thoát ly Trần gia, thoát ly Ngọc Tẫn cương quốc, thoát ly Bảo Trụ Thánh Tông!

Trần Bảo Kiều cười khổ, có khổ sở không nói nên lời, nói ra:

- Ta mang tất cả trả lại cho gia tộc, trả lại cho tông môn, tất cả bảo vật, tất cả kỳ trân, thậm chí là công pháp đạo cơ, toàn bộ trả lại.

Nghe được Trần Bảo Kiều nói thế, Lý Sương Nhan cũng động dung, Trần Bảo Kiều trả giá vô số cố gắng, rốt cục thành tựu Hào Hùng, nhưng mà một khi phá hủy đạo cơ, phá bỏ tất cả, với tu sĩ mà nói sống không bằng chết, đây chính là đả kích trí mạng.

Bị phá huỷ đạo cơ, đối với tu sĩ trẻ tuổi đây là đả kích trí mạng, sống không bằng chết, nhưng mà Trần Bảo Kiều lại làm được, làm rất cương liệt.

Cương liệt quyết tuyệt như vậy, chuyện này làm cho Lý Sương Nhan lạnh như băng sương cũng phải động dung, bội phục, làm được chuyện này cần đại nghị lực.

- Như thế nào, Thánh Thiên Đạo muốn kết hôn với ngươi?

Lý Thất Dạ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Phách Tẫn Tiên Tuyền Thể, thế gian không có người nào hiểu hơn hắn, người có thể chất này tính tình cương liệt! Như Trần gia tổ mẫu, lúc tuổi còn trẻ cũng là công chúa rất nóng rát, sau khi trở thành hiền thê lương mẫu vẫn là ngoài mềm trong cứng.

- Cho dù chết, ta cũng không gả cho hắn!

Trần Bảo Kiều lạnh lùng nói, ánh mắt nàng quyết tuyệt, lời này rất hữu lực, không có nửa phần dối trá.

Thì ra Thánh Thiên giáo đã yêu cầu Ngọc Tẫn cương quốc gả Trần Bảo Kiều cho Thánh Thiên Đạo. Trần Bảo Kiều cùng Thánh Thiên Đạo đã định ra quan hệ thông gia từ trước, hiện tại có thể nói là nước chảy thành sông, hơn nữa Bảo Trụ Thánh Tông, Ngọc Tẫn cương quốc cũng vui vẻ làm minh hữu với Thánh Thiên giáo, cho nên hôn sự hai nhà được định ra.

Nhưng mà lúc này Trần Bảo Kiều kiên quyết phản đối! Trước kia Trần Bảo Kiều cũng cực kỳ phản đối cuộc hôn nhân này, còn lần này, Trần Bảo Kiều chết sống cũng không muốn hoàn thành hôn nhân nàng không thích! Hoặc là gả một thi thể, hoặc không lấy chồng!

Chuyến đi Ma Bối Lĩnh, Thánh Thiên Đạo thấy chết mà không cứu, lãnh huyết, thích hiệu quả và lợi ích, những điểm này khiến Trần Bảo Kiều càng không muốn có đoạn hôn nhân này, cho nên sau khi quyết định ngày thành hôn, thái độ của Trần Bảo Kiều vô cùng kiên quyết, không có bất kỳ khả năng thương lượng! Hoặc là chết, hoặc là không lấy chồng!

Mặc dù nói Bảo Trụ Thánh Tông là bức Trần Bảo Kiều gả, nhưng một khi Trần Bảo Kiều quyết tâm tìm chết, Bảo Trụ Thánh Tông chẳng lẽ gả thi thể đi? Đây chính là chuyện hai phái trở mặt thành thù a.

Cuối cùng Trần Bảo Kiều bị phá huỷ đạo hạnh, trả tất cả cho tông môn! Trên thực tế, đây là kết quả có Trần gia che chở, nếu không Trần Bảo Kiều chỉ sợ không thể rời khỏi.

- Tốt, ta có thể nhận lấy ngươi.

Lý Thất Dạ gật đầu nói nói:

- Nhưng mà, ta không thu người không rõ lai lịch.

Nói xong nhìn qua hai người áo đen bên cạnh Trần Bảo Kiều.

Thời điểm này, hai người áo đen gỡ mũ mềm xuống, một nam một nữ, nữ có vài phần tương tự Trần Bảo Kiều.

Hai người này là cha mẹ của Trần Bảo Kiều, đối với cha mẹ Trần Bảo Kiều mà nói, đây là quyết định đau đớn. Mình có con gái tốt, không ngờ lại có kết quả này.

- Cha, mẹ, các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ sống tốt.

Trần Bảo Kiều đứng lên ôm cha mẹ một cách khó khăn, lúc này nàng vẫn kiên cường. Nhưng mà chưa phát hiện ánh mắt đã đẫm lệ.

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng vẫn phải từ biệt, tràng cảnh chia tay làm cho người ta đau xót, mặc dù là như thế, Trần Bảo Kiều vẫn kiên cường, vẫn nén không rơi lệ.

- Lão nô lưu lại chiếu cố tiểu thư, lão nô cũng không phải là đệ tử Trần gia!

Thời điểm sắp chia tay, lão bộc nói ra:

- Năm đó lão nô thiếu nợ Trần huynh một mạng, đáp ứng chiếu cố hậu đại của hắn, nên lưu lại. Về sau sẽ không thể nghe lệnh lão gia phu nhân rồi.

Nói xong cúi đầu bái vợ chôgf Trần thị.

- Thạch bá bá nói quá lời, cha ta còn sống trên đời, đã bảo tiểu chất đối đãi Thạch bá bá như trưởng bối. Có Thạch bá bá chiếu cố Bảo Kiều, ta cũng yên tâm.

Vợ chồng Trần thị vội vàng nâng lão bộc dậy.

Cuối cùng vợ chồng Trần thị nhìn Lý Thất Dạ khom người chào, nói ra:

- Tiểu nữ nhờ Lý công tử. Hy vọng Lý công tử chiếu cố nhiều hơn.

Đối với vợ chồng Trần thị mà nói, mang con gái của mình làm thị nữ cho người ta, đây là chuyện khó lựa chọn, Trần Bảo Kiều thuyết phục cha mẹ mình, có thể nói là chuyện không dễ dàng.

Sau khi tiễn vợ chồng Trần thị đi, Lý Thất Dạ nhìn Trần Bảo Kiều nói ra:

- Từ đó về sau, ngươi ở cùng với Sương Nhan, về phần làm như thế nào, Sương Nhan sẽ dạy ngươi. Về phần Thạch lão, như vậy đi, ngươi làm khách khanh của Tẩy Nhan Cổ Phái là được, chỉ cần thuyết phục được Tẩy Nhan Cổ Phái, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

- Đa tạ công tử dẫn dắt, lão nô ghi nhớ.

Lão bộc cúi đầu nói ra. Hắn không dám khinh thị thiếu niên này, hắn từng nhìn thấy thủ đoạn của Lý Thất Dạ, hắn cười cười nói nói lại có thể chém giết cả vạn cường giả, quản chi là Cổ Thánh Thanh Huyền quốc gia cổ đều nằm trong tính toán của hắn, người khác không nên xem thường hắn nhỏ tuổi mà bỏ qua.

Trần Bảo Kiều đi theo Lý Sương Nhan rời đi, Lý Thất Dạ bảo Cổ Thiết Thủ dàn xếp chỗ cho Trần Bảo Kiều và lão bộc.

- Trần gia Thạch Cảm Đương!

Cổ Thiết Thủ nghe chuyện đó cũng động dung, nhìn qua lão nhân trước mặt thì hưng phấn.

- Cổ huynh nói quá lời, Thạch Cảm Đương năm đó đã chết, hiện tại lão hủ chỉ là tiểu lão đầu mà thôi.

Thạch lão vội vàng hoàn lễ.

Trần gia Thạch Cảm Đương đến Tẩy Nhan Cổ Phái làm khách khanh, làm cho Cổ Thiết Thủ tâm thần chấn động. Năm đó Thạch Cảm Đương tại trung tâm vực là đại hung nhân, có thể nói là hu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.