Đế Bá

Chương 2011: Chương 2011: Phân thân toái cốt. (1+2)




Ở một chỗ khác đang ngồi là một bức tượng khắc, từ hình thái mà xem, bức tượng này hẳn là một nữ tính, thế nhưng, bức tượng điêu đắc thập phần không rõ, hoàn toàn khiến người ta không nhìn rõ được dung nhan của nữ tử này.

Nhưng, lại nhìn kỹ đường cong của bức tượng này, tựa hồ không phải tượng sư có ý định đem đường cong và đường viền điêu đắc không rõ như thế. Mà là nữ tử này có ý định không cho người thấy dung mạo của nàng. Là bản thân nàng không muốn biểu diễn chân dung của mình trước mặt hậu thế. Nàng biến mất mình hình dáng, ẩn vào phía sau màn, giống như là Lư Sơn trong mây mù, khiến cho không ai có thể nhìn trộm chân diện mục của nàng.

Lý Thất Dạ vẫn là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, vẫn là không động đậy chút nào, hắn tựa như đã hóa đá, tựa hồ hoàn toàn không có phát hiện mấy người Giản Tiểu Thiết tiến đến.

- Lý huynh, ngươi là làm sao vào được?

Giản Tiểu Thiết đưa mắt nhìn ngó xung quanh một lần, phát hiện bên trong cổ viện không có người nào, hắn không khỏi kỳ quái, nếu như không có người của Giản gia hắn mở ra cổ viện này, chỉ sợ là ngoại nhân không cách nào tiến đến.

Nhưng mà, Lý Thất Dạ vẫn là ngồi ở chỗ kia, cũng vẫn không động đậy. Không biết hắn là bị thế cờ trước mặt làm cho mê hoặc, hay là bởi vì cái gì, nói chung, hắn tựa như không nghe được Giản Tiểu Thiết nói.

Mấy người Hồng Ngọc Kiều cũng không khỏi hơi bị kỳ quái, Lý Thất Dạ sáng sớm đã rời đi, dĩ nhiên chạy đến nơi đây cùng với một bức thạch điêu chơi cờ, bọn họ nhìn thế cờ một chút, trước mắt thế cờ như vậy căn bản là mất trật tự không gì sánh được, căn bản khiến người ta nhìn không ra huyền diệu hay manh mối gì cả.

- Công tử, ngươi không sao chứ?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, đối với Lý Thất Dạ có hảo cảm cường liệt, Lâm cô nương không khỏi cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi Lý Thất Dạ một câu, thần thái thập phần ôn nhu.

Lý Thất Dạ vẫn là ngồi ở chỗ kia. Không trả lời Lâm cô nương hỏi, tựa hồ hắn đã trở thành một bức tượng rồi.

Thấy Lâm cô nương đối với Lý Thất Dạ ôn nhu. Huyết Sa Thiếu trang chủ nhất thời ghen tị, ánh mắt phát lạnh, hắn lạnh lùng cười, nói rằng:

- Hừm, một bức tượng khắc, một ván phá kỳ mà thôi, cần gì phải ở chỗ này giả thần giả quỷ. Thực sự cho rằng mình là thông thiên tạo hóa, làm một cái phá kỳ là có thể tìm hiểu cửu thiên đại đạo sao? Hừ, một tên giả thần giả quỷ, cũng dát vàng lên mặt của mình.

Nghe được Huyết Sa Thiếu trang chủ nói như vậy, Lâm cô nương vốn là chán ghét hắn thì càng mất hứng, nàng cau mày, nói rằng:

- Lý công tử chẳng qua là ở chỗ này suy nghĩ mà thôi, ai nói hắn là giả thần giả quỷ đây.

- Hắc, suy nghĩ?

Lâm cô nương lên tiếng thay cho Lý Thất Dạ. Huyết Sa Thiếu trang chủ càng ghen tuông ngập trời, hắn lãnh sâm cười, khinh thường nói:

- Trước mắt cũng chính là một bức phá tượng mà thôi. Có gì để suy nghĩ, chỉ có hạng ngu ngốc mới đối với bức phá tượng như thế ngồi suy nghĩ. Nói không chừng, bức phá tượng này là từ trong đống rác rưởi nào đó nhặt được, hắc, một bức phá tượng uận tượng công không tượng công, luận nghệ thuật không nghệ thuật, rác rưởi không đáng một văn tiền, chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể đối với bức phá tượng như vậy chậm rãi suy nghĩ.

Huyết Sa Thiếu trang chủ vừa nói ra lời này, Giản Tiểu Thiết nhất thời sắc mặt trầm xuống, chỉ bất quá, hắn là một người có tu dưỡng. Không có ở trước mặt mọi người trở mặt mà thôi.

Đáng tiếc, Huyết Sa Thiếu trang chủ bị tức giận làm mê muội đầu óc. Hắn bị ghen tuông trong lòng che đậy hai mắt, căn bản cũng không có nghĩ đến nhiều lắm, cũng căn bản không lưu ý đến thần thái của Giản Tiểu Thiết.

Thượng Quan Phi Long cũng cười lắc đầu nói rằng:

- Thiếu trang chủ, ngươi cũng không cần cười nhân gia, nhân gia có chút cổ quái cũng là chuyện bình thường. Ngươi nói đúng đấy, đối với một bức tượng đá ngây ngốc, chuyện này cũng không có gì, cũng chính là một loại bệnh tâm thần mà thôi. Nghe nói, loại bệnh này ở Long Yêu Hải có một thần y có thể chữa trị.

Lý Thất Dạ năm ba lần phá hư chuyện tốt của hắn cùng với Hồng Ngọc Kiều, Thượng Quan Phi Long đã sớm đối với Lý Thất Dạ có thành kiến, thậm chí là hận không giết được Lý Thất Dạ, do đó, hiện tại hắn cũng nhân cơ hội cười nhạo Lý Thất Dạ một phen.

- Bệnh tâm thần?

Huyết Sa Thiếu trang chủ hung ác cười, nói rằng:

- Đối mặt với loại tượng đá này ngây ngốc, nào chỉ là bệnh tâm thần. Chỉ có hạng người hành vi biến thái, khẩu vị rất nặng, cực kỳ hèn mọn hạ lưu mới có thể đối với một bức tượng xấu đến không thể xấu hơn được có ý nghĩ kỳ quái, chỉ có quái vật mới có thể đối với một bức tượng quái vật sản sinh hứng thú và ý niệm hèn mọn trong đầu!

Lúc này đây, Huyết Sa Thiếu trang chủ thật là bị ghen tuông che đậy hai mắt, hoàn toàn mất đi lý trí, xuất khẩu đó là không chút cố kỵ nào, căn bản cũng không có nghĩ tới lời của mình thoáng cái đã đắc tội người khác.

Do đó Huyết Sa Thiếu trang chủ lời vừa nói ra, Giản Tiểu Thiết sắc mặt nhất thời đại biến, vừa rồi khi Thượng Quan Phi Long đang cười nhạo Lý Thất Dạ, Giản Tiểu Thiết còn không thể nói gì, dù sao đây là ân oán cá nhân giữa Thượng Quan Phi Long với Giản Tiểu Thiết.

Thế nhưng, hiện tại Huyết Sa Thiếu trang chủ nói không chỉ nhục nhã Lý Thất Dạ, cũng là ô nhục bức tượng khắc này, mà bức tượng này đối với Giản gia bọn hắn mà nói, có tính tượng trưng không tầm thường, vậy làm sao có thể không khiến cho Giản Tiểu Thiết sắc mặt đại biến đây.

Huyết Sa Thiếu trang chủ còn chưa nói hết lời, Lý Thất Dạ thoáng cái đã đứng lên, đi ra ngoài.

- Yêu, có phải là trong lòng có quỷ hay không, bị ta nói trúng rồi, do đó xấu hổ không cách nào tiếp tục giả bộ, muốn chạy trốn nha.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ không nói được một lời xoay người rời đi, Huyết Sa Thiếu trang chủ không khỏi cười lớn một tiếng, trong lòng có vui vẻ như giành thắng lợi.

Thượng Quan Phi Long cũng là phụ họa vừa cười vừa nói:

- Đây xem như hắn có tự mình hiểu lấy, bằng không Thiếu trang chủ vạch trần ý niệm xấu xa trong đầu hắn, thì càng để hắn không còn chỗ sống yên thân.

- Lăn ra đây.

Lúc này Lý Thất Dạ đứng ở bên ngoài cổ viện, lạnh lùng nói rằng:

- Lăn ra đây nhận lấy cái chết, chớ để cho tiện huyết của các ngươi làm bẩn nơi thanh tĩnh này!

Lý Thất Dạ vừa nói như thế, để Huyết Sa Thiếu trang chủ đang lửa giận ngút trời cũng càng là giận dữ, cười lạnh nói rằng:

- Họ Lý, ta sợ ngươi sao, hươu chết vào tay ai, còn không nói rõ được đây.

Nói liền xông ra ngoài.

- Hay, đừng tưởng rằng tổ thụ đệ tử đã thực sự cho rằng mình có thể hoành hành thiên hạ.

Thượng Quan Phi Long cũng cười lạnh một tiếng, theo đó liền xông ra ngoài.

Đứng ở trước cổ viện, lúc này Lý Thất Dạ không lộ vẻ gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Huyết Sa Thiếu trang chủ và Thượng Quan Phi Long lao tới, thần thái của hắn lạnh lùng tới mức khiến người sợ hãi.

Lúc này, Giản Tiểu Thiết cùng với Động Đình phái đệ tử đều theo sau vọt ra. Lần này Giản Tiểu Thiết làm chủ nhân dĩ nhiên không có khuyên can, hắn chỉ là hai tay khoanh ở trước ngực, đứng ở một bên lạnh lùng bàng quan mà thôi.

Lúc này đây Giản Tiểu Thiết cũng là tức giận, Huyết Sa Thiếu trang chủ nói nhục tổ tiên Giản gia, hắn không động thủ thu thập Huyết Sa Thiếu trang chủ đã là khách khí, chớ nói chi là khuyên can.

Lý Thất Dạ lúc này chỉ là lạnh lùng nhìn Huyết Sa Thiếu trang chủ và Thượng Quan Phi Long một cái, rất bình thản nói rằng:

- Các ngươi muốn chết như thế nào đây?

- Khẩu khí thật là lớn!

Thượng Quan Phi Long cũng không khỏi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói rằng:

- Lý Thất Dạ, ngươi thật sự cho rằng chúng ta là thịt cá trên thớt gỗ sao? Ta không động thủ giết ngươi, đó là bởi vì Công Tôn nương nương đã định xong cái mạng chó của ngươi, thực sự chọc giận ta, ta cũng sẽ giết ngươi vậy!

- Hãy bớt sàm ngôn đi, hai người các ngươi nhất tề lên đi, ta cho các ngươi cơ hội xuất thủ trước.

Lý Thất Dạ lạnh đến thần kỳ, nếu như là người hiểu hắn, thấy hắn lạnh lùng đến vậy, nhất định sẽ biết sợ.

Chỉ cần người hiểu hắn đều biết, ngay khi Lý Thất Dạ lạnh lùng đến thần kỳ, hắn tuyệt đối là động sát khí đáng sợ, một ngày hắn động sát khí như vậy, bất kể là ai tới đều sẽ giết không tha.

Trên thực tế, Lý Thất Dạ căn bản cũng không đem đám kiến hôi như Thượng Quan Phi Long để ở trong lòng, coi như là bọn họ châm chọc khiêu khích hắn đều có thể coi như gió thoảng bên tai, đáng tiếc, Huyết Sa Thiếu trang chủ lại không biết sống chết, ô nhục bức tượng khắc đó. Ngay khi Huyết Sa Thiếu trang chủ nói ra mấy lời đó, vận mệnh của hắn cũng đã quyết định, ai tới đều cứu không được hắn, chỉ có một cái chết.

- Khẩu khí thật ngôn cuồng!

Huyết Sa Thiếu trang chủ điên cuồng cười một tiếng, lãnh ngạo nói rằng:

- Họ Lý, ngươi thì tính là vật gì, ngươi thật sự cho rằng bái Khổng Tước Thụ làm thầy cũng rất cường đại sao? Tổ tông ta chính là một đời hải thần, trên đời vô địch, chút xuất thân ấy của ngươi thì tính là cái gì!

Huyết Sa trang Huyết Sa thần tôn ở thuở thiếu thời đã từng được tam xoa kích thừa nhận, đáng tiếc, sau này tam xoa kích lại nhận thức bỏ quên hắn, bỏ hắn mà đi, để hắn cuối cùng vẫn chưa thể trở thành hải thần.

Mặc dù là như vậy, Huyết Sa trang vẫn như cũ lấy tổ tiên bọn họ được tam xoa kích thừa nhận làm vinh quang, vẫn đối với người khác tự xưng tổ tiên của mình là một vị Hải thần!

- Xuất thủ, trong vòng một chiêu, tất giết hai người các ngươi!

Lý Thất Dạ lạnh lùng nói rằng, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái.

- Được, Lý Thất Dạ, ta cùng với Thiếu trang chủ sẽ lĩnh giáo cao chiêu của ngươi.

Thượng Quan Phi Long cũng là lửa giận ngút trời, lạnh lùng nói rằng.

Huyết Sa Thiếu trang chủ lấy ra một thanh huyết đao, huyết vụ lượn lờ, hắn liếm môi một cái, hai mắt lộ ra huyết quang mang, lạnh lùng nói rằng:

- Tiểu súc sinh, huyết đao của ta đã thật lâu không có uống máu, ngày hôm nay sẽ cho nó được ăn no.

- Công tử, cẩn thận huyết đao của hắn.

Vừa nhìn thấy Huyết Sa Thiếu trang chủ lấy ra huyết đao, Lâm cô nương cũng thất kinh, hoa dung thất sắc, hảo tâm nói nhắc nhở.

Thần thái của Lâm cô nương nhất thời càng khiến Huyết Sa Thiếu trang chủ giận đến điên cuồng, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, giận dữ hét:

- Tiểu súc sinh, ta giết ngươi!

Lời nói vừa rơi xuống, cả người hắn hóa thành một đạo huyết quang, nổi giận chém về phía Lý Thất Dạ.

"Phanh" một tiếng, tiếp đó nghe được "Ba" một tiếng vỡ nát, kế theo lại là tiếng xương vỡ vụn "răng rắc" vang lên.

Lúc này, tất cả mọi người thấy được Lý Thất Dạ một tay đem Huyết Sa Thiếu trang chủ ném thẳng trên mặt đất, đại địa thoáng cái vỡ vụn, tiên huyết thịt nát trong nháy mắt phụt ra, Huyết Sa Thiếu trang chủ thoáng cái bị hung hăng va đạp nát bấy, tiên huyết và thịt nát bắn tung ra khắp nơi, hết sức máu tanh.

Lý Thất Dạ động tác thật sự là quá nhanh, không ai thấy rõ ràng Huyết Sa Thiếu trang chủ làm thế nào rơi xuống trong tay hắn.

Mọi người chỉ thấy Huyết Sa Thiếu trang chủ bị Lý Thất Dạ hung hăng ném mạnh trên mặt đất, đụng nát đại địa, cũng đem Huyết Sa Thiếu trang chủ va đập tới nát bấy, bắn ra thịt nát và tiên huyết văng vẩy khắp nơi.

Lúc này, trên đất thịt nát vẫn đang nhảy nhót, tiên huyết ấm áp trên mặt đất lẳng lặng chảy xuôi.

Một màn này quá rung động, quá máu tanh, bất luận là Hồng Ngọc Kiều hay là Động Đình hồ đệ tử, cũng không khỏi có một loại xung động muốn nôn mửa.

Bọn họ có thể thường thường nghe được "Phấn thân toái cốt" cái từ này, thế nhưng, chân chính phấn thân toái cốt bọn họ thật đúng là chưa từng thấy qua. Nhưng mà, ngay hôm nay, vừa mới rồi, bọn họ rốt cục thấy được phấn thân toái thân. Bọn họ ngày hôm nay mới thật sự hiểu cái gì gọi là phấn thân toái cốt.

Đám Động Đình hồ đệ tử Hồng Ngọc Kiều thấy một màn máu tanh như thế, cũng không khỏi run rẩy một chút, chỉ có Giản Tiểu Thiết hai tay ôm ngực, lạnh lùng đứng ở nơi đó, hắn thấy, kết cục như vậy đã nằm trong dự liệu.

Lúc này, Lý Thất Dạ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Phi Long còn không có xuất thủ.

Thượng Quan Phi Long đứng ở nơi đó, hai chân run lập cập, hắn so với Huyết Sa Thiếu trang chủ cũng không cường đại ra sao, thậm chí có thể nói, Huyết Sa Thiếu trang chủ so với hắn còn mạnh hơn, thế nhưng, Huyết Sa Thiếu trang chủ ở dưới một chiêu đã bị đập đến phấn thân toái cốt, kết cục như vậy, đã khiến Thượng Quan Phi Long sợ đến tè ra quần.

- Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới đây, ngươi, ngươi, ngươi đừng tới đây.

Lúc này thấy Lý Thất Dạ đi lại về phía mình, Thượng Quan Phi Long không khỏi lui về sau vài bước, sắc mặt hắn trắng bệch, lúc này đây hắn thật sự bị dọa đến hồn phi phách tán.

Nhưng mà, Lý Thất Dạ chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, từng bước từng bước đi về phía Thượng Quan Phi Long.

- Ngươi, ngươi, ngươi đừng, ngươi đừng có làm loạn.

Thượng Quan Phi Long sắc mặt trắng bệch, vừa lui về phía sau, vừa run lập cập, hung hăng hét lớn:

- Ta, ta, ta chính là Ly Quốc thái tử, ta, ta, tỷ tỷ của ta là Hải Loa Hào nữ chủ nhân, tỷ phu ta là Già Hải Thiên Tử, ngươi, ngươi, ngươi dám đả thương một sợi lông của ta, ta. Ta, tỷ tỷ của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta. Ta Ly Quốc sẽ diệt cửu tộc ngươi!

Lý Thất Dạ không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Thượng Quan Phi Long từng bước đi về phía Thượng Quan Phi Long.

- Giản công tử, mau cứu ta...

Thấy Lý Thất Dạ không có ý tứ dừng tay, Thượng Quan Phi Long không khỏi đối với Giản Tiểu Thiết quát to một tiếng, muốn bắt lấy Giản Tiểu Thiết cái phao cứu mạng này.

Giản Tiểu Thiết há mồm muốn mở miệng nói, thế nhưng, thấy thần thái lạnh lùng, bước tiến kiên định của Lý Thất Dạ, hắn chỉ biết. Mình mở miệng cũng là phí công.

- Thượng Quan huynh, đây là ân oán cá nhân của các ngươi, chỉ sợ ta không tiện nhúng tay.

Giản Tiểu Thiết nhẹ nhàng mà lắc đầu, hắn nhìn ra được, ngày hôm nay ai dám cản đường Lý Thất Dạ, kẻ đó cũng sẽ tự tìm diệt vong, hắn cũng không muốn làm pháo hôi cho người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.