Đế Bá

Chương 702: Chương 702: Phong vân hội tụ. (1)




Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng rất muốn đi xem nhưng cũng biết tình thế nặng nhẹ, thấy công tử, tộc trưởng đều bảo về thì không dám đòi theo.

Bành Tráng nói:

- Tộc trưởng và công tử yên tâm, chúng ta rời khỏi Phong Đô thành, hội hợp với nhóm Trí lão ngay.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:

- Đi đi, rời khỏi Phong Đô thành có lẽ là chuyện tốt. Bây giờ Phong Đô thành là mắt bão, sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện, các người ở lại đây không an toàn.

Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng biết đạo hạnh của mình quá mỏng, đừng nói so sánh với đám thiên tài, dù là với đệ tử đại giáo cường quốc cũng có khoảng cách lớn. Đám người ngoan ngoãn nghe lời Thu Dung Vãn Tuyết, Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn Dạ Hải, không thể chậm trễ thêm.

Lý Thất Dạ nói với Thu Dung Vãn Tuyết:

- Chúng ta đi thôi, hy vọng sẽ đuổi kịp Tiểu Quỷ.

Thu Dung Vãn Tuyết vội theo Lý Thất Dạ vào vòng xoáy giữa Dạ Hải.

Nhìn bóng ưng Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đi xa, nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng ngó nhau.

Một đệ tử nói:

- Các người có cảm thấy gì không? Hì hì, lần này nhìn công tử và tộc trưởng có điều khác, thay đổi nhiều.

- Ta cũng thấy vậy.

Nữ đệ tử nói:

- Ta cảm thấy tộc trưởng cùng công tử thân mật hơn nhiều. Các người thấy không? Ánh mắt tộc trưởng nhìn công tử rất dịu dàng.

Một đệ tử gãi đầu hỏi:

- Thật không?

- Tộc trưởng và Lý công tử có thể ghép thành một đôi sao?

- Ha ha ha, chắc chắn được.

Bành Tráng cười gian:

- Ta cảm thấy bọn họ là trời sinh một cặp, đất tạo một đôi. Theo ta thấy bọn họ sắp kết đôi rồi.

Mấy đệ tử khác đồng thanh kêu lên:

- Thật không vậy?

Bành Tráng cười dâm:

- Tộc trưởng và công tử cứ tiếp tục cô nam quả nữ cùng một chỗ thì . . . Ha ha ha, chắc chắn bọn họ sẽ bén lửa, các người thấy đúng không?

Năm đệ tử nhìn nhau, đồng thanh kêu lên:

- Cũng có thể.

Đám người cười gian.

Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết chạy đến giữa Dạ Hải, thấy một vòng xoáy khổng lồ, nước biển cuồn cuộn bị cuốn vào vòng xoáy.

Nhìn vòng xoáy, Lý Thất Dạ kéo Thu Dung Vãn Tuyết nhảy xuống ngay. Bọn họ xuôi dòng trong vòng xoáy, cứ xuống mãi xuống mãi, sau đó chân đạp dất.

Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết ra khỏi vòng xoáy, nhìn thấy biển cả, nước biển lóe sắc vàng trông như biển vàng mênh mông.

Thu Dung Vãn Tuyết chỉ trên đầu mình, hỏi:

- Đó là cái gì?

Trên bầu trời bị mây máu dày đặc che khuất, mây máu che nguyên đại dương. Những mây máu không ngừng cuồn cuộn trông như có máu chảy, sóng máu đổ dồn trên bầu trời. Trong mây máu thường có tia chớp xẹt qua sắp xé rách bầu trời.

Lý Thất Dạ nhìn mây máu, nói:

- Đó là thứ rất ghê gớm.

Lý Thất Dạ lại nhìn biển rộng mênh mông:

- Chúng ta ta đi, chậm trễ lâu như vậy sợ là Tiểu Quỷ đã đến chỗ kia.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn biển cả, hỏi:

- Chúng ta bay qua sao?

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Không, tại đây không bay được. Nếu nàng cưỡng ép bay lên trời thì tia chớp sẽ xé rách nàng ra. Lực lượng vô địch bao phủ chỗ này, không ai bay được, chúng ta chỉ có thể đạp sóng mà đi.

Thu Dung Vãn Tuyết thử bay lên, quả nhiên nàng mới lơ lửng được mấy trượng thì lực lượng cực nặng đè nàng xuống, không thể lên nổi.

- Biển này rất lớn, nếu đạp sóng đi sẽ mất vài ngày, ta mang nàng một đoạn đường.

Lý Thất Dạ ôm eo Thu Dung Vãn Tuyết, không để nàng từ chối nháy mắt bước lên mặt biển, nhanh như tia chớp lao vào biển sâu.

Thu Dung Vãn Tuyết bị bàn tay to vững chắc của Lý Thất Dạ ôm eo, mặt đỏ hồng. Đặc biệt khi dán sát cơ thể rắn chắc của Lý Thất Dạ, nàng cảm giác toàn thân nóng rực, cơ thể mềm nhũn, tê dại khuếch tán.

Mắt Thu Dung Vãn Tuyết ngập nước thu thủy liếc trộm Lý Thất Dạ, hắn thì thản nhiên đạp sóng đi.

Thu Dung Vãn Tuyết nhẹ nhàng tựa vào vai Lý Thất Dạ, trong biển không chỉ có hai người nhưng nàng mê mẩn cảm giác an toàn, dựa sát vào nhau thế này, nàng không thèm quan tâm ánh mắt của người khác. Thu Dung Vãn Tuyết chỉ muốn dựa sát công tử nhà mình, bám chặt vào hắn.

Biển cả mênh mông, dù tốc độ của Lý Thất Dạ nhanh như tia chớp nhưng không thể đến bên bờ trong thời gian ngắn được. Khi Lý Thất Dạ lướt sóng, có nhiều tu sĩ cũng liều mạng lao vào sâu trong biển. Có người cưỡi bảo thuyền, có người ngồi trên lưng sinh vật biển, có người đạp sóng giống Lý Thất Dạ.

Nhưng sâu trong biển cả chặn lại nhiều người, bọn họ rất muốn qua cố tình không qua được.

Tất cả người đến biển sâu đều bị chặn lại, không thể vượt qua, thiên tài cường đại đến mấy cũng chịu thua. Như Quỷ Tăng, Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử đều thế. Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử truyền nhân đế thống tiên môn đều bị chặn đường.

Đám thiên tài tuấn kiệt tiếu ngạo bát phương thử các cách nhưng không qua được, bọn họ dùng đủ kiểu, dùng hết các loại bảo vật, cuối cùng thất bại.

Mọi người cảm thấy núi báu Phong Đô thành đang ở bờ bên kia, nên không ai chịu rời đi, dều chờ tại đây. Có nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi, thiên tài yêu nghiệt kết minh với nhau, định hợp sức vượt ải khó khăn.

Đương nhiên bọn họ tụ tập lại dưới trướng Quỷ Trùng Ma Tử nhiều nhất vì là truyền nhân đế thống tiên môn. Đám người Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử cũng có sức hiệu triẹu cao.

Trong khi đám thiên tài tuấn kiệt hợp sức bàn bạc làm sao vượt ải khó biển cả thì bên ngoài U Thánh giới truyền tin kinh người.

- Thiên Luân Hồi xuất quan, đang đến Phong Đô thành thăm dò huyền diệu.

Không biết là ai nhanh chóng lan truyền tin tức.

Tin tức truyền đến Đông U Cương, thậm chí bên ngoài Phong Đô thành, đừng nói người trẻ tuổi, thế hệ trước cũng biến sắc mặt.

Nghe tin tức đó, quỷ hoàng thế hệ trước rung động nói:

- Thiên Luân Hồi bí ẩn nhất trong tam kiệt rốt cuộc xuất quan, ra tay.

Thiên Luân Hồi, một trong tam kiệt U Thánh giới, có thể nói là uy hiếp thiên hạ. Thiên Luân Hồi xuất thân từ Vạn Thế cổ quốc, là truyền nhân của Vạn Thế cổ quốc. Có người nói quỷ hoàng hiện thời của Vạn Thế cổ quốc định truyền ngôi cho Thiên Luân Hồi nhưng bị từ chối, gã muốn tập trung vào việc tu hành.

Vạn Thế cổ quốc, truyền thừa nhất môn song đế. Vạn Thế cổ quốc không bằng Vạn Cốt Hoàng Tọa chiếu rọi vạn cổ, có đạo thống cổ xưa. Nhưng tiên đế Vạn Thế cổ quốc rất lợi hại, có người cho rằng là kỳ tích thời đại chư đế.

Vạn Thế cổ quốc ra hai vị tiên đế, chỉ cách nhau một thời đại. Nhất môn song đế, hai vị tiên đế chỉ cách nhau một thời đại, đây đúng là chuyện hiếm thấy.

Càng hiếm hơn là tiên đế sáng lập Vạn Thế cổ quốc và tiên đế thứ hai có niên hiệp rất không tầm thường. Hai tiên đế Vạn Thế cổ quốc xưng là: Nhất Thế tiên đế, Nhị Thế tiên đế!

Có tin đồn Nhất Thế tiên đế của Vạn Thế cổ quốc chịu tải thiên mệnh, trở thành tiên đế từng thề đời đời luân hồi, vĩnh hằng bất diệt, muốn xây dựng cổ quốc vạn thế là tiên đế.

Lời thề này kinh thế hãi tục biết mấy, đời đời luân hồi, vĩnh hằng bất diệt, quyết tâm bá khí biết bao.

Từ vạn cổ đến bây giờ chưa từng có ai làm được chuyện đời đời luân hồi, vĩnh hằng bất diệt. Từng có người nói dù là ai cũng không thể luân hồi đời đời, cái gọi là luân hồi chẳng qua là truyền thuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.