Sau khi giao tảng đá cho lão Thụ Yêu, Lý Thất Dạ không dừng lại trong Tiên Thống giới bao lâu đã rời đi.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, Tiên Thống giới vẫn là Tiên Thống giới, không có quá nhiều quyến luyến, không có quá nhiều không nỡ, giống như hắn đã từng nói, hắn chỉ là khách qua đường mà thôi.
Hắn đến Tam Tiên giới chỉ vì tìm kiếm một ít đáp án cho mình, hắn gặp những người và một ít việc tại đây cũng không câu chuyện vui buồn lẫn lộn quá nhiều, cũng không ai làm hắn không nỡ bỏ lại.
Hắn chỉ là khách qua đường, đối với Tam Tiên giới là như thế, đối với rất nhiều người cũng là như thế, hắn không lưu lại vì ai, cũng không rời đi vì ai.
Lý Thất Dạ rời khỏi Tiên Thống giới, hắn trở lại sâu trong Phi Địa Trì, hắn muốn tiếp tục đánh bóng binh khí kia.
Có thể nói, hắn đã tế luyện binh khí thành công, binh khí đã đại thành, lúc này chỉ cần tạo hình chi tiết nhỏ mà thôi.
Sau khi Lý Thất Dạ trở lại Phi Địa Trì, giọng nói của chủ nhân Phi Địa Trì vang lên, nói ra:
- Ngươi cho tên Thuỷ tổ kia đào tẩu.
Phi Địa Trì nói “Thủy tổ kia” chính là hắc ám tín sứ, một trong thập đại Thuỷ tổ.
- Thì thế nào?
Lý Thất Dạ hời hợt, cũng không thèm để ý, nói ra:
- Chỉ là một tên Thuỷ tổ mà thôi, lưu lại hắn đi mật báo, từ đó báo tin cho ai đó ta đã tới, như vậy mới không thất lễ.
Chủ nhân Phi Địa Trì không hỏi tiếp, chuyện này với Lý Thất Dạ không phải chuyện trọng yếu, huống chi đúng như lời của Lý Thất Dạ, một Thuỷ tổ mà thôi, cho dù là một trong thập đại Thuỷ tổ, không tạo thành bao nhiêu uy hiếp với tồn tại như Lý Thất Dạ.
- Tư vị sáng thế như thế nào?
Qua một lúc sau, chủ nhân Phi Địa Trì hỏi lần nữa.
- Khá tốt.
Lý Thất Dạ cười lớn, hắn nhìn vào sâu trong Phi Địa Trì, hắn nói:
- Ta biết rõ, ngươi nói không sai, là có rất nhiều nguyên nhân. Các ngươi thật sự chịu được hấp dẫn hay không? Không nên nói với ta là các ngươi không muốn ăn no bụng?
- Nếu ta muốn ăn no bụng cũng không chờ tới bây giờ hoặc tương lai, ta đã sớm động thủ, đã sớm ăn no từ lâu rồi.
Chủ nhân Phi Địa Trì lạnh lùng nói ra, dường như hắn bất mãn với lời của Lý Thất Dạ.
- Mọi việc đều khó nói.
Lý Thất Dạ cười lớn, hắn nhún nhún vai, phong khinh vân đạm, nói ra:
- Tồn tại như ta và ngươi không thể phỏng đoán theo lẽ thường.
Chủ nhân Phi Địa Trì hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta đều có phương thức, nếu ta chỉ vì ham muốn ăn muốn, ta cũng không rơi vào cảnh này.
- Ân, có đạo lý.
Lý Thất Dạ cười nhạt và nói:
- Phương thức của các ngươi thật sự không giống như bình thường, ví dụ như Kim Tiễn Lạc Địa Chân tệ, ngươi cầm Phi Địa Trì! Đây là việc thú vị, bao nhiêu cũng có thể giải quyết một chút?
- Như thế nào, muốn tiêu diệt chúng ta hay sao?
Chủ nhân Phi Địa Trì rất khó chịu khi Lý Thất Dạ phỏng đoán như thế.
- Nếu thật tiêu diệt các ngươi, đúng như lời ngươi nói, ta cũng không chờ tới bây giờ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Huống chi, nếu như các ngươi thật có ý kiến, có lẽ cũng không tới phiên ta động thủ, ba lão đầu tử đã không ngồi yên.
Chủ nhân Phi Địa Trì hừ lạnh, tuy khó chịu phỏng đoán của Lý Thất Dạ nhưng hắn không so đo nhiều.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ phỏng đoán như vậy cũng không kỳ quái, tồn tại có thể đạt tới độ cao như thế đều có phỏng đoán tương tự, Lý Thất Dạ nói tương tự như ba lão đầu kia nói, bọn họ từng có lòng nghi kị, chỉ có điều về sau trải qua nhiều việc, bọn họ đã bỏ qua nghi kị trong nội tâm mà thôi.
- Nếu như không có chuyện gì, ngươi cũng sắp lên đường.
Chủ nhân Phi Địa Trì rất khó chịu khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, muốn đuổi Lý Thất Dạ đi, nói ra:
- Ngươi muốn tạo ra sóng to gió lớn gì, ngươi nên đi vào Bất Độ Hải, nơi của ta không chịu nổi ngươi giày vò.
- Không cần vội vã đuổi khách như vậy.
Đối với việc chủ nhân Phi Địa Trì muốn đuổi người đi, Lý Thất Dạ không thèm để ý, vừa cười vừa nói:
- Dù gì ta cũng là khách nhân.
- Không phải!
Chủ nhân Phi Địa Trì phản bác lời của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Nơi của ta không thể chứa nổi khách nhân như ngươi.
- Lời này làm người ta thương tâm.
Lý Thất Dạ cười lớn, hắn ung dung nói:
- Không có nhìn thấy ta chưa chuẩn bị xong hay sao? Ta muốn nghỉ ngơi nhiều một chút, dưỡng tốt tinh thần, như vậy mới có thể đại chiến một trận.
- Việc này liên quan gì tới ta.
Chủ nhân Phi Địa Trì làm như việc không liên quan tới mình, hắn lạnh lùng nói:
- Đó là chuyện của ngươi.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ giống như cười mà không phải cười, nói ra:
- Ngươi thật có thể ngủ an tâm như vậy? Đang có một cự đầu đang ngủ đông trong Bất Độ Hải, nếu như ngươi nói ngươi an tâm, ta nghĩ ngươi cũng khó vượt qua cửa ải nội tâm của mình.
- Hừ!
Chủ nhân Phi Địa Trì hừ lạnh, không hề nghi ngờ, Lý Thất Dạ nói trúng tâm sự của hắn.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
Suy nghĩ một chút, ngươi trong mắt là thịt mỡ thơm ngon cỡ nào, nếu nuốt ngươi chính là đại bổ, ta tin tưởng, không chỉ ngươi, những kẻ khác cũng vậy.
- Chẳng biết hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.
Chủ nhân Phi Địa Trì lạnh lùng nói ra, thời điểm nói lời này lại bộc lộ khí thế vô địch, khí thế của hắn có thể đè sập chư thiên, khí thế cường đại tới mức Thuỷ tổ cũng không thể sánh bằng.
- Chẳng biết hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hắn nói:
- Cho nên, ngươi cũng không có nắm chắc.
- Vậy còn ngươi?
Chủ nhân Phi Địa Trì nói, lời này nghe có chút đối chọi gay gắt.
- Trảm đi, luyện hóa.
Lý Thất Dạ cười cười, lãnh đạm nói:
- Nếu trảm hắn thì quá lãng phí, chẳng khác gì phá hoại của trời, trảm là ep khô hắn, đó là thời điểm hắn phát huy tác dụng lớn nhất.
- Chờ ngươi trảm hắn rồi mới khẩu xuất cuồng ngôn cũng không muộn.
Chủ nhân Phi Địa Trì vẫn khó chịu về Lý Thất Dạ.
- Có gì khó.
Lý Thất Dạ không thèm để ý, hắn nói:
- Hắn dám đến, ta sẽ trảm hắn. Hơn nữa, ngươi cũng biết rõ, ta không chỉ muốn trảm hắn, ta còn muốn trực đảo hoàng long!
- Ngươi sẽ chết!
Chủ nhân Phi Địa Trì lạnh lùng nói ra, hắn nói lời này không phải nói nhảm, cũng thực sự khó chịu với Lý Thất Dạ, hắn nói tình hình thực tế mà thôi.
Hắn là tồn tại chí cao vô thượng, hắn biết tồn tại phía sau đáng sợ cỡ nào, hắn biết rõ tình huống kia khủng khiếp ra sao, cho nên, Lý Thất Dạ làm như vậy, hắn cho rằng Lý Thất Dạ sẽ chết.
- Chờ ta chết lại nói lời này cũng không muộn.
Lý Thất Dạ lười biếng nói ra:
- Đương nhiên, chúng ta xem như quen biết một hồi, ngươi có thể đốt tiền giấy cho ta, dù sao, nếu như làm quỷ nghèo sau khi chết, như vậy nhất định rất khó chịu. Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, có một ngày ta chết đi, ta cũng muốn làm quỷ phú quý.
- Sẽ.
Chủ nhân Phi Địa Trì nói một câu, dường như hắn đã nhìn thấy kết cục của Lý Thất Dạ, giống như Lý Thất Dạ hiện tại đã là người chết.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn không tức giận:
- Ngươi cũng phải hiểu, ta chết, không ai có lợi cả, đối với các ngươi, đây không phải tin tức tốt. Đặc biệt là với ngươi, ngươi cảm thấy nó tốt không?
Nói đến đây, hắn tươi cười và nói:
- Nhìn ra được nơi này là nơi tốt, nhìn lại Thiên Khư, nó cũng là nơi tốt, đổi thành ai cũng thích nơi như vậy.
- Nếu như ta chết thật, ta tin tưởng, thế giới này không khá hơn chút nào.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ngươi nhìn hôm nay xem, nếu như một khi có cái gì không ổn, đâu chỉ Tiên Thống giới đứng mũi chịu sào, tin tưởng ta, Thiên Khư cũng bị ảnh hưởng, ngươi sẽ bị ảnh hưởng! Chỉ sợ ngươi cũng biết đạo lý kia.
Chủ nhân Phi Địa Trì hừ lạnh, tuy khó chịu thái độ của Lý Thất Dạ nhưng hắn không phản bác lời của Lý Thất Dạ.
Không hề nghi ngờ, Lý Thất Dạ nói có lý, hơn nữa hắn biết rõ đạo lý kia.
Thật sự là đến ngày đó, đối với hắn mà nói, đây không phải là việc tốt, cũng không phải tin tức tốt gì.
Đúng như Lý Thất Dạ nói, nơi của hắn sẽ biến thành chiến trường, nhất định sẽ đứng mũi chịu sào, hắn sẽ thành mục tiêu của người khác.
- Cho nên, có lẽ ngươi nên sống thật tốt, hơn nữa không chỉ sống tốt, còn phải hi vọng ta quét ngang tám phương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, bách chiến bách thắng, không gì không đánh được.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng lại và khoát tay.
- Ngươi tới đòi nợ sao?
Chủ nhân Phi Địa Trì lạnh lùng nói.
- Đòi nợ, nói thật khó nghe.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhã nói:
- Phải nói mọi người có lợi cùng có lợi, ta tin tưởng, ngươi đã có đáp án, ta đang rửa tai lắng nghe.
Chủ nhân Phi Địa Trì hừ lạnh, qua một lúc lâu, hắn lại nói:
- Ta đã truyền ý của ngươi cho những người khác! Bọn họ nguyện ý giúp ngươi một tay, nhưng ngươi đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là một chút giúp đỡ mà thôi.
- Ta hiểu.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhã nói:
- Ta cũng không nói cần các ngươi xuất thủ tương trợ, đương nhiên, chỉ cần cho đủ thứ tốt, dùng đại lượng thứ tốt nện vào người ta chính là giúp đỡ tốt nhất.
- Đừng nghĩ công phu sư tử ngoạm.
Chủ nhân Phi Địa Trì lên tiếng cắt lời Lý Thất Dạ, hắn phải chặn miệng Lý Thất Dạ để tránh bị hắn dùng công phu sư tử ngoạm.
- Việc này không cần nói công phu sư tử ngoạm gì đó.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Ngươi thử nghĩ xem, nếu như do các ngươi thân chinh, không nói trước thành bại, các ngươi sẽ tốn hao bao nhiêu vật tư? Sẽ hao tổn bao nhiêu bảo vật? Hiện tại ta viễn chinh thay các ngươi, các ngươi có thể ngồi mát ăn bát vàng? Ngươi nói, chuyện như vậy tốt cỡ nào? Đây là chuyện tốt.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, chủ nhân Phi Địa Trì im lặng một lúc, hắn lại nói:
- Ngươi muốn muốn cái gì?
- Ta muốn không nhiều.
Lý Thất Dạ cười nhạt và nói:
- Vài thứ tốt, một chút vật tư, không hơn.