Quân Tức Viễn Đạo, thời điểm hắn nói ra lời này thập phần bình tĩnh, thập phần hời hợt, nhưng mọi người nghe thấy lại rung động rất mạnh.
Tam Tiên giới rất lớn nhưng hắn chỉ có một thânmột mình, tuy hắn lưu danh muôn đời nhưng cuối cùng không có một thân nhân.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, mặc dù có vô số người dùng hắn làm tấm gương nhưng có ai từng lo lắng cho hắn chưa?
Một đời Viễn Đạo vô địch, nhưng nhìn khắp toàn bộ Tam Tiên giới, hắn đưa mắt nhìn không quen, trong thế giới này, hắn không có bất cứ người thân nào.
Quân Tức Viễn Đạo cả đời nhấp nhô, tuy cuối cùng nhất hắn công thành danh toại, vô địch một đời, nhưng thế giới sinh ra hắn không có một chút ấm áp nào, không có chút tình thân nào với hắn, hắn phải đối mặt với nội tâm lạnh như băng.
Từng có không ít lão tổ trải qua chuyện như thế, trong nội tâm bọn họ rung động, bọn họ có cảm giác hít thở không thông.
Thử nghĩ xem, sau khi người nào đó cường đại tới mức nhất định, thế giới này không có thân nhân của ngươi, không có người làm ngươi lo lắng, cũng không có lo lắng về thứ gì khác... Như vậy, thế giới này có ý nghĩa gì với ngươi hay không?
Đi đến một bước này, có thể nói ngươi đã là khách qua đường của thế giới này, thế giới này không có thứ làm ngươi quyến luyến, thế giới này đối với ngươi có cũng được, không có cũng không sao, vào lúc đó, sinh mệnh của ngươi chỉ còn một mục tiêu chính là cường đại hơn nữa, làm cho chính ngươi đi xa hơn, thậm chí trở thành tồn tại trường sinh bất tử.
Tương đối tu sĩ trẻ tuổi mà nói, bọn họ không có nhiều cảm xúc như thế, nhưng sống được càng lâu, càng là lão tổ cường đại, cảm xúc của bọn họ càng sâu, đặc biệt là những người sống càng lâu, thân nhân bên người chết đi, cuối cùng mình cũng biến thành người như Quân Tức Viễn Đạo, biến thành người cô đơn!
Thế giới này không có thân nhân, không có bất kỳ thứ gì đáng giá ngươi lo lắng, đối với Quân Tức Viễn Đạo mà nói, thế giới này đã biến thành lạ lẫm.
Theo như lời hắn nói, hắn chỉ sinh tồn mà thôi, hôm nay cho dù hắn trở về xâm lấn Tam Tiên giới, tất cả đối với hắn mà nói chỉ là chuyện bình thường.
Đối lập với Phi Thiền Thủy tổ, Bát Bảo Thuỷ tổ, con cháu và đạo thống của bọn họ vẫn tồn tại, bọn họ còn không phải vẫn mang binh tiêu diệt đạo thống và con cháu của mình hay sao?
Cho nên so sánh với nhau, Quân Tức Viễn Đạo có lâm vào hắc ám cũng không ai chỉ trích.
- Thái Thượng vô tình!
Tam Tài Kỳ Nhân cảm khái thở dài một câu, hắn không trách cứ Quân Tức Viễn Đạo.
- Thế đạo vô tình mà thôi.
Quân Tức Viễn Đạo thập phần bình tĩnh, từ từ nói:
- Thời gian sẽ phai mờ tất cả, chỉ có điều, ta vẫn là ta, ta vẫn như trước.
- Cũng phải.
Tam Tài Kỳ Nhân cũng tán thành lời của Quân Tức Viễn Đạo, từ từ nói:
- Nhưng hôm nay, ngươi là địch nhân của ta! Muốn động vào Tiên Thống giới, ngươi phải vượt qua ta trước đã.
- Tốt, mỗi người đều nói sóng sau đè sóng trước, cũng không biết ngươi đã đạt tới cấp độ nào.
Quân Tức Viễn Đạo cười lớn, hắn rất thong dong.
Quân Tức Viễn Đạo nói làm các lão tổ giật mình, thậm chí có người thấp giọng nói:
- Trên Viễn Đạo còn cảnh giới khác sao?
- Đúng thế, Viễn Đạo cũng có sự phân chia mạnh yếu.
Có một vị Trường Tồn chí tôn thực lực tới gần tới Viễn Đạo, hắn càng hiểu rõ cảnh giới Viễn Đạo, từ từ nói:
- Viễn Đạo chẳng qua là hậu nhân gọi một cách mơ hồ về cảnh giới này mà thôi. Kỳ thật trong Viễn Đạo còn có Chân Viễn Đạo, Viễn Đạo Trảm Tổ, Viễn Đạo Vô Chỉ.
Năm đó Viễn Đạo đột phá Chân Thần cực hạn, lúc này mới có cảnh giới Viễn Đạo, chỉ có điều, rất nhiều người đời sau không rõ về khái niệm Viễn Đạo này.
Cũng chỉ có người đạt tới cảnh giới Viễn Đạo mới bắt đầu phân chia tầng thứ mạnh yếu.
Người đột phá Trường Tồn chí tôn cực hạn cũng có thể xưng là Viễn Đạo, chỉ có điều, nếu như có thể đạt tới cảnh giới của Viễn Đạo năm đó mới có thể gọi là Chân Viễn Đạo.
Nhưng đạo hạnh của Viễn Đạo về sau cũng không chỉ như thế, nghe nói hắn sau này đi rất xa trong cảnh giới Viễn Đạo, cho nên mới có phân chia hai tầng thứ tiếp theo: Viễn Đạo Trảm Tổ, Viễn Đạo Vô Chỉ.
Đồn đãi nói, thời điểm Viễn Đạo đạt tới cảnh giới Trảm Tổ, hắn có thể chém giết Thủy tổ cấp bậc Tiên Thống, về phần Viễn Đạo Vô Chỉ, cảnh giới này biến thành bí ẩn, cụ thể có ai người đạt tới hay không, người đời sau không rõ.
Cũng có suy đoán nói, từ xưa tới nay, người duy nhất có thể đạt tới cảnh giới Viễn Đạo Vô Chỉ, có lẽ cũng chỉ có bản thân Viễn Đạo mà thôi.
- Đánh một trận sẽ biết.
Tam Tài Kỳ Nhân vừa cười vừa nói.
Nhìn thấy Tam Tài Kỳ Nhân thong dong cùng tự tin như thế, nội tâm người trong thiên hạ ổn định hơn không ít.
Tam Tài Kỳ Nhân là người có thiên phú rất mạnh và bác học nhất, hắn lại xuất thân từ Ngũ Hành Sơn, cho dù thiên phú và xuất thân đều trên Quân Tức Viễn Đạo.
Tuy Quân Tức Viễn Đạo thành đạo sớm hơn Tam Tài Kỳ Nhân, nhưng Tam Tài Kỳ Nhân cũng có khả năng vượt qua Quân Tức Viễn Đạo.
- Xem ra, Tam Tiên giới không phải không thể cứu.
Có người thấp giọng nói.
Trước sau có lão Thụ Yêu cùng Tam Tài Kỳ Nhân xuất hiện, lại một lần nữa làm cho người thế gian nhìn thấy hi vọng, có lẽ lúc này hắc ám hàng lâm sẽ dùng thất bại mà chấm dứt.
Vậy thì chiến đi.
Phi Thiền Thủy tổ cười lớn một tiếng, nói ra:
- Thời gian không đợi người, bình định tám phương, nghênh đón kỷ nguyên mới, cải biến tất cả trên thế gian.
- Phi, đừng tự tin như vậy.
Đại Hắc Ngưu không quen nhìn vẻ mặt đã tính trước của Phi Thiền Thủy tổ, khinh thường nói:
- Các ngươi sắp chết mà không biết, lại còn dám lên mặt ở đây!
- Hắc ngưu, tuy ngươi có kiến thức uyên bác, nhưng tai nạn lần này vượt qua tưởng tượng của ngươi.
Phi Thiền Thủy tổ cũng không tức giận, nói:
- Các ngươi không có khả năng ứng phó nguy cơ lần này, đã ngăn không được đại quân của chúng ta! Ở kiếp này, Tam Tiên giới sẽ bị tiêu diệt! Sẽ bị san bằng, không ai có thể cứu nổi!
- Đạo hữu nói lời này là quá sớm.
Vào lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên, trên bầu trời có thanh khí bay tới, chỉ trong một chớp mắt, khí tức sinh cơ tràn ngập toàn bộ Tiên Thống giới.
Một bóng dáng màu xanh xuất hiện phía chân trời, một gốc cây mỡ cổ xưa xuất hiện.
Này gốc cây mỡ cổ xưa không cao lớn, trên người nó tỏa ra khí tức cổ xưa không thể phỏng đoán tuổi thọ, hình như vạn đạo không sinh nó đã sinh.
Gốc cây mỡ hiện thân, tuy cành lá của nó không thể che khuất bầu trời, nhưng khi nó xuất hiện ở phía chân trời, chỉ trong một chớp mắt đã làm cho người ta có cảm giác thiên địa chấn động, cho dù trời sập xuống thì nó vẫn có thể chống lên.
Nếu nó sinh trưởng trên đại địa sẽ làm cho người ta có cảm nó là cây cột chống trời.
Thời điểm mọi người nhìn thấy gốc cây mỡ, trên người gốc cây mỡ tỏa ra hào quang sáng ngời, khi hào quang biến mất, một nữ tử xuất hiện trong hào quang.
Nữ tử mặc bộ áo xanh giống như màu trời, dung nhan tuyệt thế mà tao nhã, làm cho không người nào có thể dùng bút mực để hình dung, cái gì tuyệt thế mỹ nữ, cái gì khuynh quốc khuynh thành, tất cả phải ảm đạm phai mờ trước mặt nàng cho dù xinh đẹp như Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền, khi so sánh với nàng vẫn phải ảm đạm không ít.
Nữ tử tỏa ra khí tức Thủy tổ mờ ảo, khí tức kéo dài trong thiên địa giống như đuôi phượng hoàng.
Tuy khí tức Thủy tổ của nàng chập chờn trong thiên địa, nhưng làlại không làm cho người ta cảm giác áp bách và trấn áp, khí tức Thuỷ tổ của nàng phiêu dật và tiêu sái giống như xuất trần, phiêu nhiên thành tiên.
- Người này là ai?
Cảm nhận khí tức Thuỷ tổ trên người nữ tử kia, ai cũng biết nàng là một vị Thuỷ tổ, rất nhiều vãn bối không nhận ra nàng là Thủy tổ nào.
- Thanh Liên Mộc Tổ!
Nhìn thấy nữ tử trước mặt, có Trường Tồn chí tôn nhận ra nàng, cũng bắt đầu kính nể.
- Thanh Liên Mộc Tổ! Ngũ Hành Sơn Thuỷ tổ!
Nghe nói như thế, không ít người kinh hô một tiếng.
Ngũ Hành Sơn chính là một trong các đạo thống cường đại nhất Tiên Thống giới thậm chí là cả Tam Tiên giới, cũng là đạo thống thần bí nhất. Ngũ Hành Sơn cũng là đạo thống duy nhất có Thuỷ tổ và Viễn Đạo cùng tồn tại.
Thanh Liên Mộc Tổ, có thể nói nàng khai sáng ra kỳ tích trong lịch sử Tam Tiên giới, nàng dựa vào đại đạo của Ngũ Hành Thuỷ tổ lại có thể chứng đạo thành tổ, hơn nữa không cần nhảy ra khỏi Ngũ Hành Sơn, đáng sợ hơn là, nàng còn là Thủy tổ cấp bậc Tiên Thống.
Chính vì có Thanh Liên Mộc Tổ, đạo thống của Ngũ Hành Sơn càng cường đại hơn, thậm chí làm vô số người kính sợ, dựa vào đại đạo của Thủy tổ trước chứng đạo thành tổ, chưa từng có người nào làm được, nhưng nàng lại làm được, cho nên, có người xếp nàng vào hàng ngũ thập đại Thủy tổ.
- Thanh Liên Mộc Tổ quả thật còn lưu thế gian.
Không biết bao nhiêu người sợ hãi thán phục, trong nội tâm giật mình, nói ra:
- Ngũ Hành Sơn sâu không lường được.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, bao nhiêu Thuỷ tổ chứng đạo đều rời khỏi Tiên Thống giới, tiến vào Bất Độ Hải, nhưng cường đại như Thanh Liên Mộc Tổ lại lưu lại, cũng không tiến vào Bất Độ Hải, việc này cũng làm thế nhân giật mình.
- Ngũ Hành Sơn quả nhiên là đạo thổ thần diệu vô song.
Bát Bảo Thuỷ tổ nhìn thấy Thanh Liên Mộc Tổ, hắn cảm thán và nói:
- Ngũ Hành Sơn, đáng giá chúng ta đi một chuyến!
Hắn nói lời này làm rất nhiều người rung động và sợ hãi, Bát Bảo Thuỷ tổ nói như vậy có nghĩa quân đoàn hắc ám không chỉ có muốn tiêu diệt mất Quang Minh Thánh Viện, chỉ sợ Ngũ Hành Sơn cũng là mục tiêu của bọn họ.
- Các đạo hữu nên hiểu rõ tình cảnh của mình.
Đối với lời nói của Bát Bảo Thuỷ tổ, Thanh Liên Mộc Tổ lên tiếng.
- Đúng vậy, chúng ta chiếm thượng phong.
Lúc này trong nội tâm vô số tu sĩ cường giả Tiên Thống giới phấn chấn.
Sau khi Thanh Liên Mộc Tổ gia nhập, cục diện đã thay đổi hoàn toàn, nếu Thanh Liên Mộc Tổ liên thủ với lão Thụ Yêu, nhất định có thể áp chế bốn người Phi Thiền Thủy tổ.
Mà Tam Tài Kỳ Nhân quyết đấu Quân Tức Viễn Đạo, đây là chuyện không thành vấn đề, tuyệt đối có thể kéo đến khi đám người Thanh Liên Mộc Tổ và lão Thụ Yêu chiến thắng.
Sau đó có thể quét ngang quân đoàn hắc ám, thắng lợi sẽ nằm trong tay bọn họ.
- Tất cả mọi người chuẩn bị, giữ vững vị trí Thiên Tiệm, cho dù hao tổn bao nhiêu nội tình cũng không tiếc.
Nhìn thấy cục diện như vậy, Thái Duẫn Hỉ cũng hạ lệnh.