Lý Thất Dạ cười khẽ bước đi hướng tiếng trống:
- Đi xem thử.
Đại Hắc Ngưu cười nói, cất vó đi theo Lý Thất Dạ:
- Được, để chúng ta đi xem chúng nó là người hay quỷ.
Thánh Sương Chân Đế do dự một chút, cuối cùng bay lên theo Lý Thất Dạ đi hướng phát ra tiếng trống.
Thánh Sương Chân Đế do dự không phải vì e ngại đối diện hắc ám, nàng chỉ do dự là khi vén lên tấm màn che sẽ là đả kích nặng nề đối với Tiên Thống Giới, nàng chỉ lo điều đó.
Lý Thất Dạ bước vào hư không, nhìn như đi chậm nhưng hắn một bước một thiên địa, mỗi một bước đạp ra là cảnh tượng trước mắt không ngừng thay đổi, vượt qua từng lĩnh vực.
Tuy nơi này là một tiểu thế giới nhưng nó rộng lớn hơn xa nhiều truyền thừa đạo thống.
Từng bước vượt qua, cảnh tượng liên tục thay đổi, đi qua bình nguyên rộng lớn, hồ nước sóng lớn, dãy núi hùng vĩ.
Nhóm Lý Thất Dạ đi vào sâu núi non thay đổi, càng vào trong núi non càng vụn vỡ.
Đi sâu vào thấy dấu vết chiến tranh ở khắp nơi, có nhiều chỗ có thể trông thấy di tích chiến trường cổ xưa từ trên trời rớt xuống đất. Thấy mặt đất bị xới thành hiệp cốc để lại vết thương ghê người. Thấy đất đỏ vạn dặm, vô số dãy núi bị đốt thành nham thạch.
Càng vào sâu bên trong trông thấy cảnh tượng càng ghê người, khi đi vào độ sâu nhất định thì thấy mặt đất bị xuyên thủng, đất đai vốn to lớn dày nặng bị đánh tan nát thành từng mảnh nhỏ đất liền lơ lửng trong hư không. Có nơi hư không tan vỡ thành những lỗ đen đáng sợ, để lại vết hằn trên vũ trụ thật lâu không thể khép lại.
Giữa hư không tan vỡ này treo trời trăng sao bị đánh nát, có thể tưởng tượng năm xưa khi kịch chiến bao nhiêu trời trăng sao bị nổ nát, bị đánh rớt xuống đất như sao băng rơi.
Những cảnh tượng trước mắt khiến người nhìn ghê rợn, Liễu Yến Bạch chưa từng thấy cảnh đồ sộ kinh tâm động phách như vậy, mặt mũi trắng bệch.
Mạnh như Thánh Sương Chân Đế nhìn cảnh này cũng hút ngụm khí lạnh. Nàng không tận mắt nhìn thấy kịch chiến năm xưa nhưng có thể tưởng tượng nơi đây từng xảy ra chiến dịch kịch liệt biết bao, kinh tâm động phách cỡ nào, kinh thiên động địa.
Đại Hắc Ngưu hít ngửi không khí trong thiên địa tàn phá:
- Trận chiến Thủy Tổ, không phải một Thủy Tổ, e rằng là cuộc chiến của nhiều Thủy Tổ. Rất bá đạo, rất mạnh mẽ. Kiêu Hoành Thương Hành ghê gớm, tạo ra chiếc thuyền như vậy rất chắc chắn, để làm ra nền tảng vững như thế hèn gì làm Kiêu Hoành Thương Hành tiêu hao tài nguyên nhiều như biển. Thần kim tiên thạch tồn kho của họ bị hao hết.
Biểu tình của Thánh Sương Chân Đế nghiêm túc nói:
- Có lẽ nhóm Hỏa Tổ gặp hung vật xâm nhập.
Thánh Sương Chân Đế biết trong chiến dịch này là đẳng cấp cỡ Thủy Tổ, không cần xem mức độ bị phá hoại, chỉ cảm nhận hơi thở còn sót lại trong thiên địa tan vỡ này là biết rồi.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Nha đầu, ngươi cứ tiếp tục ôm hy vọng đi, ta cảm thấy không đơn giản như vậy, không đơn giản.
Đại Hắc Ngưu suy ngẫm bằng ác ý lớn nhất, nhưng suy đoán của nó rất có lý. Con trâu già này thấy rộng biết nhiều, ánh mắt rất sắc bén.
Lòng Thánh Sương Chân Đến nặng trĩu, nàng biết năm đó xảy ra một số chuyện không may, lòng nàng thầm bất an.
Nhìn vẻ mặt của Thánh Sương Chân Đế, Lý Thất Dạ cười nói:
- Không có gì phải lo, đây là tất nhiên. Mỗi người có sự lựa chọn của mình, chỉ là thắng thua, người đời không cần gánh vác cái gì vì bọn họ.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu, trịnh trọng gật đầu nói:
- Đạo huynh nói có lý.
Lúc này đằng trước có sơn mạch lớn vắt ngang, thiên địa này đã tan vỡ, vô số vì sao rơi xuống khe sâu, hư không tan nát. Nhưng sơn mạch to lớn vắt ngang tại đó, dù có nhiều chỗ đã bị đánh nát, có nơi vỡ hoàn toàn nhưng đại thế còn y nguyên, sơn mạch liền thành một thể, nhìn từ xa như con rồng lớn bị thương khoanh nằm.
Nhìn từ xa đã cảm nhận được hơi thở mênh mông vô thượng, dường như không ai vượt qua được sơn mạch này. Trước khí thế này sinh linh nào cũng sẽ kiêng dè ba phần, không dám xâm phạm.
Những vật chết dù là thiên quân vạn mã hay Chí Tôn bá đạo cũng từ xa vòng qua sơn mạch, không dám trực tiếp vượt qua.
Đến gần sơn mạch, Đại Hắc Ngưu dừng bước cảm nhận hơi thở phát ra từ sơn mạch, kinh thán:
- Hơi thở mạnh quá.
Thánh Sương Chân Đế bị rung động:
- Mạnh thật!
Hơi thở quá mạnh, mạnh còn hơn hạng người vô địch lúc trước Thánh Sương Chân Đế từng gặp.
Lý Thất Dạ nhìn sơn mạch phát ra hơi thở mênh mông, gật đầu chậm rãi nói:
- Đúng là không dễ, trăm ngàn vạn năm vẫn không tán.
Lý Thất Dạ mang nhóm Thánh Sương Chân Đế đi thẳng tới trước, không định đi đường vòng.
Nhóm Lý Thất Dạ định vượt núi thì bỗng sơn mạch lóe tia sáng, hơi thở tăng vọt nhiều, như có con rồng ngủ say mở mắt ra.
Trong sơn mạch truyền đến giọng già nua:
- Đạo huynh dừng bước, mau trở về.
Thanh âm già nua dường như trải qua thời gian trui rèn, hùng hậu mạnh mẽ khiến người nghe cảm giác vững chắc.
Lý Thất Dạ dừng bước, mắt nhìn chằm chằm sâu trong sơn mạch.
Đại Hắc Ngưu quát to:
- Đừng có giả thần giả quỷ, đi ra gặp mặt đi!
Thánh Sương Chân Đế mừng thầm, vì đi tới tiểu thế giới này lần đầu tiên nàng nghe được tiếng người sống.
Đại Hắc Ngưu vừa dứt lời một người bước ra từ sâu trong sơn mạch.
Đó là một lão nhân, mặc đồ màu ánh trăng, người không nhiễm một hạt bụi trần rắc xuống vầng sáng trăng. Lão chậm rãi đi tới giống như nguyệt thần
Lão nhân mặt gầy, thời gian để lại dấu vết trên khuôn mặt lão nhưng không bào mòn già nua hơn, thời gian lắng đọng lại làm lão trở nên sâu sắc hơn.
Lão nhân không phát ra hơi thở vô địch gì nhưng lão đứng trước sơn mạch cho người cảm giác vạn cổ không thể vượt qua, lão là tồn tại chí cao vô thượng.
Lão nhân bước ra một bước, chắp tay nói:
- Đạo hữu, hãy về đi.
Lão nhân nhẹ nhàng chắp tay, thiên địa rung rinh, khiến người nghiêm nghị.
Nhìn lão nhân, Thánh Sương Chân Đế nhớ đến một vị Thủy Tổ trong truyền thuyết, tuy nàng chưa từng gặp nhưng hình tượng của lão giống hệt với miêu tả:
- Lão là . . .
Nhìn kỹ lão nhân hơn, lòng Thánh Sương Chân Đế rung mạnh, nàng hút ngụm khí lạnh, thầm ớn lạnh.
Người lão nhân không có chút sự sống, nói cách khác lão đã là người chết!!
Một Thủy Tổ, không phải, phải nói là một Thủy Tổ đã chết, hỏi sao không làm Thánh Sương Chân Đế hút không khí.
Đại Hắc Ngưu nhìn lão nhân, thất vọng nói:
- Lại là một người chết!
Nhưng so với vật chết trước đó như thiên quân vạn mã, hạng vô địch thì lão nhân này không có hơi thở đó, lực lượng hắc ám!
Lý Thất Dạ nhìn Thủy Tổ đã chết, cúi đầu chậm rãi nói:
- Đạo hữu, ta sẽ đi qua từ nơi này.