Có người không kiềm được nói:
- Cuồng quá, thân phận, địa vị của hắn chưa đủ tư cách ngồi trên Tổ tọa!
Ngai báu của Tổ điện tên là Tổ tọa, nghe đồn thời đại viễn cổ Trường Sinh Lão Nhân từng ngồi, sau này Tiên Ma đạo thống có mấy vị lão tổ vô cùng cổ hủ từng ngồi. Nhưng mấy vị lão tổ vô cùng cổ hủ đó từng có cống hiến siêu cao cho toàn Tiên Ma đạo thống, thân phận, địa vị của họ được tất cả đại giáo cổ quốc, đệ tử tu sĩ Tiên Ma đạo thống công nhận.
Người từng ngồi Tổ tọa gần đây nhất là Khương Trường Tồn, người Tiên Ma đạo thống hoàn toàn không có ý kiến gì, cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Dù sao Khương Trường Tồn là người xuất sắc nhất sau Trường Sinh Lão Nhân.
Hôm nay sư tổ trẻ tuổi như Lý Thất Dạ đòi ngồi trên Tổ tọa, hỏi sao không gây xôn xao?
Mặc dù Lý Thất Dạ đột ngột vươn lên, đánh đâu thắng đó, đến đâu vô địch tới đó, nhưng trong mắt mọi người dù hắn mạnh đến đâu cũng cần tích lũy, lắng đọng. Bằng vào địa vị hiện tại cúa Lý Thất Dạ còn lâu mới có tư cách ngồi trên chiếc Tổ tọa.
Có trưởng lão thế gia khó chịu hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Hắn nghĩ mình là ai mà dám ngồi trên Tổ tọa? Cuồng vọng vô tri!
Nhiều cường giả, đại nhân vật rất bất mãn cách làm của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Đúng vậy! Mới bắt đầu có chút thành tựu đã lâng lâng. Không lập chút công nào cho Tiên Ma đạo thống mà muốn ngồi Tổ tọa, không đi tiểu tự soi mình xem!
Có lão tổ đại giáo rất bất mãn yêu cầu của Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Người ngồi trên đó tất nhiên là người đức cao vọng trọng, công tích hiển hách, hắn có tư cách gì ngồi Tổ tọa?
Nghe yêu cầu của Lý Thất Dạ, da đầu Trần Duy Chính tê dại. Gã biết ý nghĩa của Tổ tọa, dù là các đời tiên hiền của Hộ Sơn tông cũng ít ai đủ tư cách ngồi trên Tổ tọa. Bây giờ trước mặt người trong thiên hạ sư tổ đòi ngồi Tổ tọa, dường như muốn đối địch với toàn bộ Tiên Ma đạo thống.
Trần Duy Chính nhắc khéo:
- Thưa sư tổ, giờ . . . giờ . . . giờ không hợp thời lắm.
Lý Thất Dạ dửng dưng nói:
- Cái gì không hợp thời? Ta muốn ngồi thì ngồi!
Trần Duy Chính á khẩu, đầu đau như búa bổ, tiến lùi khó khăn. Trần Duy Chính cảm thấy thái độ của sư tổ như con nít không biết sợ là gì, thích làm gì thì làm, rất tùy hứng.
Chợt vang tiếng hừ lạnh:
- Cuồng vọng vô tri!
Tiếng hừ như sấm nổ, một lão hủ bước ra khỏi đám đông, ánh mắt như điện, ánh sáng bắn ra bốn phía. Lão nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
- Tổ tọa là vinh diệu vô thượng của Tiên Ma đạo thống chúng ta, người không có công huân, không phải vô thượng thì không được ngồi. Ngươi là ai mà dám huênh hoang đòi ngồi Tổ tọa? Không biết tự lượng sức mình!
Lão nhân mặc áo gấm, sau đầu có ánh sáng trông lão khí chất thần uy vô song. Lão không toát ra hơi thở kinh thiên động địa, nhưng giơ tay nhấc chân có thể điều khiển núi sông, chưởng ngự Càn Khôn, cho người hơi thở vô địch cõi đời.
Thấy lão hủ, có người cùng là Bất Hủ Chân Thần biểu tình nghiêm túc nói:
- Lão tổ của Tề Phong quốc đến!
Bị lão hủ mắng vào mặt, Lý Thất Dạ không giận, hắn chậm rãi quay đầu tùy ý liếc một cái, hoàn toàn không để bụng:
- Ngươi là ai?
Bị thái độ coi rẻ của Lý Thất Dạ chọc giận, lão hủ biểu tình cực kỳ khó xem lạnh lùng nói:
- Lão hủ chính là Tề Phong Thần Vương!
Nghe cái tên Tề Phong Thần Vương, cơ mặt Trần Duy Chính co giật.
Nghe tôn xưng đó nhiều người biểu tình nghiêm nghị:
- Tề Phong Thần Vương, lão tổ mạnh nhất của Tề Phong quốc, nghe nói là Trường Tồn Bất Hủ ngàn vạn kiếp, rất có thể đã bước vào Kỷ Nguyên Bất Hủ!
Tề Phong Thần Vương nổi tiếng như cồn trong Tiên Ma đạo thống, lừng lẫy không thua gì Trung Vực Tổ Vương.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn, phất tay nói:
- Không quen, chó mèo gì đó, biến sang bên đi đừng làm ta mất hứng.
Tề Phong Thần Vương biểu tình cực kỳ khó xem:
- Ngươi . . .!
Lão là lão tổ mạnh nhất Tề Phong quốc, ít khi lộ mặt. Hễ Tề Phong Thần Vương ra mặt là danh chấn thiên hạ, không biết bao nhiêu đệ tử vãn bối quỳ lạy dưới chân lão, bao nhiêu cường giả cao thủ trong thiên hạ vô cùng cung kính với lão.
Hôm nay lão ở trong mắt Lý Thất Dạ không là cái đinh gì, không thèm nhìn thẳng lão. Nhìn hắn phất tay như đuổi ruồi, Tiên Ma đạo thống nổi tiếng như cồn biết đút mặt vào đâu?
Có người lần đầu thấy Lý Thất Dạ bình luận hắn quá cuồng:
- Thật cuồng vọng.
Có lão nhân chính mắt xem cuộc chiến cười khổ nói:
- Đừng quên Trung Vực Tổ Vương cũng bị hắn một kiếm chém, dù Tề Phong Thần Vương là Kỷ Nguyên Bất Hủ nhưng đúng là không đáng được hắn để vào mắt, chỉ có Trường Tồn Bất Hủ mới lọt vào pháp nhãn của hắn được.
Thái độ của Lý Thất Dạ rất cuồng bá, nhưng trong mắt nhiều người thì hắn có tư cách đó.
Tề Phong Thần Vương hít sâu, lạnh lùng nói:
- Hôm nay dù ta là một tiểu bối vô danh cũng phải ngăn cản ngươi. Tổ tọa đại biểu cho vinh diệu vô thượng của Tiên Ma đạo thống chúng ta, người ngồi trên Tổ tọa đều có cống hiến siêu đẳng cho Tiên Ma đạo thống, có công lao hiển hách cho Tiên Ma đạo thống. Nếu không mặc kệ hắn mạnh cỡ nào đều không có tư cách ngồi trên Tổ tọa! Nếu ai tự cao vô địch liền thích gì làm nấy, ỷ võ hiếp người, cứng rắn ngồi trên Tổ tọa thì đó là làm bẩn vinh diệu vô thượng của Thủy Tổ chúng ta, khi dễ Tiên Ma đạo thống chúng ta, là đối địch với toàn Tiên Ma đạo thống!
Tề Phong Thần Vương nói một tràng tình cảm sục sôi, kích động đám đông, làm nhiều người nghe gật gù đồng ý.
Nhiều người cảm xúc kích động la hét:
- Đúng vậy! Tổ tọa là vinh diệu vô thượng của chúng ta, không phải ai đều được ngồi!
Có thế hệ trước khó chịu cười khẩy nói:
- Muốn ngồi trên Tổ tọa không khó, ngươi càn quét thiên hạ trước, đánh bại thiên hạ không địch thủ sau đó ngồi lên Tổ tọa. Không thì dù ngươi ngồi vào Tổ tọa cũng không thể phục chúng.
Có đệ tử trẻ kích động mắng Lý Thất Dạ:
- Cút đi! Tổ điện không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm! Mạnh thì ghê gớm lắm sao? Dù ngươi mạnh thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm gì cũng được!?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Mạnh đúng là ghê gớm, vô địch cõi đời thì thích làm gì cũng được, ta muốn sao là được thế đó!
Có người bị lời nói kiêu ngạo của Lý Thất Dạ chọc bùng cháy lửa giận, mắt rực lửa:
- Ngươi . . .!
Tề Phong Thần Vương vừa lòng nhìn tình cảm quần chúng sục sôi, lão muốn người trong thiên hạ đối địch Lý Thất Dạ, khiến hắn sau này nửa bước khó đi trong Tiên Ma đạo thống.