Một câu thô tục bá khí làm Tam Mục Thần Đồng trợn mắt há hốc mồm nghe. Ở trong lòng gã thì Lý Thất Dạ là cao nhân siêu mạnh, nhưng hắn nói câu đó đánh phá tưởng tượng của Tam Mục Thần Đồng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Nói thẳng một câu, thích nữ nhân thì đè, không có can đảm đè? Ngươi nghĩ kỹ xem ngươi còn làm được chuyện gì? Có ngày ngươi có lẽ đối địch với người trong thiên hạ, với cả thế gian, ngươi thậm chí giết trời đồ đất, hoặc huyết chiến với tồn tại hắc ám nhất thế giới, một trận chiến không bao giờ quay về. Chuyện tương lai ngươi sẽ làm có cái nào không phải đẫm máu, cần can đảm lớn? Ngươi không có can đảm đè người ta thì ngươi nghĩ mình có can đảm đối địch với thiên hạ, huyết chiến hắc ám không? Không có!
Tam Mục Thần Đồng không kịp phản ứng:
- Cái . . . cái . . . cái này hung mãnh quá.
Tam Mục Thần Đồng không chấp nhận nổi, cách làm này quá hung mãnh. Dù gã là loại người kiêu căng ngang ngược cũng không thể làm chuyện như vậy.
Lý Thất Dạ chỉ Bất Độ Hải phía xa, lạnh nhạt nói:
- Nhìn đi, Bất Độ Hải. Ngươi tưởng tượng nếu có ngày ngươi đi Bất Độ Hải, sau đó quay đầu nhìn thế giới này sẽ cảm thấy những chuyện ngươi đã trải qua không là gì, chỉ nhỏ bé không đáng kể. Đè người ta có đáng gì? Chuyện như vậy so với ngươi cố sức vượt qua Bất Độ Hải chỉ như uống nước lã.
Tam Mục Thần Đồng nghe lời nhìn Bất Độ Hải ở phía xa, xem ngây người. Bất Độ Hải, bao nhiêu Thủy Tổ đi vào, bao nhiêu Chân Thần kinh diễm vô địch đã vào đó. Với các tồn tại vô địch thì Bất Độ Hải là chốn về cuối cùng, những người này từng vô địch biết bao, cường đại cỡ nào. Trong cuộc đời bọn họ có ai chưa làm chuyện kinh thế hãi tục?
Như Lý Thất Dạ nói, nếu có ngày Tam Mục Thần Đồng quyết định vào Bất Độ Hải, đứng trước Bất Độ Hải ngoái đầu nhìn Tam Tiên giới, nhớ lại chuyện cả đời mình làm có đáng gì trước Bất Độ Hải? Đều nhỏ bé không đáng gì.
Nghĩ vậy Tam Mục Thần Đồng ngẩn ngơ.
Mặc dù Tam Mục Thần Đồng tạm thời không định đi Bất Độ Hải, vì gã còn rất trẻ, nhưng tương lai thì chưa chắc. Tam Mục Thần Đồng muốn giống như Viễn Đạo Trường Tồn, tương lai gã chắc chắn sẽ giống như thế. Nếu gã đến đỉnh cao đó, có lẽ khi quay đầu lại xem cuộc đời mình, ngày hôm nay nhìn như rất quan trọng nhưng vào lúc đó thật nhỏ bé.
Cuối cùng Tam Mục Thần Đồng cười khổ nói:
- Vẫn quá mãnh liệt.
Tam Mục Thần Đồng khó nhận quan niệm của Lý Thất Dạ, cũng đúng, không phải ai có thể làm ra chuyện như vậy, rất hung mãnh, có lẽ Đệ Nhất Hung Nhân như Lý Thất Dạ mới nhẹ nhàng nói ra.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Dù không làm chuyện khác người như vậy nhưng theo đuổi một nữ nhân chắc làm được đi? Lấy ra can đảm đi làm việc mình thích làm. Là theo đuổi nữ hài tử mình thích hay làm chuyện bình thường mình không dám làm đều được.
Tam Mục Thần Đồng ngẫm nghĩ cảm thấy có lý, gã nghiêng đầu trầm ngâm nói:
- Có lẽ ta nên mạnh thêm chút nữa mới theo đuổi nàng. Nếu ta trở thành đỉnh Trường Tồn, đánh bại Kim Biến Chiến Thần rồi theo đuổi Linh Tâm Chân Đế có lẽ xác suất thành công càng cao.
Lý Thất Dạ lạnh lùng trừng gã:
- Ngu, ngu không chịu nổi, ngươi bị đần? Cái đầu thông minh tuyệt thế vô song của ngươi đi đâu rồi? Bị ngu à?
Tam Mục Thần Đồng ăn mắng, cười gượng nói:
- Ta . . . ta chỉ cảm thấy làm vậy thì càng nắm chắc hơn.
Lý Thất Dạ lườm gã:
- Chờ ngươi trở thành đỉnh Trường Tồn thì mất bao lâu? Một trăm năm?
Không biết Tam Mục Thần Đồng lấy đâu ra hào khí, gã siết nắm tay, hào khí ngất trời leng keng nói:
- Mười năm! Vì nàng, trong vòng mười năm ta nhất định có thể trở thành đỉnh Trường Tồn!
Lý Thất Dạ giội ước lã:
- Dẹp đi.
Thái độ cúa Lý Thất Dạ như gáo nước lại giội xuống đầu làm Tam Mục Thần Đồng hết sức chật vật:
- Tại sao không được? Ta tin với sự cố gắng anh dũng chắc chắn ta có thể trở thành đỉnh Trường Tồn trong vòng mười năm!
Tam Mục Thần Đồng không nói khoác, gã vốn có thiên phú vô song, nếu liều mạng tu luyện thì rất có thể sẽ sáng tạo kỳ tích, trong vòng mười năm thành đỉnh Trường Tồn. Nếu từ Nửa Bước Trường Tồn đến đỉnh Trường Tồn chỉ cần mười năm thì Tam Mục Thần Đồng sẽ sáng tạo kỷ lục tu luyện của Tam Tiên giới, đây sẽ một kỳ tích.
Nhưng với Tam Mục Thần Đồng, nếu vì Linh Tâm Chân Đế thì gã cam lòng liều một phen, đi thử xem.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ngươi cảm thấy mười năm sau sẽ thế nào? Mười năm sau có lẽ nhi tử của nàng và Kim Biến Chiến Thần cũng ra đời rồi, không chừng sớm sinh một đống.
Tam Mục Thần Đồng nín thở, cảm giác có bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt tim gã, làm gã nghẹt thở, trái tim không thể nhảy.
Chuyện này không phải không thể nào, nếu thật sự mười năm sau thì có lẽ đúng là Linh Tâm Chân Đế, Kim Biến Chiến Thần đã có con.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Có vài chuyện có thể chờ, nhẫn nại, đợi thời cơ chín muồi rồi chà đạp nó. Nhưng có chuyện không thể chờ, cơ hội chỉ có một lần, chỉ thoáng qua. Nếu ngươi không bắt lấy cơ hội này thì mãi mãi không còn. Nên ngươi phải bắt chặt cơ hội vụt qua đó.
Lý Thất Dạ nhìn Tam Mục Thần Đồng:
- Ngươi cũng thấy lần này tiếp xúc với Linh Tâm Chân Đế đã cho nàng ấn tượng rất tốt, nàng có hảo cảm với ngươi. Nếu ngươi không thừa dịp nóng rèn sắt còn chờ tới lúc nào nữa? Đợi mười năm sau thì đồ ăn đã lạnh, không, đã bị người ăn sạch.
Tam Mục Thần Đồng ngẫm nghĩ, công nhận:
- Cũng đúng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Bởi vậy đừng do dự, đừng e ngại gì. Tin tưởng thiên tài như ngươi trên đời này không nhiều nữ nhân lọt vào mắt ngươi, nữ nhân khiến ngươi thích đến thế thì càng ít. Ngươi nhìn xem có nữ nhân nào thay thế được địa vị của Linh Tâm Chân Đế trong lòng ngươi không?
Tam Mục Thần Đồng không chút suy nghĩ đáp ngay:
- Không có!
Lý Thất Dạ nói:
- Thì đúng rồi, nếu nàng là nữ nhân duy nhất hiện giờ ngươi thích thì đừng nghĩ nhiều, cứ thả tay làm đi, đừng so đo có kết quả gì. Là kết quả tốt cũng được, xấu cũng thế, ít ra ngươi đã cố gắng, đã làm, dù có tiếc nuối cũng là hoài niệm. Ngươi ngẫm lại xem nếu có ngày ngươi đứng trước Bất Độ Hải, rời khỏi thế giới này thì ngươi sẽ nghĩ năm xưa mình thích Linh Tâm Chân Đế mà không dám theo đuổi, lòng của ngươi sẽ hụt hẫng.
- Nếu ngươi theo đuổi thành công, vậy ngươi ôm mỹ nhân về, còn gì tiếc nuối? Nếu hai người không bên nhau, dù sao ngươi đã cố gắng, cố làm, tuy là tiếc nuối cũng cũng có sắc màu, có mùi vị. Tiếc nuối mà ngươi không làm thử nhai rất nhạt nhẽo, như sáp ong.
Lời Lý Thất Dạ nói khiến lòng Tam Mục Thần Đồng rung động mạnh.