Đám học sinh Triệu Thu Thực nghe xong không mấy tin tưởng.
Lý Thất Dạ cười khẽ nhìn Đại Hắc Ngưu, chậm rãi nói:
- Vậy sao? Có muốn ta mở thiên nhãn xem gốc gác lai lịch của ngươi không?
Nụ cười đông trên mặt Đại Hắc Ngưu, nó cười gượng nói:
- Ha, thôi miễn đi, lão nhân gia ta đây bận lắm.
Đại Hắc Ngưu cất vó chạy mất bóng.
Đại Hắc Ngưu vừa chạy trốn vừa la to:
- Chàng trai, nơi có quang minh thì có hắc ám, không đúng, có lẽ quang minh là do hắc ám dựng dục ra. Ngươi hãy tự bảo trọng, sau này không gặp lại!
Chớp mắt Đại Hắc Ngưu đã biến mất phía cuối trời.
Nhóm Triệu Thu Thực ngơ ngác nhìn Đại Hắc Ngưu cắm cổ chạy, bọn họ không hiểu tại sao nó chạy cuống cuồng như vậy.
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu, lai lịch của Đại Hắc Ngưu cho đến nay là điều bí ẩn, lúc mọi người biết thì nó đã ở trong vườn thánh thú. Không ai biết Đại Hắc Ngưu đến từ đâu.
Đỗ Văn Nhụy kêu nhóm Triệu Thu Thực, gã đi trước dẫn đường:
- Đi thôi, chúng ta đi xem.
Nhóm Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần vội đi theo.
Vườn thánh thú là nơi rộng lớn, núi non trập trùng, các sơn mạch lớn như con rồng bàn cứ dưới đất, các con sông vòng quanh sơn mạch.
Trong vườn thánh thú có thể nói là sức sống dạt dào, muôn thú đông đúc. Có ngựa tuấn tụ thành đàn chạy đi, có chim hạc tụ lại với nhau bay lượn. Đập vào mắt đều có bóng dáng muôn thú, chúng nó khác với chim thú bên ngoài.
Con thú nào tại đây đều toát ra dao động lực lượng quang minh, dù mỏng manh vẫn cảm nhận rõ ràng. Muôn thú nơi này khá thánh khiết, càng mạnh thì cảm giác thánh khiết càng rõ rệt, đây là vì tác dụng của lực lượng quang minh.
Dọc đường đi nhóm Triệu Thu Thực gặp nhiều thú chạy chim ác bay lượn, làm bọn họ khá tò mò.
Có học sinh hỏi:
- Viện trưởng, làm sao phân biệt thánh thú?
Đỗ Văn Nhụy cười lắc đầu nói:
- Phân biệt thánh thú? Các ngươi đều hiểu lầm, tưởng thánh thú thì sẽ cực mạnh sao? Không phải, thật ra tất cả chim muông nơi đây đều gọi là thánh thú, dù là một con kiến nhỏ bé. Tại đây thánh thú không phải giống loại mà ý chỉ tất cả muôn thú sống trong vườn thánh thú, có lực lượng quang minh, dù lực lượng quang minh của chúng nó rất nhỏ bé.
Nghe Đỗ Văn Nhụy giải thích xong nhóm Triệu Thu Thực giật mình. Lúc chưa đến vườn thánh thú bọn họ đều cho rằng thánh thú là tồn tại thông thiên triệt địa, có bản lĩnh to lớn, thì ra họ tưởng tượng hơi sâu.
Nhìn nhóm Triệu Thu Thực vẻ mặt thất vọng, Đỗ Văn Nhụy cười khẽ:
- Đương nhiên chỗ này cũng có thánh thú rất mạnh, Chân Đế cũng không dám trêu vào. Các ngươi chưa chắc gặp được thánh thú mạnh như vậy, nhưng càng vào sâu bên trong ngươi sẽ gặp thánh thú càng mạnh.
Học sinh Tẩy Tội viện phấn chấn tinh thần thúc giục:
- Vậy chúng ta đi thôi!
Đỗ Văn Nhụy cười cười dẫn đường cho học sinh, vừa đi vừa nói:
- Thật ra có người phân loại kỹ thánh thú trong vườn thánh thú. Ví dụ thánh thú bình thường ở trong mắt nhiều người là chim muôn, thánh thú thông thần tu đạo mới gọi là thánh thú, như con lợn rừng kia.
Đỗ Văn Nhụy chỉ đằng trước.
Nhóm Triệu Thu Thực nhìn theo. Phía trước có con lợn rừng há mồm phun ra kiếm thai, kiếm quang lấp lóe.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Kiếm thai xẹt qua như trường kiếm ra khỏi vỏ, nháy mắt tước phẳng nham thạch đằng trước.
Nhìn con lợn rừng miệng phun kiếm thai, học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn hét to:
- Thánh thú!
Dã thú nghe tiếng la ngoái đầu liếc nhóm Triệu Thu Thực sau đó chạy trốn.
Học sinh thấy con lợn rừng không quá mạnh thì hăm hở hỏi:
- Viện trưởng, chúng ta có thể hàng phục nó không?
Đỗ Văn Nhụy cười khích lệ:
- Thử xem đi, thử thực lực và cơ duyên của các ngươi.
Nghe Đỗ Văn Nhụy khích lệ, đám học sinh Triệu Thu Thực hoan hô đuổi theo con lợn rừng.
Lợn rừng thấy có người đuổi theo liền co giò chạy trốn, nhưng nhóm Triệu Thu Thực rượt theo không bỏ, quyết bắt bằng được lợn rừng.
Con lợn rừng này thực lực không mạnh, dù nó co cẳng chạy nhưng không lâu sau bị đám học sinh rượt kịp. Học sinh hét to nhảy lên lưng lợn rừng muốn đè đầu nó.
Rầm bịch bộp!
Lợn rừng chổng mông hất mấy học sinh cưỡi trên người nó xuống.
Lợn rừng há mồm phun ra kiếm thai, kiếm quang bắn ra bốn phía chém vào đám học sinh, làm bọn họ sợ hãi vội lấy binh khí ra phòng ngự.
Cuối cùng Triệu Thu Thực mạnh nhất, dùng bảo thuẫn chặn lại công kích của lợn rừng. Rầm một tiếng lợn rừng bị đè không trốn nổi nữa, nằm bẹp dí dưới đất.
Triệu Thu Thực đè lợn rừng quát to:
- Nghiệt súc, có chịu theo ta không!?
Lợn rừng rên lớn, vùng vẫy muốn đứng dậy, mặc kệ Triệu Thu Thực.
Nhìn lợn rừng không ngoan, học sinh hoang mang hỏi:
- Viện trưởng, chẳng phải nói thánh thú bị hàng phục là nó sẽ theo mình sao?
Đỗ Văn Nhụy cười gượng:
- Cái đó . . . tùy tình huống.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Cái gì mà tùy tình huống. Chúng nó bị quang minh dụ dỗ, ngươi muốn cho nó đi theo ngươi thì rất đơn giản, một là lực lượng quang minh của ngươi đủ sức hấp dẫn với nó. Hai là mối ràng buộc giữa lực lượng quang minh vườn thánh thú và nó. Nói đơn giản là ngươi phải rất mạnh, không phải ngươi đánh thắng nó là có thể khiến nó tỉnh táo khỏi quang minh trong vườn thánh thú che mắt.
Lý Thất Dạ nói thẳng vào mặt khiến Đỗ Văn Nhụy lúng túng cười gượng.
Học sinh hỏi:
- Vậy tức là không thể hàng phục thánh thú?
Đỗ Văn Nhụy nhẹ lắc đầu nói:
- Chưa chắc, thấy Sư Thứu của Thánh Đốc đại nhân không? Nó đến từ vườn thánh thú, là thánh thú rất mạnh trong này sau đó theo Thánh Đốc đại nhân rời đi.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói làm đám Triệu Thu Thực ngó nhau. Bọn họ có gặp qua Sư Thứu của Thánh Đốc đại nhân, chính mắt thấy nó mạnh cỡ nào.
Nhóm Triệu Thu Thực biết mình chưa mạnh đến trình độ đó. Triệu Thu Thực thả lợn rừng đi, vì dù bắt ép mang nó ra vườn thánh thú cũng không làm nên chuyện gì, có lẽ ngày nào đó nó sẽ trốn về. Hơn nữa lợn rừng này nhỏ yếu như vậy có mang về cũng không giúp ích gì nhiều.
Đỗ Văn Nhụy dặn dò:
- Đi thử xem cũng tốt, không cần thiết phải hàng phục một con thánh thú, xem như tăng khả năng thực chiến cho các ngươi.
Học sinh Tẩy Tội viện thấy có lý, dù không hàng phục nhưng đánh bại một thánh thú khiến họ có cảm giác thành tựu. Cả nhóm reo lên lao nhanh tới trước tìm con thánh thú.
Học sinh Tẩy Tội viện xông lên trước, Lý Thất Dạ và Đỗ Văn Nhụy nhàn nhã theo sau.
Đỗ Văn Nhụy hắng giọng hỏi:
- Khụ, bạn học Lý đến Thánh sơn có tính toán gì không?
Lý Thất Dạ cười vô tội bảo:
- A, chẳng phải là viện trưởng đại nhân muốn ta đến sao? Mọi chuyện nghe theo ý của viện trưởng đại nhân, ta có tính toán gì được?