Thời điểm Lưu Văn Dũng nói như vậy, rất nhiều đệ tử cũng biết lần này Lý Thất Dạ đã triệt để chọc giận Lưu Văn Dũng.
- Tiểu tử này chết chắc rồi.
Nhìn Lý Thất Dạ, có người cười lạnh một tiếng, đối phương nhìn có vẻ hả hê, lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc, còn bồi thêm một tính mạng, chính mình muốn chết còn muốn kéo thêm người khác chôn cùng.
- Đó là tự tìm.
Cũng có đệ tử khinh thường, nói:
- Chỉ cần không phải kẻ đần đều giữ khoảng cách với phế vật như vậy, hiện tại chọc họa sát thân, đó là do hắn tự tìm đường chết.
Vào lúc đó, rất nhiều đệ tử không có ai đồng tình với Lỗ Đạo Ngụy, rất nhiều đệ tử xem ra, Lỗ Đạo Ngụy muốn đứng ra tổ đội với Lý Thất Dạ chính là hành vi tự tìm đường chết.
- Bắt đầu đi.
Lúc này, trưởng lão trên đài quát một tiếng.
- Thỉnh sư huynh chỉ giáo.
Lỗ Đạo Ngụy lúc này đâm lao phải theo lao, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể là kiên trì tiến lên, hắn cũng đã dự kiến ra kết cục của mình, lúc này, chỉ sợ chính mình sẽ bị Lỗ Đạo Ngụy đánh rất thảm.
Nhưng hắn đã đứng ra tổ đội với Lý Thất Dạ, hắn đành phải tiếp tục.
- Không biết sống chết.
Lưu Văn Dũng quát lên một tiếng, hắn lập tức lao tới.
Trên người hắn bộc phát tử khí, ngay sau đó có tiếng nổ vang lên, tử khí trên người Lưu Văn Dũng tăng vọt, thời điểm này tất cả mọi người có thể cảm nhận được lực lượng của Lưu Văn Dũng đã tăng lên gấp ba.
(Tử khí: khí tức màu tím)
Tử Hầu Cuồng Thể, đây là cảnh giới của Lưu Văn Dũng, đạt tới cảnh giới này, thời điểm tử khí cuồng bạo sẽ làm chính mình cuồng bạo, lực lượng sẽ tăng vọt gấp ba lần, hơn nữa không có bất kỳ di chứng nào.
Thời điểm tử khí của Lưu Văn Dũng bộc phát, rất nhiều đệ tử ở đây cảm nhận được áp lực, không ít đệ tử liên tục lui về phía sau.
Trong hàng đệ tử của Thần Huyền tông, đệ tử có được thực lực Tử Hầu Cuồng Thể đều rất cường đại, như Chiến Hổ ngậm lấy chìa khóa vàng sinh ra cũng mới tu luyện tới Vương Giả Phách Thể mà thôi.
Có thể nói, trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi, người có được thực lực Tử Hầu Cuồng Thể đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ.
- Cuồng hóa!
Nhìn thấy Lưu Văn Dũng vừa ra tay đã dùng tới cuồng hóa, không ít đệ tử thầm giật mình, bọn họ đều biết, Lưu Văn Dũng đã tức giận thật sự, như vậy hắn không bao giờ lưu tình.
- Chết chắc.
Nhìn thấy Lưu Văn Dũng sử dụng tử khí cuồng hóa, không ít đệ tử cười lạnh, còn chưa ra tay, bọn họ đã có thể nhìn thấy kết cục thê thảm của Lý Thất Dạ và Lỗ Đạo Ngụy, chỉ sợ Lưu Văn Dũng đánh một chưởng cũng có thể đập hai người thành thịt vụn!
- Chúng ta lên, đánh hắn răng rơi đầy đất.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn vừa nói ra lời này, bàn tay đặt lên vai Lỗ Đạo Ngụy và đẩy nhẹ.
Bị Lý Thất Dạ đẩy như vậy, Lỗ Đạo Ngụy thân bất do kỷ ra tay, hắn xuất ra một chưởng chậm chạp, đúng vậy, là Vương Bát Quyền! Một quyền này rất chậm, cũng là thức mở đầu của Vương Bát Quyền, chính một quyền như vậy chỉ là một kích đẩy tới, động tác chậm chạp, bay bổng mà vô lực.
- Uy lực một quyền này không quá lớn.
Nhìn thấy Vương Bát Quyền công kích, các đệ tử ở đây cười vang.
Động tác chậm chạp như thế, lại là một quyền bay bổng, bọn họ đứng bất động cho đánh trúng một quyền cũng không chút tổn thương nào.
- Đúng hế, một quyền này tuyệt đối có thể đánh người ta răng rơi đầy đất, chỉ có điều, răng rơi đầy đất là chính bọn họ.
Đệ tử khác cười lớn.
Trên thực tế, không nói các đệ tử có mặt tại đây, cho dù là các trưởng lão trên đài cao nhìn thấy Vương Bát Quyền bay bổng mà chậm chạp, bọn họ rất ngạc nhiên, một quyền như thế, không nói có thể đánh nhau với cường giả Tử Hầu Cuồng Thể, chưa chắc quyền như thế có thể đánh trúng tiểu hài tử ba tuổi!
- Muốn chết!
Phát hiện mình bị sỉ nhục to lớn, Lưu Văn Dũng gào to:
- Ta muốn đánh các ngươi thành thịt nát!
Hắn vừa dứt lời đã xuất chưởng tấn công Lỗ Đạo Ngụy và Lý Thất Dạ.
Lúc một quyền này đánh ra, Lỗ Đạo Ngụy cảm giác ngây người, nhưng trong nháy mắt hắn lâm vào ảo giác, hắn hiện tại tương dung làm một thể với thiên địa, chỉ trong nháy mắt hắn đã quên đối thủ như Lưu Văn Dũng, trong thiên địa chỉ có mình hắn, thiên địa vạn đạo, dường như tất cả đều dung nhập vào cơ thể của hắn. Chỉ trong nháy mắt, lực lượng thiên địa vạn đạo đều rót vào người của hắn, hắn chỉ sử dụng Vương Bát Quyền, một quyền rất chậm chạp.
Chỉ trong nháy mắt, Lỗ Đạo Ngụy có cảm giác như khi luyện quyền, vong ngã mà đầu nhập vào trong đó, hồn nhiên thiên thành, hắn dung nhập làm một thể với thiên địa, một quyền này mang theo tiết tấu đáng sợ.
Trong thời gian đó, Lỗ Đạo Ngụy cảm giác một quyền của mình trơn trượt vượt qua một chưởng của Lưu Văn Dũng, việc này rất tự nhiên, hơn nữa còn cắt qua sơ hở trong một chưởng của Lưu Văn Dũng, tất cả đều tự nhiên, Vương Bát Quyền vẫn không thay đổi.
Đối với Lỗ Đạo Ngụy mà nói, hắn có cảm giác như mộng như ảo, hắn cũng cảm thấy không chân thật.
Chỉ trong nháy mắt, không biết vì cái gì, các trưởng lão trên đài và Trương Việt cảm giác thiên địa chậm nửa nhịp, cảm giác này thập phần vi diệu, chỉ có đạt tới cảnh giới như bọn họ mới có thể cảm nhận thoáng qua, hơn nữa cảm giác như vậy lóe lên rồi biến mất.
Về phần đệ tử bình thường, bọn họ không phát hiện được gì, bọn họ chỉ nhìn thấy một quyền của Lỗ Đạo Ngụy đẩy tới mà thôi, tất cả không có gì biến hóa.
Các trưởng lão và Trương Việt còn không biết rõ chi tiết tỉ mỉ, bọn họ nghe một tiếng “bốp” vang lên, chỉ trong thời gian cực ngắn, một quyền của Lỗ Đạo Ngụy đã nện vào gương mặt của Lưu Văn Dũng, cũng đánh Lưu Văn Dũng bay đi.
Tiếng “phốc” vang lên, máu tươi bắn ra như suối, thời điểm máu tươi bắn ra ngoài, mọi người có thể nhìn thấy từng cây răng trắng bay ra, đúng vậy, chỉ một quyền chậm chạp như thế, Lỗ Đạo Ngụy đã đánh nát hàm răng của Lưu Văn Dũng.
Việc này quá rung động, các đệ tử mở to mắt nhưng vẫn không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đây là việc không có khả năng, Lưu Văn Dũng có thực lực Tử Hầu Cuồng Thể, Lý Thất Dạ và Lỗ Đạo Ngụy không phải là đối thủ của Lưu Văn Dũng, thực lực hai bên chênh lệch rất xa.
Có thể nói, Lưu Văn Dũng tát một cái cũng có thể đập chết Lý Thất Dạ và Lỗ Đạo Ngụy như con ruồi, nhưng hiện tại Lỗ Đạo Ngụy và Lý Thất Dạ sử dụng một chiêu Vương Bát Quyền là có thể đánh bay Lưu Văn Dũng, miệng hắn phun máu tươi, cũng phun ra hàm răng vỡ nát.
Tất cả mọi việc diễn ra trong thời gian ngắn, các trưởng lão trên đài cao hô lớn:
- Làm sao có thể như vậy được…
Ầm!
Vào lúc này, thân thể Lưu Văn Dũng nặng nề rơi xuống đất, hắn cũng bị choáng váng ngất đi
Cho dù Lưu Văn Dũng không ngất đi thì hắn cũng giả vờ ngất đi, dù sao bị người ta dùng Vương Bát Quyền đánh răng rơi đầy đất, việc này quá mất mặt, chỉ sợ sau này hắn không thể ngẩng đầu lên được.
Một hồi lâu, các đệ tử đang ngạc nhiên cũng khôi phục tinh thần, bọn họ đều ngơ ngác nhìn Lưu Văn Dũng hôn mê nằm trên mặt đất, bất cứ đệ tử nào cũng không nghĩ ra vì sao,
- Tại sao lại như vậy? Việc này không có đạo lý.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao nhiêu đệ tử nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Lưu Văn Dũng với thực lực Tử Hầu Cuồng Thể, lại là cao thủ trong thế hệ trẻ lại bị đánh bại.
Cho dù người cùng cảnh giới muốn đánh bại Lưu Văn Dũng cũng không dễ dàng, huống chi bị Vương Bát Quyền đánh bại, đây là việc không thể nào.
Việc này chẳng khác gì kỳ tích, nếu như không phải bản thân mình từng nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin tưởng, cho dù lúc này bọn họ nhìn tận mắt cũng không tin đây là sự thật.
- Đây là thủ đoạn gì.
Có trưởng lão ngạc nhiên, hắn nhìn Lỗ Đạo Ngụy, lại nhìn Lý Thất Dạ.
Tiết tấu biến hóa quá nhanh, ngay cả bọn họ và Trương Việt cũng không có thể nhìn rõ ràng, bọn họ dám khẳng định trong đó có vấn đề.
Thậm chí có trưởng lão nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, có lẽ là Cung Thiên Nguyệt trợ giúp bọn họ một tay, nhưng các trưởng lão cũng tốt, Trương Việt cũng được, bọn họ đều không dám khẳng định.
- Đây là…
Lúc này, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đều giật mình, bọn họ không tin Vương Bát Quyền có thể đánh Lưu Văn Dũng răng rơi đầy đất, đây vốn là việc không có khả năng.
Vào lúc đó, Hoàng Trữ và Chiến Hổ lại nhìn Cung Thiên Nguyệt đứng sau Lý Thất Dạ.
Nếu như nói Vương Bát Quyền thật sự có thể đánh Lưu Văn Dũng răng rơi đầy đất, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Cung Thiên Nguyệt âm thầm tương trợ, nếu thật là như vậy, hai người kia có thể đánh Lưu Văn Dũng răng rơi đầy đất.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ xem ra, đây là giải thích hợp lý nhất, chỉ có điều, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì Cung Thiên Nguyệt lại trợ giúp Lý Thất Dạ, một tuyệt thế thiên tài, một là phế vật!
Trên thực tế, ngay cả Lỗ Đạo Ngụy cũng có cảm giác không chân thật, việc này không khấc gì đang nằm mơ, chính hắn có bao nhiêu thực lực, bản thân hắn còn không rõ hay sao? Hắn cũng nhìn vào tay mình.
Hắn không dám xác định có phải bàn tay này đánh Lưu Văn Dũng răng rơi đầy đất hay không, nhưng cảm giác thật rõ ràng, đúng là một quyền của hắn đấm vào mặt Lưu Văn Dũng.
Lần này, Lỗ Đạo Ngụy kinh hãi, hắn lại nhìn sang Lý Thất Dạ, hắn cảm giác bàn tay là Lý Thất Dạ đặt lên vai của mình sinh ra tác dụng đặc biệt, đặc biệt khi Lý Thất Dạ đẩy nhẹ hắn về phía trước, giống như có lĩnh vực điên cuồng bao phủ tâm thần, hắn cảm giác mình đang nằm mơ.
- Rất tốt, xuất quyền đủ tiêu chuẩn, động tác cũng đúng chỗ, chỉ tiếc thời điểm xuất quyền lại do dự một chút.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Địch ta chém giết, hơi do dự sẽ lấy mạng của ngươi.
Trên thực tế, có Lý Thất Dạ trợ giúp hay không, chính Cung Thiên Nguyệt là người rõ ràng nhất, nàng là người duy nhất thấy rõ mọi việc, bởi vì nàng cách Lý Thất Dạ gần nhất.
Sau khi nhìn thấy Lưu Văn Dũng bị đánh răng rơi đầy đất, Cung Thiên Nguyệt nhận ra, vấn đề không phải nằm trên người Lỗ Đạo Ngụy, mà là nằm trên người của Lý Thất Dạ!