Đế Chế Đại Việt

Chương 227: Chương 227: Giam giữ




Thiết Hùng bị hai binh sĩ Tây Gốt kèm sát đi vào bên trong soái trướng. Trên đoạn đường đi từ ngoài vào hắn cảm thấy không khí vô cùng lạ lẫm, những binh sĩ kia nhìn hắn ánh mắt rất kỳ lạ, dường như có hả hê, cũng có thương hại. Thiết Hùng cũng không nhìn thấy những thân binh của cha mình, không thấy những gương mặt quen thuộc nữa.

Đi vào bên trong soái trướng, Thiết Hùng nhìn thấy Thiết Hán Cơ ngồi chủ vị, dưới đất đầy rẫy đồ đạc, rõ ràng là mới bị vị đại nhân này đập phá, đối với tính cách của Thiết Hán Cơ Thiết Hùng vẫn tương đối rõ ràng. Nhìn hai bên lại là Quách Nhân Quý và Lang Cư mà không có cha mình Thiết Hùng không khỏi nhíu mày, hắn biết Lang Cư là không có tư cách để ở vị trí đó. Thấy kỳ lạ trăm bề nhưng Thiết Hùng cũng hành lễ nói.

- Thiết Hùng, bái kiến đại nhân.

Thiết Hán Cơ nhìn Thiết Hùng lại càng nhớ đến cháu trai cưng Thiết Lặc của mình. Vì sao người chết không phải là Thiết Hùng mà lại là cháu của hắn đây? Càng nghĩ càng thấy tức giận. Thiết Hán Cơ vỗ bàn quát.

- Thiết Hùng, ngươi có biết tội?

Thiết Hùng một mặt mộng bức, hắn chỉ vừa mới trở về thôi mà? Không đợi Thiết Hùng phản ứng Thiết Hán Cơ lại lớn giọng hỏi.

- Cuối cùng Đại Việt đã cho ngươi lợi lộc gì đến mức ngươi bán đứng vương quốc, bán đứng cả bộ tộc.

Đến lúc này Thiết Hùng có ngu cũng biết Thiết Hán Cơ đang chụp mũ mình, Thiết Hùng phản kháng nói.

- Bẩm đại nhân, thuộc hạ và cha bị quân địch phục kích, thuộc hạ không may bị quân địch bắt, may mắn mới thoát khỏi được doanh trại địch. Ngài bây giờ nói thật làm người rét tâm.

Thiết Hán Cơ hừ lạnh nói.

- Còn ngụy biện, ai biết được ngươi là trốn thoát trở về hay đã trở thành gian tế cho chúng. Người đến, bắt hắn giam lại cho ta.

Hai tên binh sĩ lập tức nhào đến bắt lấy Thiết Hùng, hắn đương nhiên sẽ không để mặc cho người khác chém giết lập tức vùng dậy, hai cánh tay như hai kìm sắt nắm chặt lấy cổ áo hai tên lính ném mạnh. Thiết Hán Cơ quát lớn.

- Phản rồi, phản rồi. mau bắt hắn lại cho ta.

Hàng chục binh sĩ bên ngoài lập tức ập vào, không gian chật hẹp, song quyền nan địch tứ thủ, Thiết Hùng rất nhanh bị trói gô lại. Quách Nhân Quý và Lang Cư đứng im nhắm mắt như hai pho tượng, có người gánh tội thay cho bọn hắn bọn hắn còn vui mừng không kịp đây. Thiết Hán Cơ cũng không thèm nhìn Thiết Hùng bị đè chặt dưới đất nói.

- Giam hắn lại, ngày mai chém đầu tế điện những chiến sĩ đã hi sinh.

Một tên lính lập tức nhét một cục vải vào miệng của Thiết Hùng vô cùng thuần thục, chuyện này hắn đã làm không biết bao nhiên lần đây. Thiết Hùng bị mang đi, soái trướng lần nữa được dọn dẹp lại gọn gàng. Thiết Hán Cơ ngồi xuống điều chỉnh lại tâm trạng nói.

- Hiện tại hai lần tấn công, quân ta thương vong thảm trọng, hai người các ngươi có cao kiến gì không?

Quách Nhân Quý và Lang Cư cúi đầu, không nói một lần nào. Đối mặt với quân Đại Việt thực sự quá khó chịu. Vũ khí của Đại Việt quá lợi hại, bọn hắn không thể xếp đội hình đông đúc để tràn qua, đánh đêm không được, đánh ngày cũng không xong, ưu thế kỵ binh của bọn hắn lại bị dòng sông và chiến lũy cản trở, thực quá khó khăn. Thiết Hán Cơ lại nói.

- Chẳng lẽ mục đích của Đại Việt chỉ là cầm chân chúng ta ở đây?

Quách Nhân Quý lúc này gật đầu nói.

- Thường theo binh pháp, hiện tại bọn chúng cầm chân chúng ta để chúng ta hao tổn lương thực, giờ đã đến cuối hè, nếu kéo dài đến mùa Đông đến lúc đó chỉ sợ chúng ta sẽ phải rút lui.

Bọn hắn nằm ở phía Bắc lục địa, mùa Đông chính là có tuyết đấy, lúc đó hậu cần càng khó khăn hơn, trên thảo nguyên màu Đông cũng không thể trồng trọt, Đông thành cũng không còn dư thừa lương thực để bọn hắn duy trì chiến tranh.

Nghe Quách Nhân Quý nói Thiết Hán Cơ cười lạnh.

- Ta lại cảm thấy vùng đất mới chiếm được rất tốt đây. Đại Việt cải tạo lại nơi này tốt vô cùng, chúng ta chỉ cần di dân liền có thể. Nếu khống chế được nơi đây, xứ Goldland tuyệt đối sẽ nằm trong lòng bàn tay của ta. Lúc đó có thể tiếp tục đánh sang Đông Tấn cũng không phải là không thể.

Vị trí của Hải Vân quan là nằm giữa xứ Goldland, nó chẳng khác gì một con dao cắm vào xứ thảo nguyên này vậy. Có nơi đây làm tiền đồn Thiết Hán Cơ hoàn toàn có thể xây dựng lên một căn cứ vững chắc để tiến về phía Đông.

Lang Cư lúc này bước ra nói.

- Bẩm đại nhân, trận chiến vừa rồi tuy không thắng lợi nhưng mạc tướng đã lấy được một số vũ khí của Đại Việt mời đại nhân xem xét.

Nói rồi liền hô một tiếng, thân binh bên ngoài lập tức đem vào một nhóm vũ khí, gồm hai thanh Type 02, bốn thanh Đường đao, một cây cung, một túi mũi tên, năm thanh trường thương và một túi đạn dược, tất cả đều là thứ bọn hắn đã trộm được trên chiến trường. Thiết Hán Cơ nhìn thấy súng liền cầm lên hứng thú hỏi.

- Thứ này chính là vũ khí của bọn hắn? Là một cái ống sắt? Sử dụng như thế nào đây?

Lang Cư lắc đầu biểu thị không biết, Quách Nhân Quý lại quan tâm đến túi đạn, hắn bóc một viên đạn giấy, đổ ra thuốc súng bên trong, dùng ngón tay chấm một chấm đưa vào miệng nếm thử. Quách Nhân Quý thử xong liền nói.

- Đại nhân, bên trong này chính là thuốc nổ, đúng như mạc tướng nghĩ, bọn hắn dùng thuốc nổ để làm vũ khí, chỉ là không biết sử dụng như thế nào.

Thiết Hán Cơ ngạc nhiên chỉ chỉ viên đạn nói.

- Ngươi nói thứ này là thuốc nổ?

- Đúng vậy, tại phương Đông đã có từ sớm, thứ này bọc vào giấy đốt lên có thể tạo ra tiếng nổ rất to.

Nghe Quách Nhân Quý nói Thiết Hán Cơ trầm ngâm suy nghĩ, lát sau hắn gọi một tên thân binh đến nói.

- Nhanh chóng đem thứ này về cho quốc vương, chúng ta nghĩ không ra nhưng chắc chắn quốc vương sẽ giải quyết được. Đây tuyệt đối sẽ là một công lao lớn cho chúng ta.

========================Ta là đường phân cách================

Thiết Hùng bị ném vào trong một cái lều cũ nát, bên ngoài có hai binh sĩ canh gác. Thiết Hùng cười khổ, khung cảnh này sao thật quen thuộc đây, chẳng phải hắn cũng bị quân Đại Việt ném vào một cái lều trói lại hay sao. Hắn không ngờ vương quốc mình từ nhỏ đã muốn cống hiến, bộ tộc mình luôn yếu quý, hi sinh vì nó như vậy kết quả hắn lại nhận kết cục như thế này. Thiết Hùng cười chua chát, biết vậy hắn ở lại Đại Việt còn hơn, ít nhất mỗi ngày Hoa Mai còn đến thăm hắn một lần, không phải sao? Không biết hắn đi rồi nàng sẽ cảm thấy như thế nào đây? Chắc sẽ không có cảm giác gì, dù sao hắn cũng chỉ là một tù binh, một trong số hàng trăm bệnh nhân của nàng mà thôi.

- Ngươi nói cha con Thiết tướng quân có đáng thương hay không?

Chợt âm thanh của lính gác truyền vào tai của Thiết Hùng, hắn gạc bỏ mọi suy nghĩ cố gắng tập trung lắng nghe. Tên lính kia nói với đồng bạn.

- Lại đáng thương, ngày xưa bọn hắn cao ngạo biết bao nhiêu, kết quả đây? Chẳng phải là lâm vào vạn kiếp bất phục hay sao? Ngày mai liền bị xử trảm.

- Thế nhưng Thiết tướng quân cũng là dũng sĩ của chúng ta, chết như vậy thật quá oan uổng.

- Thôi thôi, chuyện của đại nhân không đến phiên chúng ta nói đến, lo làm tròn bổn phận của mình đi.

Hai tên lính còn nói vài chuyện Đông – Tây thế nhưng Thiết Hùng không còn để ý đến nữa, hắn không tin được những gì mình vừa nghe, cha của hắn đã chết, quả thực đã chết hay sao? Xâu chuỗi mọi thứ lại Thiết Hùng lần nữa tỉnh ngộ. Thảo nào hắn không nhìn thấy cha hắn, không nhìn thấy các thân binh, xem ra cha hắn bị độc thủ, các thân binh cũng bị trảm thảo trừ căn đi. Thật buồn cười chính là hắn vậy mà tự chui đầu vào lưới đây.

Bịch, bịch.

Đột nhiên phía bên ngoài có tiếng động, Thiết Hùng nghe được chính là âm thanh hai tên lính gác ngã xuống. Ngay sau đó hai người mặc đồ da thú, trên mặt bôi vẻ đầy nhỏ nồi, tay cầm chủy thủ vẫn còn nhuốm máu xông vào. Hai người lập tức nhào đến cắt dây trói cho Thiết Hùng nói.

- Thiếu chủ. Thuộc hạ đến chậm mong thiếu chủ tha tội.

Thiết Hùng nhận ra hai người này chính là Ngân Hổ và Tham Lang, hai cận vệ thân cận của cha mình. Đôi mắt hắn rực sáng lên hỏi.

- Ngân Hổ, cha ta xảy ra chuyện gì? Không phải các ngươi hộ tống cha ta trở về hay sao?

Thiết Hùng trừng trừng mắt nhìn hai người bọn hắn, điều bứt thiết bây giờ chính là hắn cần phải biết được sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.