Đế Chế Đại Việt

Chương 242: Chương 242: Giết người cướp ngựa




Những tên nô lệ này như lũ điên gào thét giơ lên vũ khí nhào đến Thiết Kế Hãn, tựa như trong mắt bọn hắn chỉ có Thiết Kế Hãn mới là mục tiêu duy nhất. Thiết Kế Hãn trong lòng vừa tức giận, vừa sợ hãi, từ khi huynh trưởng của hắn lên được chức vụ Đông thành An phủ sứ làm gì có dám vô lễ với hắn đây. Hắn tuy bất tài nhưng chỉ cần một mực trung thành huynh trưởng sẽ đảm bảo cho hắn an ổn một đời vinh hoa phu quý.

- Giết hết bọn chúng cho ta.

Dù sao chảy trong người cũng là dòng máu du mục Thiết Kế Hãn cũng là người có huyết tính, bị đám nô lệ uy hiếp như vậy hắn cũng nổi lên máu nóng tự mình dẫn quân xông lên. Hàng ngàn người xông vào hỗn chiến, quân Tây Gốt tinh nhuệ, trang bị tinh lương nhưng nô lệ cũng không phải là dạng vừa, đều là dân liều mạng, nhân số lại đông đúc, bọn hắn liều chết nhào vào cũng làm Tây Gốt ăn không ít đau khổ. Còn Ngô Dụng? Tên này trận chiến vừa mới bắt đầu liền đã chui xuống một cái gầm xe run lẩy bẩy bên dưới rồi.

- Giết!

Thiết Kế Hãn tuy quanh năm hưởng an nhàn sung sướng nhưng một thân vũ lực vẫn là có, loan đao của hắn vung vẩy từng tia máu, ba tên nô lệ nhào đến lập tức bị hắn chém gục, tinh thần quân Tây Gốt vậy mà được hắn cổ vũ lên không ít. Đột nhiên Thiết Kế Hãn cảm thấy được tiếng gió vội vung loan đao về phía sau.

Keng.

Một tiếng kim loại thanh thúy vang lên, hai lưỡi đao chạm vào nhau, dư lực còn đẩy lùi Thiết Kế Hãn lùi về sau ba bước. Thiết Kế Hãn tâm thần hoảng hốt nhìn về phía trước liền thấy một tráng hán vóc người lực lưỡng, để mình trần, trên thân tràn đầy vết sẹo của đòn roi, của vết đao chém, có vết thương đến nay cũng chỉ mới vừa kết vảy mà thôi. Tráng hán tay cầm loan đao hướng Thiết Kế Hãn cười lạnh.

- Thiết Kế Hãn, Thiết Hán Cơ diệt cả tộc ta, nay ta bước đầu tiên liền giết ngươi làm vốn, xuống dưới hoàng tuyền chờ đợi huynh trưởng của ngươi đi.

Vừa dứt lời tráng hán lập tức lao lên, loan đao như thể khai sơn bổ xuống đầu của Thiết Kế Hãn. Khí thế như hổ gầm áp sát người, đao chưa đến, khí thế đã xông đến, Thiết Kế Hãn cảm thấy cả thân thể như bị tê liệt, hắn lấy hết sức bình sinh gầm lên một tiếng hoành đao đón đỡ. Hai lưỡi đao va chạm Thiết Kế Hãn chỉ thấy một cỗ sức mạnh hướng thẳng người hắn áp xuống làm hắn gần như muốn quỳ phục xuống dưới đất, tay phải trở nên tê dại vô vùng. Từ khi nào Đà Lôi thành lại có một nhân vật như vậy?

- Chết!

Tráng hán gầm lên một tiếng, lưỡi đao chém ngang, lúc này Thiết Kế Hãn muốn né tránh, thế nhưng thân thể tê dại, không nghe lời theo sự điều khiển của trí não. Lưỡi đao vô tình chém ngang qua cổ của Thiết Kế Hãn, đầu hắn lập tức như diều đứt dây lăn long lóc dưới mắt đất. Binh sĩ Tây Gốt sửng sờ, mà khí thế của nô lệ nổi loạn lại tăng lên nhanh chóng. Tráng hán giơ lưỡi đao lên cao quát lớn.

- Giết hết cho ta.

- Giết!

Sĩ khí tăng lên cao các nô lệ không hề nể nan lập tức xông vào xâu xé đội hình của quân Tây Gốt, ngược lại quân Tây Gốt quân tâm đã mất, bại như núi đổ bỏ chạy toán loạn. Từ phía xa Ngô Tuấn thông qua ống nhòm ngược lại bình tâm quan sát được toàn bộ cuộc chiến. Thu lại ống nhòm Ngô Tuấn khẽ nói.

- Vốn tưởng muốn tạo bạo loạn sẽ phải có một tràng ác chiến. Có kẻ này xem ra sẽ đỡ không ít công sức.

Đột nhiên một Thiên Long vệ chạy đến bẩm báo.

- Báo cáo đội trưởng, từ phía Tây có hai cỗ quân đội đang kéo đến thành Đà Lôi.

- Quân số. Khoảng cách.

Ngô Tuấn ngắn gọn phun ra hai chữ. Thiên Long vệ hiểu ý tuần tự nói.

- Đội thứ nhất khoảng hai trăm người, toàn bộ là kỵ binh, khoảng cách đến Đà Lôi thành ước chừng hai mươi phút. Đội thứ hai ba trăm người, một trăm kỵ và hai trăm bộ binh, cách Đà Lôi thành ước chừng bốn mươi phút.

Ngô Tuấn gật đầu nói.

- Tốt lắm, triệu tập nhân thủ, theo ta ra ngoài thành.

- Đội trưởng, Thiên Long vệ bên kia vừa mới báo cáo lại.

Thiên Long vệ liền bẩm báo chuyện xung đột với Trần Thư ở cổng thành phía bên kia. Ngô Tuấn không tỏ vẻ gì nói.

- Các ngươi làm tốt lắm, nên nhớ các ngươi là quân nhân, tuân thủ mệnh lệnh là trên hết. Còn về phần Trần Thư ta nghĩ hắn sẽ biết làm gì.

Chung quy lại Thiên Long vệ vẫn khác biệt rất nhiều với binh lính chính quy. Thiếu sinh quân tất cả bọn họ đều đi ra từ Diễn Võ trường, lúc tốt nghiệp bọn họ từng tuyên thệ mười lời thề của quân nhân, họ được huấn luyện phải phụng sự tổ quốc, kính già yêu trẻ,...nên trong lòng mỗi người bọn họ tinh thần đạo đức được đưa lên rất cao. Ám bộ và Thiên Long vệ lại khác, để đạt được mục đích bọn họ sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn, trong lòng họ cũng không phân biệt người tốt và kẻ xấu, đối với bọn hắn chỉ có lợi ích của quốc gia là trên hết, chỉ cần Đại Việt có lợi ích, bọn hắn có thể giết hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn người vô tội cũng không có vấn đề gì.

Cũng đúng giống như Ngô Tuấn dự đoán Trần Thư sau lần mâu thuẫn đầu tiên, cả đêm đó vẫn tuân thủ mệnh lệnh, dù một con muỗi cũng không thể lọt ra khỏi thành.

Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ dẫn theo hai trăm kỵ bình thản chạy đến thành Đà Lôi, hắn đã quá già dặn để hiểu được ý của phụ thân, thế nhưng Vĩnh Kỳ lại nghĩ phụ thân ý nghĩ quá bo bo giữ mình. Nếu như lần này hắn có thể cứu được thành Đà Lôi chẳng phải đã lập được một cái công lớn sao? Lúc đó được Thiết Hán Cơ để mắt đến bộ lạc cũng sẽ được lợi không ít, càng được cung cấp nhiều tài nguyên hơn. Thế nhưng lệnh cha không thể trái, Vĩnh Kỳ cũng chỉ có thể cẩn thận tiếng đến.

Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ cho quân dừng lại ở vùng rừng thưa phía Tây của Đà Lôi thành, từ đây có thể nhìn thấy ánh lửa rực trời bên trong thành Đà Lôi. Vĩnh Kỳ nhíu mày, với tình hình này hắn không thể dự đoán được tình hình bên trong, thế nhưng nếu kẻ địch đã vào được bên trong thành quấy tung thành Đà Lôi lên như vậy thì quả thực không phải bình thường, hai trăm kỵ hắn đem đến có thể không đủ để xỉa răng.

- Thiếu chủ, hiện tại chúng ta phải làm thế nào đây?

Một tên tiểu đầu mục tiến lên khẽ hỏi, nhìn thấy thảm cảnh của Đà Lôi thành như vậy quả thực bọn hắn không muốn lại chui vào chỗ chết. Vĩnh Kỳ suy nghĩ một chốc liền nói.

- Rút lui, kẻ địch mạnh mẽ, không phải là chúng ta có thể đối kháng.

Tiểu đầu mục vui mừng liền quay lại đối với đồng bọn hô lớn.

- Rút lui, trở về... Ách.

Phập.

Tên tiểu đầu mục chưa kịp nói hết câu một mũi tên đã xuyên qua cổ họng hắn, thân xác hắn nặng nề ngã xuống ngựa. Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ nhìn thấy tiểu đầu mục ngã xuống liền sửng sốt, tiếp theo đó hắn quát lớn.

- Kẻ địch tập kích.

Vừa dứt lời, ba bốn mũi tên lập tức hướng hắn phóng đến, rõ ràng ý đồ của kẻ địch chính là đánh rắn dập đầu. Vĩnh Kỳ cũng không phải tay mơ, hắn lập tức lăn xuống dưới bụng ngựa, tránh thoát khỏi trận mưa tên đoạt mạng. Thế nhưng những kỵ binh khác thì không may mắn như vậy, bọn hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị mũi tên ghim thủng ngực, phải biết Thiên Long vệ sử dụng chính là cường nỏ đặc chế, uy lực mạnh hơn cung nỏ bình thường rất nhiều, mũi tên bọn hắn cũng là mũi tên ba cạnh đặc chế có móc câu phía dưới đuôi, một khi đã đâm vào thân thể tuyệt đối mất nửa cái mạng.

- Giết!

Thiên Long vệ không biết từ khi nào đã bao vây lấy cả đoàn kỵ binh của tộc Ái Tân Giác La, bọn hắn tuy chỉ mấy chục người nhưng lại như những bóng ma len lõi giữa màng đêm thu gặt tính mạng, binh lính của tộc Ái Tân Giác La liên tục hét thảm ngã xuống ngựa.

- Bảo vệ thiếu chủ.

Mấy tên kỵ binh lập tức nhào đến bảo bọc lại Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ đứng lên phủi bụi đất bị dính bởi rơi xuống ngựa, sắc mặt đen thui quát lớn.

- Bảo vệ cái gì, nhanh đi giết địch, bọn chúng chỉ có vài chục người thôi, sợ hãi cái gì?

- Tuân lệnh.

Các kỵ binh lập tức nhào lên hướng Thiên Long vệ xông đến, nhưng chẳng đi được bao nhiêu bước, bọn hắn lại bị một lưỡi đao bổ xuống, ba chiếc đầu lâu lập tức bay lên không trung, Ngô Tuấn như chiến thần giữa màn đêm, lưỡi đại đao sáng loáng như ánh trăng vẩy ra từng đường cong đầy máu đỏ. Ngô Tuấn quát lên.

- Giết địch nhân, để ngựa lại.

Đúng vậy, Ngô Tuấn chính là nhắm đến ngựa của tộc Ái Tân Giác La, bởi số chiến mã còn lại của quân đột kích chỉ còn chưa đến một trăm con, không còn cách nào khác chỉ có thể kiếm chiến mã từ phía địch mà thôi.

- Khinh người quá đáng.

Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ bị câu nói của Ngô Tuấn chọc đến tức giận, những người này vậy mà đánh chủ ý lên chiến mã của bọn hắn, chẳng lẽ bọn hắn còn không bằng một con chiến mã? Vĩnh Kỳ quát lớn vung loan đao xông đến Ngô Tuấn chém đến, thế nhưng rất nhanh hắn biết mình đụng đến thiết bản.

Keng.

Đối với đường đao chém đến của Vĩnh Kỳ Ngô Tuấn chỉ là đơn giản vung tay ra dùng cán đao đến đón đỡ, thế nhưng Vĩnh Kỳ lại cảm thấy tay mình tê rần. Làm sao có thể? Hắn dù gì cũng là dũng sĩ số một của tộc Ái Tân Giác La, làm sao có thể rơi xuống hạ phong với một tên thể hình nhỏ bé như vậy? (người du mục hình thể lớn hơn người Đại Việt).

- Quá yếu.

Ngô Tuấn cười lạnh phun ra hai chữ, đại đao lập tức như khai sơn phủ chém thẳng xuống đầu của Vĩnh Kỳ. Lưỡi đao như ánh trăng bạc rơi xuống mặt đất, Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ vội vàng hoành đao ngang người đón đỡ.

Keng.

Một tiếng kim loại thanh thúy vang lên, loan đao của Vĩnh Kỳ vỡ làm đôi, mà đại đao của Ngô Tuấn lưỡi đã chạm đất. Vĩnh Kỳ trợn trừng mắt, sau đó thân thể lập tức chia lìa thành hai nửa.

==============++

Tình hình là mình đang thi, mấy hôm nay đang bị sốt sml nên ra chương không được ổn định lắm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.