Đế Chế Đại Việt

Chương 67: Chương 67: Lục Giang (1)




Trước cửa biển Lục Ngạn chiến thuyền liên quân đông như kiến cỏ đến gần cả trăm chiếc, mà dàn trận chắn ngan cửa sông lúc này là bốn chiến thuyền Đại Việt do Phạm Cự Lãng chỉ huy. Người ta nói kẻ thù gặp nhau thì hết sức đỏ mắt, liên quân vừa thầy long tinh kỳ bay phấp phới đằng xa liền huy đồng hai mươi chiếc chiến thuyền tấn công.

- Sàn nỏ, phóng.

Vẫn như bình thường thuyền chiến Đại Việt rất chiếm ưu thế về vũ khí tầm xa, bên phía thuyền chiến liên quân cũng có loại nỏ cỡ lớn nhưng tầm bắn rất hạng chế, chơi không lại sàn nỏ hai tầng cánh của Đại Việt. Ở cửa sông ít dó, thuyền hai cột buồm của liên quân vậy mà không cơ động bằng thuyền mái chèo của Đại Việt, bốn chiến thuyền như các chạch len lỏi, vượt mặt, tránh thoát các đợt vây bắt của thuyền chiến liên quân.

Phillip đứng trên soái hạm của liên quân nhíu mày nhìn chiến trường, so với Wilson hắn trấn tĩnh hơn nhiều lắm. Ngay từ đầu hắn không khinh địch mà quyết định dùng lực lượng đè ép tuyệt đối vây đánh chiến thuyền Đại Việt, thế như đánh ở cửa sông bọn hắn rất không chiếm lợi thế. Quan sát một chút Phillip ra lệnh.

- Khinh hạm tiếp cận, đu dây móc đổ bộ lên thuyền bọn hắn.

Hai chiếc khinh hạm nhanh chóng vọt ra khỏi đội hình, vậy mà khéo léo dùng thân thuyền to lớn của chiến thuyền hai cột buồm che chắn tầm mắt của Phạm Cự Lượng, đến khi hắn phát hiện ra thì khoảng cách hai bên cũng chỉ còn một trăm mét, đối với khinh hạm mà nói tiếp cận chỉ là trong vài giây mà thôi.

- Binh sĩ chuẩn bị va chạm.

Ầm, ầm.

Hai chiến hạm va vào nhau, khinh hạm giáp mỏng trực tiếp bị đục ra một lỗ lớn, nước liền tràn vào khoan thuyền. Thế nhưng binh sĩ liên quân cũng không chờ đời thuyền chìm liền bắn dây bóc, bắt ván gỗ xông lên thuyền chiến Đại Việt.

- Cung tiễn thủ, bắn.

Mũi tên như mưa phóng ra đâm thủng thân thể binh sĩ liên quân, nhưng hết lớp này hết lớp khác tràn sang thuyền chiến Đại Việt giáp lá cà.

- Đẩy bọn chúng xuống khỏi thuyền, giết!

Các đội trưởng liên tục hô hào thủy binh đẩy kẻ địch ra khỏi tàu, bị liên quân kéo lại, chiến thuyền Đại Việt bất động, chỉ có thể chờ bị đánh mà thôi. Ba thuyền chiến khác của Đại Việt thấy đồng đội bị kéo lại cũng liền chạy đến ứng cứu. Phillip híp mắt ra lệnh.

- Tất cả xông lên, đừng để bọn hắn chạy thoát.

Nhìn các chiến hạm của liên quân từ từ đến gần viên thuyền trưởng là một Đô úy liền chạy ra phía sau tàu hô to.

- Đô đốc, ngài rút lui đi, không cần cứu bọn ta.

Nhưng binh sĩ khác nghe vậy cũng đồng lòng hô.

- Đô đốc, không cần để ý đến bọn ta.

Phạm Cự Lượng nhìn đám thủy binh mình một tay huấn luyện nên tử chiến, trên mặt cũng không thể không kiềm nổi ướt át, đối mặt với kẻ địch gấp mười mấy lần mình rõ ràng là tự sát, nhưng nhiệm vụ của bọn hắn là vậy, vì đại cuộc, bọn hắn không thể chối bỏ.

- Bọn nhóc, bản đô đốc sẽ báo thù cho các ngươi.

Phạm Cự Lượng không cam lòng nói một câu liền ra lệnh rút lui. Nếu hắn có thế như kiếp trước, một tay thống lĩnh hàng trăm thuyền chiến làm sao có thể để quân giặc phách lối như thế.

Nhìn thấy thuyền chiến Đại Việt quay đầu Phillip hừ lạnh.

- Bọn chuột nhắt này chạy ngược lại rất nhanh.

Nói rồi liền ra lệnh.

- Nhanh chóng tiêu diệt đám chuột nhắt trên tàu, đuổi theo bọn hắn.

Hai chiến thuyền chiến của liên quân liền áp sát vào mạn thuyền của Đại Việt, binh sĩ liên quân đổ bộ sang đè ép lên đầu thủy binh Đại Việt mà đánh. Thủy binh Đại Việt chiến đấu ngoan cường xếp thành một viên trận tử chiến với địch, nhưng số lượng vẫn chênh lệch quá lớn, rất nhanh mọi người đều chết sạch, chỉ còn lại mười mấy thủy binh thủ vững bên cột buồm.

Viên Đô úy nhìn các binh sĩ tuyệt vọng nhưng trong đôi mắt cũng tràn đầy vẻ quyết liệt, hắn gầm lên.

- Các anh em, thời khắc chúng ta trở về với đức Lạc Long Quân đã đến, tuy chết đi nhưng linh hồn của chúng ta sẽ mãi mãi thủ hộ Đại Việt.

- Sống làm quân Đại Việt, chết làm ma Đại Việt. Đại Việt vạn tuế.

Theo tiếng gào thét, một cây đuốc vậy mà được thắp lên thả xuống sàn tàu, một ngọn lửa nhanh chóng bùng lên trải rộng biến cả con tàu thành một biển lửa. Thì ra Đô úy đã sớm đổ đầy trên sàn tàu dầu thông, chỉ chờ đến địch nhân đổ bộ sang liền đốt cháy.

“Những người con trở về cùng đất mẹ

Hồn oai hùng sống mãi với non sông.”

Binh sĩ liên quân bị ngọn lửa đốt đến liền tan tác nhảy xuống sông, nhưng bọn hắn nhanh, ngọn lửa còn nhanh hơn, một mỗi lửa đốt cháy hết hai trăm binh sĩ liên quân cùng với một trăm thủy binh Đại Việt vĩnh viễn nằm lại nơi cửa sông Lục Ngạn này.

- Bọn chuột nhắt chết tiệt. Đuổi theo cho ta, ta muốn băm vằm bọn hắn ra ngàn miến cho chó ăn.

Phillip tức tối, hắn không ngờ đám thủy binh này lại ngoan cường đến vậy, trước khi chết cũng đồng quy vu tận kéo thêm mấy trăm binh sĩ liên quân đi cùng.

Không có đội thuyền Đại Việt cản trở thuyền chiến liên quân rất nhanh ngược dòng lên Lục Ngạn nhưng vẫn không thấy bóng dáng của thuyền chiến Đại Việt đâu. Sông Lục Ngạn vẫn rất đẹp, nước sông màu xanh biếc êm ả chảy ra biển, không có đến một gợn sóng, quan cảnh hai bên vô cùng đẹp đẽ làm người ta không khỏi quên đi phiền muộn mà say sưa ngắm nhìn nó. Thế nhưng Phillip không biết dưới vẻ đẹp thiên nhiên tuyệt với này chính là một cái bẩy tử thần đang chờ đợi hắn.

- Tử tước, ngài nhìn, bên kia có một cái bến sông.

Một binh sĩ hô lên, đúng là bên trái bờ sông có một cái bến lớn. Nơi này chính là đầu cầu trong tuyến từ An Bang đến Thăng Long. Phillip hớn hở.

- Nhất định đây chính là đường đến Thăng Long. Nhanh, nhanh chóng đổ bộ.

Thuyền chiến cập vào bến, bến tàu khá nhỏ, mỗi lần cũng chỉ cập được hai chiếc, Phillip ưu tiên để các thuyền chiến có chứa ít quân đổ bộ trước, sau đó lui ra lại để tàu vận tải đổ bộ sau, rất nhanh ba ngàn binh sĩ đã được thả xuống bên, nhưng hàng trăm chiếc thuyền lại bị kẹt cứng ở một đoạn sông nhỏ. Binh sĩ liên quân muốn chạy vào làng cướp bóc một phen nhưng bọn chúng chợt nhận ra nơi này cũng giống An Bang, không hề có một bóng người.

- Tử tước, ngài nhìn cái gì thế kia.

Đứng trên bến tàu chỉ huy binh sĩ đổ bộ Phillip nghe vậy liền nhìn lên thượng nguồn, rất nhanh đôi mắt hắn liền trợn tròn lên. Trên thượng nguồn đang xuôi dòng chảy xuống lại là hàng chục cái bè gỗ, đáng sợ hơn chính là trên nó chứa đầy các vật liệu đang bốc cháy.

- Nhanh tản ra, nhanh tản ra.

Phillip vội vàng la lớn, thế nhưng gần trăm chiến thuyền bị kẹt cứng không phải nói tản thì tản đấy, thuyền chiến liên quân vội vàng chặt dây neo, né tránh vậy mà không cẩn thận va vào nhau, thuyền ngã, người đổ khổ không thể tả. Thuyền không có neo rất nhanh cũng bị dòng nước chảy trôi xuống hạ nguồn, nhưng lúc này tử thần đoạt mạng chính thức hiển lộ ra. Mặt nước triều vậy mà xuống thấp, lộ ra những mũi cọc nhọn hoắc được bọc sắt cắm nghiên về phía thượng nguồn. Thuyền liên quân xuôi theo dòng nước tránh né không kịp liền va vào cọc sắt, có thuyền bị cọc sắt đâm thủng, có thuyền bị kẹt lại lại bị thuyền tiếp theo va vào. Đám thuyền chiến bị bãi cọc giữ lại đó, bè gỗ bốc cháy xuôi dòng thuận lợi đâm vào thuyền liên quân, lan tràn ngọn lửa sang các thuyền chiến.

Thì ra trước đó Lý Anh Tú đã gửi hỏa tốc đến Lục Ngạn thông báo Lê Chân cùng Phạm Cự Lượng sắp xếp bãi phục kích, hàng ngàn binh sĩ mà dân phu phải chặt cây vót thành cọc, lại bịt sắt, khéo léo tính toán thời gian nước triều, tính toán góc cắm cọc sao cho vừa phải

Phillip nhìn đám tàu chiến bị cọc đâm chìm, bị đốt cháy, đôi mắt như muốn nứt ra, hắn hiểu được thì ra bốn chiến ham Đại Việt cũng chỉ là muốn dụ dỗ bọn hắn vào trong cái tròng đặt sẵn này mà thôi.

- Tử tước đại nhân, quân Đại Việt đến rồi.

Từ trong làng hàng trăm binh sĩ chạy vội ra bến tàu, vừa chạy vừa la lớn. Đằng sau hắn là hai mươi con chiến tượng do Dã Tượng dẫn đầu, sau lưng bọn hắn là ba ngàn bộ binh, hai bên cánh lại là cung tinh kỵ liên tục truy kích, gặt hái tính mạng của bọn hắn.

Phillip nhìn thấy chiến tượng liền kinh hoảng, đám quái vật này hôm trước bản thân hắn cũng đã thấy, rõ ràng bọn nó chính là vô địch thiên hạ, làm gì có ai dám trên mặt đất này dám kháng cự lại chúng, không thấy trọng trang đám kỵ sĩ còn bị đám quái vật này dẫm chết hay sao.

- Quay lại thuyền, nhanh trở về thuyền.

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ cần trở về thuyền, dựa vào các vũ khí cỡ lớn trên thuyền hoàn toàn có thể bắn chết voi đấy. Dù sao voi cũn đâu có xuống nước được, còn về mấy cái cọc hắn cũng không lo lắng, dù sao bè gỗ đã hết, bọn hắn trên sông chờ đợi nước triều lên liền có thể rút lui đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.