Đế Chế Đại Việt

Chương 162: Chương 162: Xứ Trấn Ninh




Quần đảo Sắt, màn đêm đầu tháng ba. Nơi cực Bắc quần đảo Sắt khí hậu luôn ổn định, dù là mùa hè hay mùa đông thì nó vẫn lạnh, chỉ là mùa Đông tuyết dày phủ xuống, nó lại càng lún sâu vào giá rét mà thôi. Celt thành cũng chìm trong màn đêm sâu thẳm, chỉ có vài đóm lửa nhỏ sáng le lói như những con đom đóm chíu sáng được một chút không gian bên cạnh nó mà thôi. Trên đầu thành ba binh sĩ của Lazson gia tộc chui rúc vào nhau, trời lạnh như vậy bọn hắn cũng chả buồn canh gác, điều quan trọng bây giờ chính là phải giữ ấm cho bản thân trước đã. Từ ngày quân Đại Việt rút đi Lazson bắt đầu tuyển chọn binh sĩ nhiều lắm, tuy chưa đạt đến thời kỳ đỉnh phong nhưng có áo giáp, có vũ khí, lại có lương thực, binh sĩ lúc này đều được huấn luyện vô cùng tinh nhuệ mà không phải đám nông nô bỏ cuốc cầm thương như trước. Bọn hắn chỉ lo tránh đi cái lạnh mà không biết rằng đã có những bóng đen đã nhanh như sóc vượt qua được tường thành chạy vào trong phủ lãnh chúa rồi.

Trong phủ lãnh chúa Lazson đang chìm say vào trong giấc ngủ, bên cạnh hắn lại là một mỹ nhân lõa thể, có lẽ vừa sau một hồi vận động mạnh nên bọn hắn ngủ rất say.

- Lazson, dậy đi. Lazson.

Lazson mơ màng mở mắt, hắn nghe ai đó gọi tên mình, nhưng hắn đang ở trong phòng riêng cơ mà. Lazson giật mình vội vàng bật dậy, trong phòng chính là ba người mặc áo đen, đang ngồi lại là một vị mỹ nam tử, gương mặt trắng trẻo, thanh tú, đặc trưng của người phương Đông, vừa nhìn Lazson liền đoán được người này đến từ Đại Việt.

- AAAAA!

Lúc này mỹ nhân bên cạnh Lazson cũng tỉnh lại, thấy nhiều người trong phòng liền hét toán lên. Thế nhưng Lazson kinh ngạc chính là dù tiếng hét của nữ nhân kia lớn đến như vậy mà bên ngoài cận vệ của hắn lại không có một chút phản ứng chút nào, phải biết bình thường Lazson rất lo lắng cho an toàn của mình nên bố trí rất nhiều binh sĩ, trạm gác bảo vệ mình. Giờ không có phản ứng chút nào dùng đầu gối cũng biết tất cả binh sĩ bảo vệ đều bị hạ rồi.

- Các vị quân gia Đại Việt không biết đêm tối đến phòng của ta có việc gì?

Lazson ngược lại rất bình tĩnh nói, tay phải từ từ đưa xuống gối. Mỹ nam tử nhìn thấy động tác của hắn nhưng cũng không để ý, mỉm cười nói.

- Giới thiệu một chút, ta là Ngô Tuấn, Chỉ huy thiêm sự Điện tiền quân Đại Việt.

Đúng vậy, người đến chính là Ngô Tuấn, để nhiệm vụ lần này thành công đẹp đẽ Ngô Tuấn tự mình ra tay, tự mình đến thực địa để chỉ huy hành động nên mới có cảnh này. Lazson ngược lại bố trí rất nhiều trạm gác, nhưng với những Thiên Long vệ qua hai danh tướng là Phạm Ngũ Lão, sau đó là Ngô Tuấn huấn luyện đã trở thành những sát thủ vô cùng tinh nhuệ, không tốn mấy hơi sức, các trạm gác của Lazson đều bị dọn dẹp sạch sẽ. Lazson miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói.

- Không biết Ngô tướng quân đến tìm ta làm gì?

Ngô Tuấn hờ hững như nói chuyện với một xác chết.

- Bệ hạ muốn mạng của ngươi. Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là tự mình kết liễu, hai là ta tự mình đến tiễn ngươi đi.

- Ta chọn phương án thứ ba đây.

Lazson gầm lên, từ dưới gối vậy mà rút ra một thanh trường kiếm đâm đến Ngô Tuấn, Lazson rất sợ chết, đến mức hắn luôn cảm thấy sẽ có người mưu hại mình, đến đi ngủ trường kiếm cũng đặt dưới gối. Thế nhưng thấy trường kiếm đâm đến Ngô Tuấn chỉ nhếch môi khinh thường, trong tích tắc tay phải đưa ra như một cái gọng kìm bắt lấy được tay kiếm của Lazson, dùng một đòn khóa bẻ ngược tay hắn lại để Lazson quỳ xuống trước mặt Ngô Tuấn, dù Lazson vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Ngô Tuấn. Ngô Tuấn cúi người xuống bên tai của Lazson nói nhỏ.

- Xuống nói với Diêm vương rằng Thiên Long vệ Ngô Tuấn là người giết người.

Vừa dứt lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ nhẹ nhàng vẽ ra một đường máu ngang yết hầu của Lazson. Động mạch bị cắt đứt, máu đổ ra như suối, Lazson chỉ có thể phát ra vài tiếng ách ách rồi ngã xuống dưới sàn nhà giật giật vài cái liền không cam lòng chết đi.

- AAAAAAA.

Nữ nhân thấy ậy liền lần nữa la lên. Ngô Tuấn chán ghét lạnh lùng nói.

- Các ngươi xử lý đi.

Nói rồi liền quay lưng đi ra, hai tên Thiên Long vệ chậm rãi đi đến bên giường, nữ nhân lúc này không quan tâm thân thể mình không có mảnh vải liền vội vàng quỳ trên giường cầu xin.

- Làm ơn tha cho ta, ta không liên quan gì đến Lazson, ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho các ngươi.

Chiếc chăn rơi xuống lộ ra thân hình vô cùng đẹp đẽ, nữ nhân này chính là một mỹ nhân chính cống đây, thế nhưng đối diện với nữ nhân cũng chỉ là hai ánh mắt lạnh như băng, không có một chút rung động nào. Tiếp theo trong phòng liền vang lên một tiếng hét thảm liền im bặt. Trong các cơ sở của Lazson gia tộc đêm nay liên tục vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Sáng ngày hôm sau, binh sĩ không thấy trong phủ lãnh chúa có phản ứng gì liền đi vào kiểm tra, bọn hắn kinh hoàng phát hiện toàn bộ gia tộc Lazson ba mươi sáu miệng ăn toàn bộ bị giết sạch sẽ rồi.

Tin tức cả gia tộc Lazson bị huyết tẩy làm các lãnh chúa của vùng cực Bắc quần đảo Sắt rồi loạn lên. Ngay lập tức một cuộc hội nghị được mở ra, hai mươi hai vị lãnh chúa đều được triệu tập. Nơi bọn họ tổ chức hội nghị là lâu đài của Alonso gia tộc, dù sao trong các lãnh chúa tên này chính là giàu nhất đây.

- Hiện tại Lazson gia tộc đã hủy diệt, cần một gia tộc lên lãnh đạo các gia tộc khác để có thể đối kháng bọn người Crow. Gia tộc Basten chúng ta nguyện ý nhận trọng trách này.

- Đánh rắm, vị trí đó phải là của gia tộc Holder ta.

- Là của gia tộc ta mới đúng.

….

Các vị lãnh chúa vậy mà tranh nhau vị trí lãnh đạo liên minh, bọn hắn còn chưa nhận thức được vị trí của mình đây. Alonso ngồi im lặng trên ghế nhìn đám lãnh chúa tấu hài trước mắt.

Cũng có một số lãnh chúa trung thành với gia tộc Lazson đứng ra nói.

- Nhất định phải điều tra ai là hung thủ giết Lazson công tước, người nào trả thủ được cho Công tước liền có thể kế vị ngài.

- Còn phải hỏi, nhất định là đám người Gemanic kia rồi.



Kẹttt

Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra phát ra một tiếng kêu ê răng. Đi vào bên trong là một đoàn người mặc áo đen, dẫn đầu không ai khác chính là Ngô Tuấn. Thấy Ngô Tuấn đi vào Alonso vội vàng đứng lên chào hỏi.

- Bái kiến Ngô tướng quân.

Các lãnh chúa khác lại nghi ngờ nói.

- Ngươi là ai? Đây là hội nghị của các lãnh chúa? Ai cho phép các ngươi vào đây?

Ngô Tuấn đi lên trước vị trí chủ vị liền ngồi xuống bình tĩnh nói.

- Ta là Ngô Tuấn, Chỉ huy thiêm sự Điện tiền quân Đại Việt.

- Đại Việt!

Hai chữ Đại Việt như sét đánh ngang tại mỗi vị lãnh chúa ở đây, bọn hắn biết sức mạnh của Đại Việt rất cường đại. Thấy tất cả im lặng Ngô Tuấn lấy ra một cuộn da dê nói.

- Đây là văn thư Lazson công tước trước khi bị ngộ hại đã viết, theo đó công tước nguyện ý quy phục Đại Việt, dâng tất cả mọi thứ cho Đại Việt, chấp nhận luật lệ cho Đại Việt.

- Cái gì? Hiến dâng, thần phục Đại Việt?

Các lãnh chúa xôn xao, ngược lại Alonso và Ngô Tuấn rất bình tĩnh. Văn thư này đương nhiên là giả đấy, bọn hắn mới chỉ viết trong đêm qua mà thôi. Thế nhưng chuyện đó cũng không quan trọng. Ngô Tuấn nói tiếp.

- Theo đó Thừa Mệnh bệ hạ muốn biến nơi đây thành một xứ, đặt tên là Xứ Trấn Ninh. Vốn để Lazson công tước làm Tuyên phủ sứ, nhưng Lazson đã ngộ hại, nay để Alonso lên kế vị, các vị lãnh chúa đều phải phục tùng hắn. Theo luật lệ của Đại Việt, các ngươi có thể giữ đất đai, nhưng phải giao nộp quân đội cùng nông nô cho Tuyên phủ sứ giải quyết.

- Cái gì? Các ngươi muốn lấy quân đội của bọn ta?

- Ngươi là cái thá gì lại dám ra lệnh cho bọn ta?

- Chỉ dựa vào tên béo này, ha ha, cười chết ta.



Các vị lãnh chúa nhao nhao lên phản ứng, cười nhạo Ngô Tuấn và Alonso. Ngô Tuấn mặt vẫn thản nhiên hỏi.

- Vậy là các ngươi không chấp nhận phục tùng mệnh lệnh của bệ hạ?

- Đúng vậy, ngươi làm gì được chúng ta.

Các vị lãnh chúa liền kết đoàn tỏ thái độ. Muốn quân đội, muốn nông nô, vậy thì bọn họ làm lãnh chúa còn ích gì. Ngô Tuấn vẫn cười nhẹ nhàng nói.

- Tốt lắm, vậy giúp ta đỡ rách việc.

Đầu ngón tay như bạch ngọc đẩy chén rượu trên bàn xuống dươi đất, ngay lập tức có hàng loạt bóng đen xuất hiện sau lưng của các vị lãnh chúa.

Phập, phập, phập,…

- Ách.

Các vị lãnh chúa liên tục kêu thảm, từng lưỡi kiếm từ trước ngực của bọn hắn thò ra mang theo máu huyết. Rất nhanh hơn hai mươi vị lãnh chúa chỉ còn đứng được bốn năm người, là những người không đứng ra phản đối đây. Ngô Tuấn vẫn nhẹ nhàng cười tươi như gió xuân nhưng làm người ta lạnh nổi da gà.

- Còn ai phản đối nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.