Bị Diệp Thiệu tóm được, phản ứng đầu tiên của cô là che ngực, che ngực
xong lại thấy không đúng lắm, vì sao ánh mắt của hắn lại càng, càng nóng rực càng thêm đáng khinh nhìn xuống dưới …
Mãi sau đó cô mới nhớ ra bên dưới của mình đã không còn là cái đuôi vàng kim rực rỡ nữa!!!
Này, này … cô xấu hổ mặt như thiêu như đốt, gấp gáp đẩy Diệp Thiệu đi
bơi vào trong nước. Diệp Thiệu ấy vậy mà lại không hề ngang ngược ngăn
trở, cô liều mạng trốn về chỗ nước sâu, chỉ thấy hắn buông tay nhãn nhã
cởi bỏ hết áo bào bị nước làm ướt, từng lớp, từng lớp cho tới khi lộ ra
lồng ngực rắn chắc cường tráng của hắn … Chẳng biết tại sao chỉ nhìn
động tác cởi áo đơn giản của hắn mà cô còn mặt đỏ tim đập hơn vừa rồi.
Ôi … cô chân tay luống cuống che khuôn mặt nóng bừng, vỗ vỗ cái đầu như
muốn căng ra. Đầu óc cô dù chậm chạp cũng ý thức được tên vô sỉ vừa ác
vừa tiện Diệp Thiệu không thể phủ nhận rằng hắn có cái túi da cực đẹp.
Đương miên man suy nghĩ chợt thấy dòng nước xung quanh cuộn lên, lòng cô nhảy dựng, chưa kịp phản ứng gì thì gương mặt treo nụ cười cực kỳ tiện của
Diệp Thiệu đã xuất hiện ngay giữa đám bọt nước: “Vân Ngạn, trốn cũng
không trốn xa một chút, ta có thể hiểu rằng nàng muốn nghênh còn cự
sao?”
Cô: “…”
Cô ít đọc sách cho nên ngươi không cần lừa
cô, cô có chỗ nào là dáng vẻ muốn nghênh còn cự hả! Thành ngữ không được dùng loạn nhé! Đây là phỉ bang nghiêm trọng!
“Nuôi nhiều ngày
như vậy, rốt cuộc cũng được hạ miệng.” Diệp Thiệu cảm khái xong bất ngờ
túm lấy cổ tay cô, thừa dịp cô ngơ ngác lôi cô vào trong nước.
Giờ khắc này cô thật sự thống hận tại sao vừa rồi lại độ cho hắn một hơi, trợ trụ vi ngược mà, ngược còn là cmn chính mình!
Chẳng khác nào các cô nương khác khi bị đẩy ngã, cô phản xạ có điều kiện định há mồm thét chói tai, há một lúc, cô lệ rơi đầy mặt ý thức được mình là người câm. Cứ như vậy một lúc lâu, Diệp Thiệu đã nhanh nhảu cởi bỏ lớp
trung y cuối cùng trên người hắn. Trước đây không phải hắn chưa từng cởi trần, nhưng vấn đề là thời điểm hắn cởi trần thì cô vẫn xiêm y đầy đủ!
Sức lực nam nữ chênh lệch cho nên chút giãy dụa kia của cô ở trước mắt hắn
chỉ bé nhỏ không đáng kể, cô cắn môi muốn khóc, hốc mắt đau xót một hồi
vẫn chỉ là khô ráo. Thể chất người cá này cũng quá cmn khốn kiếp đi! Cô
nay đã gặp phải mối nguy lớn, muốn biểu hiện cho giống nữ chính bạch
liên hoa kiếm chút đồng tình tìm cơ hội cũng không cho! Cô bi thống cho
bản thân sắp bị loài sói lang ăn vào.
“Nàng khổ sở cái gì?” Diệp Thiệu chống tay bên trên cô, khóe miệng run rẩy: “Ta còn chưa làm gì với nàng đâu.”
“…” Ai, đúng nha. Cô ngơ ngác nhìn hắn, dường như hắn đã cởi bỏ xong xiêm áo…
“Tiết kiệm chút sức lực, sẽ cho nàng chơi đùa ngay.” Khóe mắt Diệp Thiệu cong lên thực quỷ dị, muốn bao nhiêu âm hiểm có bấy nhiêu âm hiểm, muốn bao
nhiêu tiện có bấy nhiêu tiện!
Nhưng mà … cô nhìn dáng vẻ hắn nói
chuyện, thật sự rất khó để không chú ý tới bọt khí cứ phát ra không
ngừng từ miệng hắn, không khỏi nhớ tới cảnh tượng tương tự lần trước. Cô lại một lần nữa cảm khái, thật sự rất giống một con … cua mà.
Phát hiện vẻ mặt đơ cứng của cô có xu thế tan vỡ, mặt Diệp Thiệu lập tức tối sầm: “Không cho cười!”
Cô mới nhếch môi, hắn đã dứt khoát phủ xuống, bá đạo ngăn chặn miệng cô.
Trong đầu như có tiếng pháo đốt đùng đoàng, bị hắn hôn đến mơ màng cô mới
nghĩ tới việc vì sao mình lại không đóng băng hắn luôn cho xong?
Đúng vậy, tại sao lại không chứ? Trong lúc hắn ức hiếp cô trong lúc mà các
ngón tay hắn đang tùy tiện làm bậy trên người cô thì cô đang tự hỏi vấn
đề này, trong lúc nụ hôn của hắn lấn từng tấc một xuống dưới thì cô vẫn
đang tự hỏi vấn đề này, trong lúc cơn đau không quá rõ rệt kia truyền
tới cô, lúc ấy trong đầu dường như những bông pháo hoa cũng đang bung
nở, cô không đành lòng.
Đúng, cô không đành lòng tổn thương Diệp
Thiệu, tựa như cô không đành lòng để lại mình hắn đối mặt với linh đường lạnh băng của lão Tề vương, không đành lòng mỗi một đêm tỉnh dậy đều
phát hiện một mình hắn đang ngồi trong điện trống trải mà phê tấu
chương, không đành lòng thấy hắn cứ thỉnh thoảng ở một mình lại cười tự
giễu.
Điều này đại biểu cho điều gì, cô mở to đôi mắt hỗn độn
nhìn Diệp Thiệu đang nằm trên người mình, mắt của hắn bị những sợi tóc
rối tung che khuất nhưng dường như hắn cũng chú ý thấy tầm mắt của cô.
Hắn ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt hắn khiến cô như nhìn thấy được minh
châu, chẳng khác nào hai viên giao châu sáng rực rỡ chói mắt kia.
Hắn lại tiến lên, cô hít vào một hơi, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi run run của cô: “Xin lỗi, có phải rất đau không?”
Trong giọng nói của hắn có chút chần chừ do dự, động tác cũng theo đó mà
thong thả lại, cô nhìn ra vẻ nhẫn nhịn trên mặt hắn. Người này, tuy hơi
xấu xa một chút, tiện một chút, nhưng nghĩ kỹ lại, cho tới giờ sự bảo vệ của hắn dành cho cô đã vượt xa những thứ “ức hiếp” kia. Cô cố kiềm chế
tâm tình xấu hổ, run run rẩy rẩy ôm cổ hắn, làm nụ hôn sâu thêm.
Cơ thể Diệp Thiệu cứng đờ, đôi môi hắn cong lên, không hề nói ra mấy lời
linh tinh đại loại như “Nàng quả nhiên vẫn là yêu bổn đại gia” để cô xấu hổ không chỗ xuống bậc, chỉ ôm cô thật chặt.
Gả cho Diệp Thiệu
58 ngày, hai ta rốt cuộc cũng viên phòng, địa điểm là hồ nước nóng. Rất
lâu sau này Tông Sở đánh gia đêm động phòng của chúng ta quá ư là máu me tàn bạo, quả thực là máu nhiễm nhà tắm!
Cô: “…”
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Ngày hôm sau, cô một mình tỉnh dậy trên giường lớn mềm mại, ngoài cửa sổ là
ánh sáng trắng rực rỡ, phương xa còn có tiếng gợn sóng vỗ. Tất cả mọi
chuyện xảy ra tối qua cứ thể ùa vào đầu, càng nhớ lại mặt cô càng đỏ,
cuối cùng cả người chẳng khác nào được vớt ra từ nồi nước sôi, không
nhịn được mà kéo chăn lên che mặt.
“Lúc này thẹn thùng có phải đã quá muộn không.” Giọng nói lười biếng lại hài lòng của Diệp Thiệu xuyên thấu qua màn trướng truyền tới.
Cô: “…”
A a a a a! Cô lăn qua lăn lại, đúng là cái gì không muốn thì cứ tới! Lúc này cứ để cho
một mình cô lặng lẽ xấu hổ là được rồi! Lại còn muốn tới phá rối, ngươi lại học Tông Sở tới trao đổi những điều tâm đắc vừa trải nghiệm được
sao!
Lăn nửa ngày, cô bỗng phát hiện ra dường như có chỗ nào
không đúng? Cảm giác mệt mỏi vô lực “thị nhi phù khởi kiều vô lực, thủy
thị tân thừa ân trạch thì”* trong truyền thuyết đâu, cảm giác đau nhức
cả người tựa như bị xe ngựa nghiền áp qua đâu, vì sao cô lại cảm thấy
bản thân mình khỏe mạnh đầy sức sống thế này, biểu diễn trò đặt tảng đá
lớn lên ngực hình như cũng không gặp khó khăn gì lớn lắm ???
(hai câu thơ trích trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, bản dịch thơ của Tản Đà:
Vua yêu bận ấy mới là/ Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay!
Dịch nghĩa: Con hầu nâng dậy, nàng yếu đuối tưởng chừng không có sức để đứng lên/ Đó là lúc nàng bắt đầu được thừa ân vua.)
Vẫy vẫy cánh tay, không hề gì; vặn vặn eo, chỗ này … thế mà lại có chút ê
ẩm, nguyên nhân mọi người hẳn đều hiểu …, cô cúi cái mặt đỏ già nua sờ
bên dưới, sờ được thứ khiến cô choáng váng …
Lật chăn ra, nương theo ánh sáng hắt vào, cô nhìn thấy cái đuôi cá vàng óng rực rỡ.
Cô: “…”
Cô bắt đầu nghiêm túc hoài nghi chuyện xảy ra tối qua ở hồ nước nóng có phải chỉ là một giấc mộng xuân của cô không!
“Vân Ngạn, hôm nay còn phải tới thỉnh an thái hậu, còn nằm nữa sẽ muộn đấy.” Diệp Thiệu xốc mành lên mỉm cười kéo cô khỏi cơn mơ màng.
Cô
kinh ngạc nhìn hắn, hắn dường như cũng không có vẻ gì mệt mỏi lắm, ánh
mắt cô lặng lẽ chuyển về phía hắn, tối qua thực sự là thứ kia đã đảo
trên người cô như đảo bánh mật sao?
Ánh mắt Diệp Thiệu sắc nhọn
hơn dao, vừa liếc cái đã bắt được ánh mắt cô, hắn tươi cười cực kỳ trắng trợn, cúi người hôn lên môi cô: “Biểu hiện tối qua không tệ.”
Cô: “…”
Là, là thật sự đó!
Cô chết trân nhìn hắn, hắn tươi cười càng thêm mập mờ, tay đẩy vạt áo cô
ra, xoa xoa bóp bóp eo cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Đúng như ta
sở liệu, độ mềm dẻo thật không sai.” Hắn bắt đầu hứng trí bừng bừng mặc
sức tưởng tượng: “Lần sau chúng ta sẽ thử thêm nhiều động tác độ khó cao nữa.”
“…” Oành, trong đầu cô vang lên tiếng sấm nổ, lời của hắn
quá trắng trợn quá vô lại, cô không thể khống chế nhớ lại rất nhiều hình ảnh dưới nước đêm qua khiến cho cô ngại ngùng không chịu nổi. Cô im
lặng thở dốc, Diệp Thiệu kịch liệt va chạm, hơi thở và nhiệt độ cơ thể
đan xen, hòa vào nhau…
“Bộp”, đuôi cá quăng qua.
Diệp Thiệu: “…”
Khoảnh khắc nhìn thấy đuôi cá, sắc mặt hòa nhã của Diệp Thiệu trở nên khó coi
trong nháy mắt, hắn cầm lấy đuôi cô cắn chặt răng, gằn từng chữ một:
“Vân Ngạn, tại sao nàng lại biến về ?!”
Không biến trở về chẳng
lẽ còn để đấy cho ngươi ức hiếp sao! Cô gân lên trừng hắn, Diệp Thiệu
đen mặt nhìn cái đuôi cá vàng óng của cô, cuối cùng không thể làm gì
khác ngoài phẫn nộ thốt: “Thôi được, trước tha cho nàng vài ngày, đợi
trở về sẽ bảo Tông Sở chế thêm mấy bình thuốc.”
Mấy bình! Ngươi
muốn bóp bẹp vo viên cô rồi cho vào nồi nấu ăn luôn sao! Chắc là ngươi
lại đọc mấy kiểu sách XXX dâm dật kia phải không, có phải sau đây ngươi
sẽ nói là:
“Đến lúc đó xem nàng còn xuống giường được hay không.” Diệp Thiệu nhìn cô cười tà mị.”
Cô cmn biết ngay mà!
Mặc dù không có eo mỏi lưng đau không bò xuống giường nổi nhưng khi cô biến về đuôi cá, Diệp Thiệu vẫn hầu hạ cô mặc từng kiện xiêm y, trong lúc đó cô phải đồng thời đề phòng đôi tay không chút quy củ của hắn. Sau vài
lần gạt xuống mà không có hiệu quả, cô hung tợn trợn hắn: Ban ngày ban
mặt đừng có quá hạ lưu thế được không?!
Diệp Thiệu vô tội nhìn cô, ánh mắt ướt át nhìn cô trông cực kỳ đáng yêu!
“Không ăn được thịt cũng phải để ta uống chút canh chứ!”
Cô: “…”
Sau một hồi dây dưa cho hắn mặc xiêm y, mới vừa đứng lên đã bị hắn đè
xuống, ánh mắt hắn có chút không được tự nhiên: “Ta nghĩ là nàng … vất
vả nhiều, nên sẽ bưng thức ăn tới, nàng cứ ở trên giường dùng là được.”
ồ, cô lại ngồi xuống, thời tiết quá lạnh, có thể ngồi trên giường ăn đúng là không tệ đâu.
Diệp Thiệu đứng yên không nhúc nhích, khoanh tay liếc cô: “Có phải nàng đã quên nói gì không?”
Hả? Cô mờ mịt nhìn hắn, cái gì cơ? Nghĩ một chút, cô sáng tỏ ngay, rút giấy bút dưới gối lên roẹt roẹt bốn chữ cực to cho hắn: buổi sáng tốt lành!
Diệp Thiệu: “…”
Hàm răng Diệp Thiệu vang lên tiếng kèn kẹt: “Vân Ngạn, vi phu săn sóc như thế, có phải nàng thấy rất cảm động không?”
Cô: “…”
Vì thế cô lại viết thêm một dòng xuống: Bệ hạ! Thần thiết thật là quá cảm động!
Diệp Thiệu: “…”
Vẻ mặt Diệp Thiệu nhìn cô chẳng khác nào “bùn nhão không thể trát nổi
tường”, cuối cùng sau ghét bỏ trắng mắt trợn cô, hắn mới bưng tới cho cô một bàn đầy đồ ăn.
Ngồi đối diện với Diệp Thiệu yên lặng không
nói gì ăn điểm tâm, trong nắng sớm ban mai, vẻ mặt hắn điềm đạm, thỉnh
thoảng thêm chút nầm bò vào bát cô, còn lại đều rất chi là yên tĩnh an
tường. Cô chép chép miệng, cảm thấy cuộc sống thế này thật đúng là không có chỗ nào chê, chỉ cần Diệp Thiệu, hắn …
“Vân Ngạn, tiểu Bạch ăn cơm còn không chép miệng đâu.” Diệp Thiệu khinh bỉ nhìn cô.
Cô: “…” Thôi, cô không mơ mộng gì nữa đâu.
Còn chưa ăn xong, có người hầu vào thông báo hoàng đế có ý chỉ tới, Diệp
Thiệu nhíu mi, bón vào miệng cô một miếng bánh: “Nàng cứ ăn đi, ta sẽ
quay lại ngay.”
Cô: “…” Cô phồng miệng ậm ừ gật đầu.
Khi đi Diệp Thiệu còn không quên lau vệt dầu trên má cô rồi mới ra ngoài: “Tham ăn.”
Cô: “…”
Trán đầy vạch đen nhìn theo hắn đi ra ngoài, hôm nay hắn mặc bạch y ít khi
dùng, đi giữa ánh nắng tựa như hòa thành một thể, nho nhã xuất trần,
dường như lúc nào cũng có thể biến mất không còn dấu vết. Lòng cô chợt
động, chợt muốn gọi hắn lại, nhưng miệng há ra mà không thể thốt được
tiếng nào. Còn hắn dường như cũng có cảm giác, quay đầu nhìn cô không
nhẫn nại nói: “Lập tức sẽ quay lại, hừm, phụ nữ thật là phiền toái.”
Cô: “…”
Hứ, cô khinh thường quay đầu, Diệp Thiệu cười khẽ một tiếng, đẩy cửa ra
ngoài. Cô nhếch miệng, quay phắt đầu lại, bỗng dưới thân trống không.
Cô mở to mắt, bỗng thấy mình rơi vào trong bóng tối vô tận.