Cảm giác đau đớn trĩu nặng hết đợt này đến đợt khác ập tới, đau đớn và
say rượu cùng hợp lại khiến cô đổ mồ hôi lạnh, không chịu nổi cuộn người thành con tôm.
Diệp Thiệu đang sờ soạng trên người cô vô tình
bàn tay sượt qua mặt cô, bàn tay thấm đẫm mồ hôi khiến hắn ý thức được
cô không đúng: “Vân Ngạn, sao mặt nàng lại lạnh vậy?”
Cô cắn chặt răng, tay đè lên bụng đau đớn tới phát run, cơn đau càng ngày càng
nặng, tưởng chừng như có vô số mũi kim dài cùng đâm vào bụng.
Sắc mặt Diệp Thiệu vẫn còn đỏ hồng, thái dương chảy mồ hôi nhưng ánh mắt đã thanh tỉnh hơn nhiều: “Chỗ nào không thoải mái?” Sau đó còn nghi ngờ
thì thầm một câu: “Bản vương còn chưa làm gì đâu, sao lại đau như vậy
chứ?”
Cô: “…”
Ngươi đường đường là thế tử Tề quốc, trong
đầu trừ uế vật màu vàng khiến cho người khác mất hứng và cực kỳ mất hứng ra thì còn có chút dưỡng chất nào khác không!
Quan sát một lúc
vẫn không tìm ra duyên cớ, Diệp Thiệu nhanh chóng xoay người đứng dậy:
“Ta đi tìm thái y!” Ngữ khí của hắn lạnh lùng, ẩn chứa sát khí: “Dám phá đêm động phòng hoa chúc của bản vương…” Liếc thấy ánh mắt căm tức của
cô, hắn ho khan sửa miệng: “Dám hạ độc ái phi của bản vương, nhất định
không thể bỏ qua cho tên đó!”
“…”
Cô ngơ ngác xoay người
mà kinh ngạc, loại sinh lý tự nhiên theo quy luật này của cô không cần
thiết phải kinh động tới thái y đâu! Chẳng lẽ ngươi muốn ngày mai trên
trang đầu báo của chư hầu các nước và đế đô đều giật tít: “Nóng hổi! Thế tử phi Tề quốc ngay trong đêm đại hôn thì xuất hiện quỳ thủy, thế tử
gia cầu dục không được lấy giết chóc giải tỏa căm phẫn?!
Cô không cầu lưu danh sử sách nhưng cũng không cần làm vệt đen nổi danh thiên hạ đâu!
Cố nén cảm giác khó chịu kéo tay Diệp Thiệu, kết quả bị hắn lật tay ấn
lại, dịu giọng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ lập tức quay về ngay.”
Cô: “…”
Cô rất sợ, thật đấy! Huhuhu, cô không muốn chuyện cô có quỳ thủy cả thiên
hạ đều biết hết đâu. Ngươi không nghe thấy tiếng lòng cô đang níu kéo
ngươi lại sao! Nếu có thể, cô cũng muốn thốt nên lời lắm! Đừng có đi
mà!!!
Cô không còn cách nào khác ngoài trơ mắt nhìn Diệp Thiệu bước ra ngoài, lòng bi thương như nước sông chảy ngược.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
“Điện hạ, không phải các người đang động phòng sao! Kéo một đứa trẻ vị thành
niên như ta đến xem mà không thấy có vấn đề gì sao! Khẩu vị nặng như vậy là không tốt lắm đâu ~” Tông Sở lảm nhảm liên mồm bị Diệp Thiệu ném
vào phòng nhanh như gió, vừa nhìn thấy cô đã kinh ngạc kêu lên: “Điện
hạ, không phải đêm đầu tiên của con gái nhà người ta thì phải đối xử dịu dàng sao?” Nó tặc lưỡi than: “Nhìn Vân tỷ tỷ của ta co bụng , chẳng
khác nào liễu yếu mảnh mai đu đưa theo gió kìa.”
Cô: “…”
Thằng nhóc con này nhất định cũng chưa được dạy dỗ về phẩm đức y như Diệp
Thiệu rồi! Còn nhỏ tuổi như vậy đã biết co bụng với cả không co bụng!
Diệp Thiệu lạnh lùng như băng: “Ta còn chưa làm gì nàng ấy, nàng ấy đã như thế này.”
Tông Sở nghẹn lời: “Còn chưa làm gì… mà đã thành như vậy á.” Vẻ mặt nó mang
theo vô vàn kính ngưỡng hướng về phía Diệp Thiệu: “Thế tử đại nhân quả
nhiên là dũng mãnh.”
Cô: “…”
Tông tiểu thiếu, ngươi thật sự không phải là đứa con riêng của Diệp Thiệu lưu lạc chốn nhân gian chứ??
“Buổi tối, sau khi uống một chén rượu xong, nàng ấy mới như vậy, ta hoài nghi có người hạ độc trong rượu.” Diệp Thiệu cầm hai chén rượu tới: “Nàng ấy lúc nào cũng có khả năng biến về đuôi cá cho nên bản vương không muốn
gọi các thái y khác tới, ngươi hãy xem xem là nguyên nhân gì.”
Tông Sở tiếp lấy chén rượu, thì thầm một câu nhỏ như muỗi kêu: “Hạ độc thì sao lại không độc chết cả hai luôn?”
Cô: “…”
Nó cho rằng Diệp Thiệu không nghe thấy, nhưng trên thực tế, khóe mắt Diệp
thế tử đã lóe lên tia nguy hiểm… sau đó nhìn cô rồi nhìn lên trời; làm
như không có gì.
“Trong rượu không có độc.” Tông Sở vừa ngửi đã kết luận, nó còn bồi thêm một câu: “Nhưng mà, có hạ thuốc.”
Diệp Thiệu nhướn mày, Tông Sở ý vị sâu xa nhìn cô với Diệp Thiệu, phun ra hai chữ: “Xuân dược.”
Cô với Diệp Thiệu: “…”
Tính cách người Tề quốc có phải đã quá phóng khoáng rồi không, trong đêm
động phòng còn hạ xuân dược cho thế tử với thế tử phi, là lo lắng một
người trong chúng ta có khả năng lãnh đạm sao??
Diệp thế tử cười
giễu, khinh thường lẩm bẩm: “Bản vương mà còn cần dùng tới xuân dược
sao? Chỉ có điều…” Hắn vuốt khóe môi, quẳng cho cô một ánh mắt cực kỳ
sâu xa: “Dùng để trợ hứng thì cũng có chút tác dụng ~”
Cái mặt
ngươi ngang nhiên lồ lộ vẻ xuân tình kia là có ý gì!!! Đối diện với ánh
mắt của hắn, cô liên tưởng ngay tới đủ loại hình ảnh thân mật da thịt,
hắn vô liêm sỉ sờ soạng khắp nơi, hôn khắp nơi… đầu óc nổ đoàng, người
đỏ như con tôm luộc, trong ngoài đều đỏ bừng. A a a a, mắc cỡ chết người ta!
Không hề bất ngờ gì, cô nghe thấy tiếng Diệp Thiệu đắc ý cười khẽ.
Tông Sở vứt cái chén đi, xoa xoa tay: “Một chút xuân dược ấy không thể làm
tổn thương cơ thể, còn về phần đại thẩm sao…” Nó sờ cổ tay cô hỏi: “Ăn
nhiều?”
Cô: “…”
Thái dương giật giật, cô cứng ngắc viết xuống: chỉ là kinh nguyệt mà thôi…
Lúc viết dòng chữ này lòng cô tương đối bi phẫn. Tuy rằng cô là một quốc
quân, sống như một người đàn ông, làm việc của một người đàn ông, nhưng
loại chuyện quỳ thủy đặc trưng cho một cô nương này sẽ không bởi vì đặc
thù nghề nghiệp mà có thể lách qua được. Càng bi kịch là, khi cô sinh ra thể chất âm hàn, mỗi lần tới tháng lại cực kỳ đau đớn. Phụ mẫu mất sớm, giao tiếp ngày thường về cơ bản không phải văn thần thì chính là võ
tướng, ngay cả một tri âm cũng không có. Tuổi thanh xuân chìm đắm trong
cơn đau đớn của mỗi lần quỳ thủy khiến cô buồn rầu cực độ, chỉ có mình
bà vú theo cô từ nhỏ an ủi cô: “Đại vương không cần cảm thấy đây là điều đau khổ…” Vú hiền lành dịu dàng xoa đầu cô: “Chung quy thì đây cũng là
chuyện duy nhất phân biệt người với những tên đàn ông chết tiệt trong
triều kia.”
Cô: “…” Vú ơi, người muốn ám chỉ rằng cô là một nữ
tráng hán thì cứ nói thẳng ra??? Cứ uyển chuyển lựa lời như vậy sẽ khiến tâm hồn nhạy cảm của cô tổn thương lắm!
Cô viết xong, Tông Sở và Diệp Thiệu đồng thời im lặng.
Tông Sở không thể tin nổi nhìn chữ trên giấy, lại nhìn mặt Diệp Thiệu, mặt
nó nhăn nhó như chỉ muốn bùng phát. Trực giác cho cô biết nó muốn cười
hahahahahahahaha lắm, muốn tặng 32 cái bằng khen cho lần quỳ thủy này
của cô lắm nhưng khiếp sợ Diệp Thiệu cho nên mới vất vả nhẫn nhịn, một
lúc lâu sau, nó mới miễn cưỡng bình ổn tâm trạng đang phấn khích quá độ
xuống: “Này, cái này, thể chất của người cá là cực âm cực hàn. Tuy đại
thẩm biến về hình người nhưng thể chất không bị ảnh hưởng. Đến nguyệt sự cũng là hợp tình hợp lý, hơn nữa, trước đó còn uống quá nhiều thuốc bổ
máu, cho nên mới… mới hung mãnh như vậy. Không có việc gì, cố gắng nghỉ
ngơi giữ ấm là được.”
Đúng rồi! Nó không nói thì cô quên mất, chính Diệp Thiệu là tên đầu sỏ ép cô, táo đỏ nhá, đậu phộng nhá, trứng gà nhá!
Oán khí của cô trào dâng ngút trời, quắc mắt trừng hắn, thế mà hắn còn bất
mãn trừng lại: “Vân Ngạn, nàng không thể không biết điều vậy, “ hắn ho
khan lầu bầu: “Không phải là bản vương thấy nàng bị thương cho nên mới
bắt nàng uống canh bổ máu sao.”
Lời của hắn khiến cô sửng sốt,
không tự chủ mà sờ cổ tay. Vết thương trên đó đã sớm được xóa mờ dưới
tác dụng của thuốc cao, cô cứ tưởng rằng Diệp Thiệu không biết…
Tóm lại, không phải trúng độc cũng không phải có người ám toán. Diệp thế tử náo ra chuyện cười này cũng tự biết mất mặt mũi, cực kỳ khách khí đuổi
Tông Sở ra ngoài. Khi hắn quay lại, tay còn cầm một bát canh, bưng chén
canh nóng hổi hổi, trên khủy tay còn vắt một bộ xiêm áo.
Đặt khay xuống, hắn đưa bát cho cô: “Uống nước đường trước rồi mặc thêm xiêm y vào.”
Da mặt dày quá cũng là một cái lợi, cô xấu hổ tới mặt đỏ tai hồng, trái lại thì hắn trông rất thoải mái tự nhiên.
Nước đường ấm áp vào trong bụng, cơn đau liền đỡ hơn nhiều. Diệp Thiệu thả
màn trướng xuống ngăn gió, rồi gạt tấm chăn phủ trên người cô xuống.
Cô kinh hãi cực độ, giãy dụa kịch liệt: Ngươi muốn làm gì?!
Diệp Thiệu không nhịn được giải thích: “Đổi tiết khố cho nàng!”
“…” Cô chết mất, bà đây là nguyệt sự tới chứ không phải bị liệt! Có đổi tiết khố cũng không dám phiền tới thế tử đại nhân đâu!
Vì cô kịch liệt phản đối nên rốt cuộc Diệp Thiệu cũng xoay lưng quay đi,
hắn bất mãn than: “Trên người nàng còn có chỗ nào mà ta chưa xem qua
đâu, thẹn thùng cái gì cơ chứ.”
Cô: “…”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đêm tân hôn của cô với Diệp Thiệu cứ thê thê thảm thảm như thế mà trôi qua. Hôm sau, theo quy củ, cô phải cùng Diệp Thiệu tới thỉnh an Tề vương và
vương hậu, sau đó còn phải đi tiếp kiến sứ thần các nước. Cõ lẽ là vì
nguyệt sự đến cho nên tới buổi sáng chân của cô cũng không có biến hóa
gì, nhưng Diệp Thiệu vẫn chuẩn bị xe lăn cho cô, có lẽ bây giờ người đời ai cũng biết thế tử phi Tề quốc không chỉ câm mà còn què nữa…
Tề vương vẫn như thế, nằm trên giường không dậy nhưng thỉnh thoảng sẽ tỉnh dậy chừng một canh giờ. Hôm nay, lúc cô với Diệp Thiệu tới trùng vào
canh giờ mà ông tỉnh dậy. Tề hậu ngồi ở đầu giường kề tai nói chuyện với ông, lúc thấy hai ta tới thì vội vàng ngồi thẳng người, tươi cười nói:
“Quân thượng, thế tử và thế tử phi tới kìa.”
So với tháng trước,
dung nhan của bà ta dường như càng trở nên diễm lệ hơn, nhưng son đỏ
phấn trắng vẫn không thể nào giấu được nếp nhăn bên khóe môi đôi mắt.
Đối mặt với Diệp Thiệu, kẻ đã giết đệ đệ mình, vẻ mặt bà ta dường như
chẳng có chút xao động nào, còn chủ động tươi cười với hai chúng ta.
Không có xao động tức là có xao động, đứng trước kẻ thù giết hại người
thân mình còn có thể bình tĩnh như vậy, ai mà tin được đây!
Tề
vương tựa vào trên tháp, cố mở mắt ra nhìn chúng ta hồi lâu, trên gương
mặt già cả cũng lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Đến đây.”
Ta với Diệp Thiệu khom người định hành đại lễ với bọn họ, Tề vương bỗng vẫy tay ngăn chúng ta: “Không cần.”
Cô cúi đầu kinh ngạc nhìn Diệp Thiệu, Diệp Thiệu đã thẳng người đứng lên,
khóe miệng mang theo nụ cười nhạt không ai có thể nhìn thấu.
Tề hậu đang định đưa hồng bao cũng cảm thấy khó hiểu: “Quân thượng?”
Tề vương thở hổn hển vài hơi, tích cóp toàn bộ sức lực gằn từng chữ một:
“Sáng nay ta đã soạn ý chỉ, truyền vương vị cho thế tử, về sau nó chính
là Tề vương.” Ông dừng lại một chút, dường như vô cùng mệt mỏi, hai mắt
nhắm nghiền chậm rãi nói: “Đương nhiên không cần phải hành lễ với chúng
ta.”
Cô: “…”
Cung nhân xung quanh hiển nhiên cũng bị dọa
sợ ngây người y như cô! Nhà giàu đúng là khác người! Phụ mẫu bình thường gặp mặt thì đưa hồng bao, Tề vương là trực tiếp đưa luôn vương vị.
Bao đỏ trong tay Tề hậu rơi bịch xuống đất, bà ta không dám tin nhìn Tề
vương, phần mắt hồng rơi xuống trông chẳng khác nào chảy máu: “Quân
thượng, không phải ngài đã đồng ý với thiếp, lập A Lĩnh làm thế tử sao…” Giọng nói của bà ta càng lúc càng lớn, tựa như muốn xuyên qua cả tòa
cung điện: “Quân thượng!!! A Lĩnh là con trai của ngài mà!!! Là con
trai ngài yêu quý nhất mà!!!” Nước mắt của bà ta phủ mờ dung nhan, bà ta nằm ngả trên tháp tựa như một ma nữ điên khùng.
Cô hơi lo sợ bà ta sẽ… bóp chết Tề vương mất.
Diệp Thiệu dường như đã sớm ngờ được cảnh tượng này cho nên không hề biểu
hiện chút cảm xúc kinh ngạc thất thố nào. Hắn chỉ cười nhạt như vậy,
lạnh nhạt tạ lễ với Tề vương.
Đối với vương vị này, Diệp Thiệu
cũng là bị tình thế ép buộc, vì nó mà đổ không ít công sức cả trong tối
lẫn ngoài sáng. Nhưng khi thật sự tới một ngày nay, cô lại cảm thấy
dường như trông hắn không vui lắm.
“Nàng đi xuống trước, ta có vài chuyện muốn nói với A Thiệu.” Tề vương nhẹ nhàng an ủi.
Tề hậu sau trận khóc như mưa vừa rồi đã mất đi quá nữa mỹ cảm, bà ta tàn
nhẫn quay đầu trợn mắt nhìn chúng ta, sau đó lại quay đầu nhỏ nhẹ đáng
yêu hỏi: “Quân thượng, chẳng lẽ bằng tình cảm giữa chúng ta mà ngài còn
cần thiếp tránh đi mới nói sao?”
Tề vương từ từ nhắm hai mắt,
không nói gì. Diệp Thiệu đã ra lệnh: “Người đâu, đưa vương hậu…” Hắn
dừng lại, mỉm cười: “Không, giờ phải là thái hậu. Đưa vương thái hậu hồi cung.”
Một câu này quá độc ác, khiến Tề hậu nhất thời mất sạch
bình tĩnh, quay đầu tựa như lệ quỷ trương cái mặt trắng bệch ra trợn
Diệp Thiệu, cắn răng nghiến lợi gằn: “Diệp Thiệu…”
Chưa nói hết đã bị cung nhân từ hai bên cửa “dìu” đi.
Không có Tề hậu, cung điện lại lặng im như lúc đầu, đồng hồ nước róc rách
chảy, tòa cung điện không lớn lắm này trở nên trống trải hơn bao giờ
hết.
Tề vương tưởng chừng như đã thiếp đi chợt hít mạnh một hơi,
từ từ mở mắt xoay đầu ra, ông không nhìn về phía Diệp Thiệu mà là cô,
khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu Vân gia, không ngờ được, con sẽ trở thành
con dâu ta.”
Cô: “…”
~