“Huhuhuhu, nhị muội chết, phụ vương khởi binh, ta bị hoàng đế đuổi giết
không có chỗ để trốn! Huhuhu, nhị muội chết thật thảm, huhuhu…”
Tính toán cẩn thận, từ lúc lên xe ngựa tới giờ, Bạch Khải đã khóc gần nửa
canh giờ, vẻ mặt Tông Sở từ phiên bản “khuyên giải an ủi”: “Nam nhi có
lệ nhưng không dễ rơi” __ __ tới phiên bản “không kiên nhẫn”: “Đừng
khóc, có tiền đồ một chút được không hả?!” __ __ rồi chốt hạ ở phiên bản “táo bạo”: “CMN sao huynh vẫn còn khóc chứ hả! Còn khóc nữa ông đây sẽ
băm huynh cho trùng cục cưng ăn!”.
Cuối cùng nó tức phát điên gãi đầu: “Đại thẩm! Liệu thẩm có biện pháp nào làm cho huynh ta câm miệng đi! Câm miệng!”
Cô ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng mà viết xuống ba chữ giơ lên cho Bạch Khải xem: Diệp Thiệu tới ~
Tiếng khóc của Bạch Khải ngưng bặt.
Tông Sở: “…”
Bạch Khải hức một tiếng, nhỏ giọng nức nở rốt cuộc cũng ổn định lại cảm xúc, đôi mắt cậu ta sưng đỏ tội nghiệp kể lể: “Mấy ngày nay ta ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày lo lắng đề phòng sợ bị người của hoàng đế bắt
được. Trăm cay nghìn đắng chạy khỏi đế đô lưu lạc tới đây, nhìn thấy cờ
của Tề quốc, đoán trong đó chắc chắn có cậu. Quả nhiên…” Cậu ta dùng ánh mắt nóng bỏng như thấy người thân nhìn cô chăm chú: “A Ngạn, cậu muốn
đi đâu ~ có phải là muốn trở về Tề quốc, tiện đường mang theo…”
Cô: À, đế đô.
Bạch Khải: “…”
Nhất thời nước mắt của cậu ta lại có xu thế dâng trào: “A Ngạn, sẽ không
phải là hoàng đế đặc biệt hạ lệnh cho Diệp Thiệu tới bắt ta chứ!”
“Chớ suy nghĩ quá nhiều, ngươi không quan trọng tới vậy.” Diệp Thiệu sắp xếp xong chỗ dừng chân tối nay, vén rèm lên lạnh nhạt nói: “Yến tam điện
hạ, không muốn bị buộc đi đế đô thì nhân lúc ta còn chưa thay đổi chú ý
mau nhanh nhẹn lặn xuống xe biến mất đi.”
Cô với Bạch Khải: “…”
Bạch Khải ngấn lệ, quay đầu lại nhìn cô tuyệt vọng: “A Ngạn ~”
Cô cắn môi, giơ giấy lên: Để cậu ta lại đi.
Giờ Yến quốc với Mục hoàng thất trở mặt thành thù, Bạch Khải là thế tử
tương lai của Yến quốc, đương nhiên trở thành mục tiêu truy nã quan
trọng của hoàng đế, nói như vậy bên ngoài nơi nơi đều đang lùng bắt cậu
ta. Loại người như cậu ta mà rơi vào tay hoàng đế, chờ lợi dụng xong rồi chỉ có con đường chết. Cậu ta tuy có chút ngốc nghếch nhưng không tới
mức rơi vào kết cục như vậy.
Quan trọng nhất là, nếu cậu ta chết, về sau ai tới làm đệm lưng cho chỉ số thông minh của cô đây.
Ngoài dự liệu của cô, sau một thoáng trầm tư Diệp Thiệu thế mà lại gật đầu
đồng ý! Nhưng dù sao thân phận của Bạch Khải cũng rất đặc thù, cho nên
cậu ta muốn ở lại thì phải cải danh đổi họ giả làm thị vệ của cô, cộng
thêm với Phục Linh mặt than ban đầu, cô cảm thấy tổ hợp này nên được gọi là: Vô não vô hứng!
Sau đó cô do dự tò mò hỏi Diệp Thiệu nguyên nhân gì khiến hắn thay đổi ý định.
Hắn gối hai tay nằm trên giường, mặt tươi như hoa đáp: “Có thêm tay chân võ nghệ cao cường miễn phí không tốt sao? Nhỡ đâu bị phát hiện, cứ trói
thẳng hắn tới giao nộp cho hoàng đế bảo là giữa đường bắt được. Chưa
biết chừng hoàng đế còn vui vẻ ban thưởng cho, cuộc mua bán một vốn bốn
lời thế sao lại không làm.”
Cô: “…”
Cô cọ cọ hắn hỏi: Cái đó, không phải ngươi không thích hắn sao, để hắn làm thị vệ của ta chẳng phải …
Diệp Thiệu nhìn cô chằm chằm đầy hứng thú: “Cái gì kia?”
Cô: “…”
Phồng má trợn hắn, nhìn là biết rồi còn cố hỏi!
“À ~ Ta biết rồi ~” Diệp Thiệu thuận tay ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve cái đuôi nho nhỏ của cô: “Nàng lo cô ghen đúng không?”
Lời hắn nói tuy đúng nhưng bẻ cong hết ý của cô, cũng không phải là ghen
gì, chỉ là trải qua một thời gian dài, cô phát hiện tính độc chiếm của
tên Diệp Thiệu này cực kỳ mạnh, nói chính xác hơn là hẹp hòi! Địa bàn
của mình tuyệt không dung người khác đặt chân vào, đồ đạcủa mình người
khác nhìn lâu một chút cũng có thể chọc hắn mất hứng. Bình thường Phục
Linh bảo là thị vệ của cô, nhưng về cơ bản là không có việc gì đều cách
cô một khoảng rất xa.
Diệp Thiệu mỉm cười nhìn cô, thấy mặt cô đã sắp bị hun cháy mới thoải mái đáp: “Nếu Yến tam điện hạ có thể giống
một người đàn ông, có lẽ ta còn có thể ghen.”
Cô: “…”
Cái gì gọi là giống! Cậu ta vốn là đàn ông mà! Chẳng lẽ trong mắt ngươi, cậu ta là tên thái giám sao!
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Từ hôm đó đến đế đô đã là hơn mười ngày sau, những ngày qua Yến quốc cũng
không hề phô trương thanh thế như người khác dự đoán, theo như tình báo
của Diệp Thiệu, từ lúc tin tức phất cờ khởi binh nổi lên, Yến quân đã
xuất phát ngày càng áp sát đế đô. Hôm nay lại truyền tới tin tức, nói là Yến quân đã dẹp xong cửa quan thứ nhất, Yến vương tự tay chém chết đại
tướng thủ quan. Đến bây giờ, Yến quốc đã bộc lộ rõ quyết tâm phá phủ
trầm châu*, không còn đường rút lui.
(*Phá phủ trầm châu: đập vỡ nồi dìm chiến thuyền, ý chỉ quyết tâm chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.)
Mấy tin tức này khiến tinh thần của Bạch Khải vô cùng sa sút, Tông Sở đối
với vị “nan huynh nan đệ”* này có một chút tình hữu nghị cách mạng, bèn nói với cô: “Đại thẩm, cứ thế này huynh ấy sẽ mắc phải chứng trầm cảm,
ngày nào đó lại nghĩ quẩn trong lòng mất.”
(*nan huynh nan đệ: anh không ra anh em không ra em)
Lúc ấy Bạch Khải đã kể rõ ràng chuyện xảy ra ở đế đô, cậu ta nói trước đó
không lâu là ngày giỗ của tiên hoàng Mục triều, phụ vương cậu ta phái
cậu ta tới tham gia tế điện, vị nhị công chúa Yến quốc kia cũng đòi đi
theo. Chỉ là một nghi thức tế lễ mà thôi, gió êm sóng lặng mà kết thúc.
Cậu ta nghĩ muội muội hiếm khi nào được đến đế đô cho nên ở lại hai ngày cùng du ngoạn với con bé. Một ngày đã xong, ngày hôm sau Yến nhị công
chúa được một phi tần trong cung mời dạo hoa viên, đến chạng vạng Bạch
Khải vẫn không thấy về, thoáng lo lắng vào trong cung hỏi. Vừa hỏi mới
biết hồi xế chiều một mình Yến nhị công chúa tản bộ trong hoa viên, sơ ý trượt chân rơi xuống nước, khi cứu lên đã tắt thở.
“Bọn họ đều
nói là sơ ý! Nếu là sơ ý vậy vì sao lại vội vã hạ táng thi thể muội muội ta,” Bạch Khải hận thù thốt lên: “Ta lén đi xem con bé, làm gì phải
chết đuối bỏ mình, đó rõ ràng là…” Cậu ta tắc nghẹn, kỳ lạ là ngoại trừ vẻ bi thương còn xen lẫn chút kinh hãi.
Cô với Tông Sở đưa mắt nhìn nhau, Tông Sở khụ một tiếng hỏi: “Không phải thế thì là gì?”
Bạch Khải không biết là vì phẫn nộ hay là kinh sợ, mặt cậu ta trắng bệch,
giọng nói run rẩy: “Con bé bị moi tim mà chết, trên người còn có một vết thương đọng đầy máu.”
Moi tim mà chết?! Chuyện này thực sự khiến cô rất khiếp sợ, một thiếu nữ thanh xuân còn đang độ ngây thơ, ai lại
có thù hận với nàng sâu như vậy, lại sử dụng biện pháp ác độc như vậy để giết nàng?
“Lúc ấy ta tức giận quá, cấp báo việc này cho phụ
vương xong liền tìm hoàng đế hỏi rõ, không ngờ phụ vương giận tím mặt mà khởi binh.” Bạch Khải khổ sở kể tiếp: “Ta cũng lưu lạc thành con của
tội thần, nếu không phải tin tức gia thần linh thông, ngày đó ta đã bị
hoàng đế bắt được rồi.”
Cách nói của Bạch Khải so với tin cô và
Diệp Thiệu biết được hơi có chênh lệch. Tin cô mà Diệp Thiệu biết được
là công chúa Yến quốc xảy ra chuyện, cậu ta bị bắt cho nên Yến vương mới làm to chuyện phát binh thảo phạt. Nhưng theo cách nói của Bạch Khải
thì sự thật là công chúa Yến quốc xảy ra chuyện, Yến vương khởi binh cho nên cậu ta mới lưu lạc bên ngoài.
Diệp Thiệu bảo, nếu lời Bạch
Khải là thật, vậy thì chỉ có thể là hai trường hợp: một là Yến vương đã
già rồi lẩm cẩm, vì khí phách nhất thời mà không màng tới trăm vạn tính
mạng con dân Yến quốc, hai là việc công chúa Yến quốc chết còn có ẩn
tình không muốn ai biết, nguyên nhân nàng ta tử vong có khả năng không
chỉ dừng lại ở thảm cảnh mà Bạch Khải chứng kiến, còn Yến vương biết rõ
ẩn tình này cho nên mới khởi binh.
Phân tích của hắn khiến cô
thoáng lờ lờ hiểu ra, nhưng cho dù xảy ra trường hợp nào, tình cảnh Bạch Khải miêu tả đều khiến cho tâm trạng của cô nặng nề. Bởi vì cô không tự chủ được liên hệ cái chết của công chúa Yến quốc với sự tình hôm đó cô
gặp phải, đều là moi tim, dường như giữa hai người có trăm ngàn mối tơ
ràng buộc.
Ngồi trong xe ngựa lắc lư, cô nhìn đuôi cá của mình,
có phải là có liên quan tới nó không? Lần đầu tiên trong đầu cô nảy sinh ra nỗi tò mò lớn lao đối với thân thế của mình.
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
“Tò mò thì có ích lợi gì, đại thẩm, giờ việc thẩm cần làm nhất chính là học thật giỏi vu thuật mà thẩm cứ nửa linh nửa mất kia!” Tông Sở gõ sách
bộp bộp lên bàn: “Kết băng không thể hóa băng, vận thủy thẩm lại làm
trời đổ mưa! Thẩm là người cá ngốc nghếch nhất mà ta từng thấy!”
Cô ngơ ngác hỏi lại: Ngươi đã từng gặp người cá thứ hai sao?
Tông Sở: “…”
Nghe tới hai chữ vu thuật, Bạch Khải sa sút tinh thần nhiều ngày nay cũng bị hấp dẫn lực chú ý: “Vu thuật gì cơ?”
Tông Sở liếc mắt nhìn cậu ta, tiện tay chỉ: “Mau đông lạnh huynh đó xem!”
Cái này thì thật không ổn mà… cô liếc nhìn Bạch Khải, nào ngờ ý thức vừa
liên tưởng, ầm, Bạch Khải chưa kịp phản đối chỉ trong nháy mắt đã bị
biến thành tượng đá ngồi. Nói đúng hơn là một nửa tượng đá, bởi vì chỉ
có đầu của cậu ta là bị kết thành một khối băng vuông chằn chặn…
Cô: “…”
Tông Sở thấy thế cười không thở nổi, nói trong đứt quãng: “Đại thẩm, không
cần lo lắng quá, không có gì đâu! Đầu óc của huynh ấy đã không tốt, đông lạnh thêm chút, chưa biết chừng còn làm tăng chỉ số thông minh.”
Cô: “…”
May mắn là vu thuật luôn mất linh của cô cuối cùng cũng linh được một lần,
băng trên đầu Bạch Khải biến mất, cậu ta ngơ ngác ngồi giữa vũng nước
đá, một lúc lâu sau mới kịp hồi thần khóc rống lên: “Ta thà bị hoàng đế
bắt đi! Huhuhu!”
Cô với Tông Sở: “…”
Mắt thấy khoảng cách
của chúng ta tới đế đô càng ngày càng gần, tự dưng cô lại thấy thấp
thỏm, không tự chủ sinh ra cảm giác kháng cự với tòa hoàng thành trăm
năm này. Giống như là, sau khi bước vào trong đó sẽ không thể trở ra
được. Nhưng mà đế đô đã gần ngay trước mắt, không thể nào quay đầu lại
được, cô chỉ có thể cố gắng thuyết phục mình đã nghĩ nhiều rồi.
Xem chừng Diệp Thiệu cũng nhìn ra sự lo lắng của cô, ngoài miệng thì nói
vài câu trấn an nhưng chính hắn cũng không có cách nào khác. Khi còn
cách hoàng thành mười dặm, bỗng hắn lệnh cho tạm thời nghỉ ngơi chỉnh
đốn đội ngũ một ngày rồi ngày mai sẽ vào thành yết kiến thiên tử.
Lúc này đang độ xuân về hoa nở, băng tuyết tan ra, khe suối trong vắt róc
rách luồn qua tảng đá bên dưới bụi cỏ xanh. Gió mát lành, thỉnh thoảng
cuốn theo vài cánh hoa đào, rơi trên ngọn cỏ xanh biếc, sinh động đầy
sức sống. Tông Sở vừa xuống xe ngựa đã kêu gào lôi Bạch Khải đi, nói là
bắt bướm và châu chấu, nhưng thực ra cô nghe thấy là: “Mau mau! Lúc này
thỏ đi ra rồi, chúng ta mau đi bắt nào!”
Cô: “…”
“Ngồi lâu trên xe ngựa, cũng nên ra ngoài thả lỏng, muốn đi dạo không?” Diệp Thiệu đứng sau cô.
Cô hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt vân lưu luyến ở dòng suối trong
veo không rời, Diệp Thiệu bật cười: “Đúng là con cá nhỏ.”
Hắn ôm
cô tới bên bờ suối, cô vừa định trượt khỏi đầu gối hắn xuống nước, mông
bị một bàn tay vỗ mạnh vào: “Nước suối vừa tan băng rất lạnh!”
“…”
Vì thế cô chỉ có thể ngồi đó nhìn dòng suối chảy róc rách, qua một lúc
sau, nhân lúc hắn không chú ý cô len lén thò cái đuôi xuống nước. Khoảng khắc mát mẻ ngắn ngủi khiến dây thần kinh cô rung lên, thấy hắn vẫn
không chú ý bèn thò tay vào trong nước sờ mấy con tôm cá nhỏ.
Cứ
tưởng rằng chúng nó sẽ bị cô dọa chạy, nào ngờ tay vừa thò vào nước,
những con tôm cá kia thế mà lại bơi lại gần, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cô. Không chỉ chúng nó mà có một con cua màu xám đá cũng chầm chậm
bò tới, vung càng lên với cô.
A, thú vị thật! Cô cẩn thận sờ sờ
mai cua, nó không hề có bất kỳ kháng cự nào, dịu ngoan rũ càng xuống. Cô đang thích thú trêu đùa chúng nó không thôi thì từ xa có một bóng dáng
màu xám tro chạy tới, tốc độ cực nhanh, hướng thẳng về phía cô.
Trong đầu cô lập tức hiện ra tình cảnh đêm đó, phản xạ có điều kiện nhanh chóng rụt tay về, nhưng không còn kịp rồi…
~
Lion: Giờ mới phát hiện ra một chuyện, đều tại mình làm ăn không cẩn thận
khiến có một số bạn hiểu nhầm từ “cô” trong truyện là chỉ phái nữ. Thực
ra nó là từ tự xưng của chư hầu một nước, truyện được viết theo giọng
kể của nữ chính A Ngạn.
Còn 1 chuyện nữa, Diệp Thiệu tự xưng chủ
yếu là “ta”, chỉ xưng “cô” với A Ngạn trong trường hợp muốn ra oai (nhằm mục đích trêu đùa) với A Ngạn thôi.
P.s: Thảo nào ở mấy chương
đầu có bạn bảo truyện edit hơi bị hiện đại, lúc ấy nghĩ chắc mình edit
hiện đại nhiều nên bị lậm sang cả cổ đại, giờ nghĩ lại chắc có thể là
vầy đây… _ _!
Thành thật xin lỗi các bạn, mình sẽ bổ sung thêm lưu ý ở mục lục.