Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 46: Chương 46: Nhật ký phản công của người cá




Đề phòng có biến cố xảy ra nữa, Diệp Thiệu tăng tốc hành trình tới đế đô. Lần này là thọc vào tim cô, chưa biết chừng lần sau lại là cắt luôn đuôi cô đi nấu canh.

Cô hỏi hắn: Đến đế đô thì nhất định sẽ an toàn sao?

Diệp Thiệu trả lời thế này: “Tới đế đô có lẽ sẽ nguy hiểm hơn nhưng ít ra hoàng đế sẽ không mặc cho chúng ta gặp chuyện không may.”

Hắn nói cô liền hiểu, nếu như chư hầu Tề quốc và vương hậu của hắn xảy ra chuyện ở đế đô, trên dưới Tề quốc nhất định sẽ không để yên. Tiền lệ Yến quốc đã có, nếu như Tề quốc lại phản nữa, vậy Mục thiên tử khó thể nào chống đỡ. Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất chính là như vậy.

Cô ngẫm nghĩ gật đầu, sau đó viết mấy chữ giơ lên cho hắn xem.

“…” Diệp Thiệu im lặng trong giây lát, rồi nghiến răng quát: “Vân Ngạn, nàng có ý gì?”

Cô nhún vai, có gì đâu, chỉ là gọi ngươi tiếng “phụ thân” cho ngươi hình thành thói quen thôi, đỡ cho đến đế đô lại lòi ra!

Diệp Thiệu nhếch khóe miệng cười lạnh, tay thô bạo nhéo mũi cô tay rót thuốc, cất giọng điệu quái lạ của mình lên: “Vậy nữ nhi phải ngoan ngoãn uống thuốc mới có thể mau mau khỏi bệnh sớm ngày hầu hạ phụ thân được ~”

Cô: “…”

Tông Sở ở trong góc nghiên cứu thuốc mặt tràn đầy vẻ không đành lòng than: “Táng tận lương tâm, vô đạo đức mà! Thói đời độc ác mà!”

Cô với Diệp Thiệu: “…”

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

Mặc dù gấp rút lên đường nhưng cô có thể cảm nhận được Diệp Thiệu cố ý thả chậm nhịp độ, không hề ào ào gió táp mưa sa như hồi cô đi cùng hắn lao ra chiến trường. Cô đoán có lẽ là hắn lo lắng vết thương của cô, đêm hôm đó vết thương cô phải chịu với người khác thì là mười phần chết tám, nhưng cô lại không chết, theo lời Tông Sở nói thì là: cấu tạo cơ thể người cá không giống với người thường.

Là vị trí trái tim không giống sao, cô hỏi. Cho nên cô mới có thể bị xuyên qua lồng ngực mà không có việc gì?

Tông Sở lắc đầu: “Không phải, mặc dù người cá có nội tạng, nhưng nội tạng này chỉ có chức năng đơn giản là cung cấp máu mà thôi, vết thương có cực lớn nhiều lắm cũng chỉ khiến thẩm bị choáng váng hôn mê thôi.”

Nó giơ tay khua chân múa tay chỉ trỏ người cô, Phục Linh được Diệp Thiệu dặn dò cẩn thận dường như có phản ứng, ánh mắt lạnh nhạt chiếu tới, Tông Sở nuốt ực một cái, rụt tay về chỉ vào nơi chính giữa lồng ngực của mình: “Ở trong này của người cá có một viên giao châu, nó mới là nơi nắm giữ sinh mệnh và phát ra pháp lực của người cá, giao châu không vỡ, người cá bất tử.”

Cô chăm chú lắng nghe, khi nghe tới hai chữ pháp lực trong đầu chợt vang lên tiếng chuông, cô nghĩ tới lời của gã đàn ông trẻ tuổi kia nói ngày cô gặp nạn “Đứng đầu trong nước”, không kìm được hỏi: ngươi đã từng gặp người cá chưa?

Tính tuổi, Diệp Thiệu tiêu diệt cố quốc của Tông Sở hồi nó mới bi bô tập nói, cho dù “hải thần” mà quốc gia nó thờ phụng có thật là người cá, vậy thì cũng không thể có nhiều ký ức. Nhưng nó nói năng rất rõ ràng, tuy mấy chén thuốc nó điều chế ra vẫn không đáng tin lắm, nhưng ngẫm lại, trên đời này nào có thầy thuốc có thể điều chế ra loại thuốc biến đuôi cá thành hai chân, khiến cho người ta trẻ lại mười tuổi được đây.

Đây không thể đơn thuần gọi nó là chén thuốc, gọi nó là pháp thuật thì đúng hơn.

Tông Sở không có thuật đọc tâm như Diệp Thiệu nhưng từ vẻ mặt cô nó cũng đoán được một hai, nó rũ mắt xuống, yên lặng một lúc mới lắc đầu đáp: “Ta chưa từng gặp người cá sống, thẩm là người cá chân thực đầu tiên ta gặp trên đất liền.”

Sau một thoáng sửng sốt cô nhạy bén bắt được chữ “sống” trong lời nó nói, chưa từng gặp sống, nghĩa là đã gặp…chết?

Lúc này nó cực kỳ thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, trong thần miếu của quốc gia ta có đặt xác ướp của người cá!”

Cô: “…” Xác, xác ướp! Cô nhìn xuống cái đuôi vàng óng xinh đẹp của mình, yên lặng vuốt vuốt cánh tay đã nổi đầy da gà.

“Đại thẩm, thẩm đừng nghĩ linh tinh nữa.” Nó để ý động tĩnh bên phía Diệp Thiệu, hạ giọng lén lút hỏi: “Thẩm có muốn học vu thuật của bộ tộc người cá không?”

Cô cả kinh, sau đó thì vui vẻ, quả thực là vui tới không kiềm chế được mà! Lớn thế này rồi, văn vô năng, võ vô khiếu, 17 năm đóng vai lá xanh làm nền cho tên thiên tài sát tinh Diệp Thiệu, à không, cùng lắm chỉ là đống đất đen… Một ngày kia cô vậy mà có thể đóng vai nữ chính trong tiểu thuyết tu chân! Nếu nhất định phải đặt tên cho cuốn tiểu thuyết này, vậy đó chính là “Nhật ký người cá phản công”!

“Chỉ có điều thể chất đại thẩm không phải là người cá thuần túy, nhiều nhất cũng chỉ có một nửa huyết thống người cá, trước đây lại không có nền tảng, có học cũng không học tới tinh thông được.” Tông Sở tạt ngay một chậu nước lạnh xuống cô đây đương hưng phấn, nó nhìn cô lắc đầu thở dài: “Còn nữa, với chỉ số thông minh của đại thẩm thì…”

Câm miệng! Ta bảo ngươi câm miệng có nghe không! Cô lấy một miếng bánh ngọt thô lỗ nhét vào chặn miệng nó.

Tông Sở: “…”

Tuy nói như thế, trước khi rời đi, Tông Sở vẫn len lén đưa cho cô một quyển sách nhỏ, tự nói đây là bí kíp vu thuật không truyền ra ngoài của nước nó.

Cô cầm lên xem: “Tiểu vu thuật làm cho người ta mê muội!”

A ha ha…

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

Hữu kinh vô hiểm rời khỏi nước Triệu, chúng ta chỉ còn cách đế đô non nửa đường. Mấy ngày nay, thư báo không ngừng truyền tới Diệp Thiệu, thường xuyên thấy một bóng đen vèo đến lại vèo đi, thật đúng là tới vô ảnh đi vô tung, dùng khinh công chính là thế này đây!

Yến quốc giương cờ dẫn binh chinh phạt thiên tử vô đạo, chuyện này đã làm ngũ quốc tứ hải chấn kinh. Rất nhiều người bao gồm cả Diệp Thiệu đều có cách nhìn không lạc quan lắm đối với tương lai của Yến quốc, bởi vì thực lực của Yến quốc trong năm nước cũng chỉ ở tầm trung, hơn nửa mấy đời Yến vương đều không hề tập trung vào vấn đề quân sự, trừ khi…

“Trừ khi Yến vương cố ý giấu tài, giấu giếm thực lực.” Diệp Thiệu ngồi cách ba thước thản nhiên nói.

Mà cô đang núp trong thùng gỗ chỉ thò cái đầu ra ngoài. Sau khi cô gặp chuyện không may lúc đang tắm, Diệp Thiệu liền có lý do quang minh chính đại thời thời khắc khắc kiểm soát nhất cử nhất động của cô, ăn cơm ngủ nghỉ thôi không nói, giờ cả tắm rửa hắn cũng trông coi không rời nửa bước. Cô phản đối yêu cầu hắn phải cho cô chút không gian riêng, hắn tới mí mắt cũng không thèm nâng đáp: “Có thể, nàng đừng tắm nữa là được.”

Cô: “…” Giao mùa đông xuân, cốc vũ* chưa tới, khí hậu khô hanh. Không cho cái đuôi của cô dính nước chỉ sợ chưa đầy ba ngày đã bong da rớt vảy. Khuôn mặt hồi lớn lên đã vậy, cô không thể làm gì được, nhưng khó có được cái đuôi bóng loáng đẹp đẽ, nó thế nào cô đau lòng lắm.

(cốc vũ: 1 trong 24 tiết trong 1 năm, vào khoảng 19, 20 hoặc 21 tháng 4)

Ngẫm nghĩ một lát Diệp Thiệu cất tiếng cười nhạo: “Vân Ngạn, cơ thể này của nàng mới có 7 tuổi, không cần tự tin quá mức vào cơ thể mình tới thế.”

Cô: “…”

Cho nên liền xuất hiện cảnh tượng thế này, trong lúc cô co co quắp quắp tắm táp, trái lại thì Diệp Thiệu lại nhãn nhã tự đắc nói chuyện phiếm với cô: “Ẩn giấu thực lực vẫn chưa đủ, cho dù mấy năm gần đây hoàng đế không quá thể hiện uy quyền, nhưng Mục triều sừng sững trăm năm không đổ cũng bởi vì có các thế gia triều thần trung thành bảo vệ, huống hồ vương sư dưới tay thiên tử cũng không phải để ngồi không. Cho nên, nếu Yến quốc muốn thành công, tất phải mượn sức của ít nhất một nước trong tứ quốc còn lại.”

Nói tới đây dường như hắn cố ý dừng lại, chờ đợi phản ứng của cô. Cô ngừng lại ngẫm nghĩ, sau đó suy tư tới câu nói của hắn, trong đầu không tự chủ nghĩ tới một người: Tiêu Hoài Chi!

Trong năm nước, Triệu quốc đã gián tiếp tỏ thái độ chỉ lo giữ mình; Thục quốc luôn an phận ở phía tây nam, không hỏi thế sự; nhìn thái độ của Diệp Thiệu là biết hắn không có ý định tham gia vào vũng nước đục này. Nếu Yến quốc muốn mượn sức, có khả năng nhất chính là Kinh quốc đang tạm thời lọt vào tay Tiêu Hoài Chi. Đối với Tiêu Hoài Chi mà nói, đây đúng là một cơ hội tốt không thể bỏ qua. Hắn đăng cơ theo lý mà nói là bất chính, nếu lần này hắn tương trợ Yến quốc đánh thắng Mục thiên tử, vậy cục diện sẽ hoàn toàn đổi khác. Thắng làm vua thua làm giặc, Mục thiên tử thất thế, nếu ba nước chư hầu còn lại vẫn bàng quan chỉ lo lấy thân, vậy cục diện cuối cùng có khả năng sẽ là Mục hoàng triều sụp đổ, ngũ quốc chia lại. Dưới sự ủng hộ của Yến quốc, Tiêu Hoài Chi có thể danh chính ngôn thuận trở thành tân vương Kinh quốc.

Vậy bà đây thì sao??? Bà đây sẽ trở thành một làn khói nhẹ trong lịch sử, để cho người đời sau sau giờ ngọ ngồi cắn hạt dưa thỉnh thoảng nhắc tới:

“Rất lâu về trước hình như Kinh quốc có một nữ quốc quân nhỉ?”

“Đúng đúng đúng! Chính là cái vị vừa ngu vừa ngốc lại vừa nghèo đó.”

“Rất không cam lòng phải không, Vân Ngạn.” Diệp Thiệu cười híp mắt chống cằm bảo: “Nhưng mà không sao, Yến quốc có tính mượn sức Tiêu Hoài Chi Kinh quốc đánh tới đế đô thì bọn họ cũng không thể đạt được mong muốn.”

Cô đương oán hận cắn khăn tay chợt ngẩng lên nhìn hắn, Diệp Thiệu cười đến trong sáng hiền lành, trong mắt lóe lên tia sáng mưu mô khiến cho người ta kinh hãi, vừa nhìn đã biết có kẻ sẽ xui xẻo rồi: “Bởi vì còn có ta đây.”

Cô: “…”

Còn có hắn đây, hắn đây là… cô chợt tỉnh ngộ, nghĩ tới câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau?!!! Cô đã nói mà, sao Diệp Thiệu có thể bình tĩnh tới vậy khi nghe tin Yến quốc tạo phản được, dù sao Yến quốc với Tề quốc cũng có biết bao năm thông thương, Yến quốc khởi binh nhất định sẽ ảnh hưởng tới thương sự hai nước, từ mấy ngày trước hộ bộ đã có báo cáo lên, ảnh hưởng này không hề nhỏ chút nào. Diệp Thiệu luôn tính toán chi li vậy mà lại không có bất kỳ phản ứng nào, hắn một mực yên lặng chờ đợi, chờ đợi trận ngao cò tranh nhau này kết thúc, chờ đợi thời cơ thật thỏa đáng để trỗi dậy như sấm, đồng thời lật đổ hai thế lực kia xuống.

Lúc này cô chợt hiểu vì sao hồi đại hôn hắn lại tỏ vẻ không chút hứng thú với Kinh quốc, bởi vì trong mắt hắn một Kinh quốc nào đáng lọt vào mưu đồ của mình, mắt hắn trông đó là cả thiên hạ!

Tâm tình thật phức tạp, phức tạp tới mức cô không thể nào phân rõ là vui hay buồn. Aiz, đầu cá quả nhiên là khó dùng… cô muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình nên lật người lên, nằm ngửa nổi lên mặt nước…

“Tõm” cô chìm mạnh vào trong nước, hổn hển trợn mắt nhìn lên trên, bà bây giờ không có mặc cái gì đâu!

Diệp Thiệu xắn tay áo mặc kệ cô chống cự lôi đuôi cô lên: “Làm loạn cái gì! Thằng nhóc kia bảo tối nay nên thay thuốc cho nàng!”

Lừa dối! Thay thuốc mà không thể đợi cô tắm xong mới thay à! Nhưng từ hồi chưa biến nhỏ cô đã không phải đối thủ của hắn, giờ còn có 7 tuổi lại càng không cần nói. Diệp Thiệu đánh rắn đánh dập đầu cực kỳ dễ dàng tóm lấy cái đuôi của cô, tay bọc khăn lông lau lung tung một phen. Mặc dù cơ thể nhỏ đi nhưng tâm hồn cô vẫn ở từng tuổi đó nhé!

Ánh nến sáng ngời, tất cả đều không có chỗ nào che giấu, cô chưa từng bị ai nhìn sạch bách hết vậy nên xấu hổ nhắm nghiền hai mắt, trong lòng băm tên lưu manh Diệp Thiệu này thành vô số mảnh!

“Đã là lão phu lão thê rồi mà còn thẹn thùng cái gì!” Diệp Thiệu lại còn nghĩa chính ngôn từ chỉ trích cô! Cũng may sau đó hắn liền phủ thêm cho cô một lớp áo khoác, nhưng mà áo lụa mỏng manh thì có thể che chắn nỗi gì! Cũng may hắn bôi thuốc chỉn chu, vải thưa trên ngực bị hắn lột ra. Mặc dù như thế cô vẫn có chút xấu hổ, đành phải quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.

Sau khi dỡ băng vải xuống, hắn lại không tiếp tục động tác khiến cho cô nghi hoặc nhìn sang, chợt thấy trên lồng ngực có hai ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve. Lực tay mềm nhẹ tựa như lông vũ phất qua, không hề đau, chỉ là có chút ngứa… Cô bị hắn sờ vừa khó chịu lại quẫn bách, muốn tránh ra thì bị hắn đè lại: “Đừng nhúc nhích, miệng vết thương sẽ nứt ra!”

Cô bị dọa tới cứng đờ cả người, chợt nghe hắn hỏi: “Còn đau không?”

Cô theo bản năng khẽ gật đầu, lại lập tức lắc đầu. Đã không còn rất đau, chỉ là thỉnh thoảng cử động mạnh chút sẽ thấy hơi đau. Thực ra đau đớn chỉ là thứ yếu, thứ chân chính khiến cô khó chịu chính là cảm giác sợ hãi khi thấy bản thân sắp chết mà không thể kêu cứu cũng không có ai cứu giúp. Vừa nghĩ đến nó, ngực liền nặng trĩu.

Không khí trong phòng lâm vào im lặng lúng túng, Diệp Thiệu khụ một tiếng nói: “Yên tâm, Tông Sở bảo sẽ không để lại sẹo cho nàng.”

À … Cô rầu rĩ gật đầu.

Diệp Thiệu xem chừng là rất thiếu kỹ năng an ủi người khác, cho nên sau khi nói xong lại im lặng. Hắn im lặng cũng không có việc gì nhưng cô không thể cứ trần truồng thế này mãi được! Cô lặng lẽ túm vạt áo lại bất cẩn chạm vào gò má hắn, hắn đang làm cái gì?! Cô bị hù tới nhảy dựng, cúi đầu nhìn thì thấy môi Diệp Thiệu cách vết thương trên ngực cô có vài li.

Không để cô kịp thẹn quá hóa giận đẩy hắn ra, hắn đã khụ một tiếng ngẩng đầu trước: “Vân Ngạn, nàng mau biến về đi, nhỏ như vậy ta không hạ được miệng!”

Cô: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.