- Để ta thử một chút xem sao!
Mộng Tiểu Phàm đắn đo hồi lâu, cuối cùng lấy từ trong linh hồn ra một đôi găng tay màu vàng rách nát.
Đôi găng tay này thoạt nhìn rất bình thường, không hề phát sáng, cũng không hề toả ra khí tức khủng bố, nhưng Mộng Tiểu Phàm có vẻ rất tự tin với nó. Sau khi đeo găng tay vào, gã liền hỏi:
- Huynh có thể điều khiển cổ ngọc bay gần lại chỗ mấy viên tinh cầu kia không?
- Ta cũng không rõ, cổ ngọc này giống như có ý thức tự chủ, ta chưa từng tác động đến nó!
Độc Cô Minh ngưng trọng, thử dùng ý niệm điều khiển cổ ngọc.
Không ngờ cổ ngọc chỉ thoáng run lên một chút rồi ngay lập tức bay theo hướng hắn chỉ định.
- Thành công! Phen này chúng ta phát tài rồi!
Mộng Tiểu Phàm cười lớn, dưới sự quan sát của Độc Cô Minh bắt đầu đưa đôi tay của mình ra bên ngoài chộp lấy tinh cầu nhỏ xíu kia rồi lôi mạnh vào bên trong kết giới cổ ngọc.
Rít gào!
Quan tài màu đen run lên lẩy bẩy, phát ra mấy tiếng gào thét thê lương, khí tức đè ép lên kết giới cổ ngọc mạnh hơn gấp bội phần. Tuy nhiên cổ ngọc màu đồng vẫn như cũ phiêu phù giữa không trung, càng lúc càng sáng chói, không hề mảy may bị rung chuyển.
Mộng Tiểu Phàm phấn khích liếm môi, lại lôi một tinh cầu khác vào trong:
- Cổ ngọc của huynh đúng là lợi hại, có thể so sánh với găng tay của ta! Lần này chúng ta liên thủ cướp sạch tinh huyết của Quỷ Chủ!
- Găng tay đó là thứ gì mà có thể chống chọi với khí tức Quỷ Chủ?
Độc Cô Minh hít vào một hơi lạnh. Vốn tưởng rằng cổ ngọc trên người hắn đã đủ nghịch thiên, không ngờ cái găng tay màu vàng rách nát kia cũng không hề kém cạnh, dễ dàng ra vào giữa không gian sụp đổ do cổ ngọc và khí tức quỷ chủ tranh đấu tạo thành.
Trong lòng Độc Cô Minh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ lạ thường:
- Cổ ngọc và bao tay cường đại như vậy, có thể tranh phong với Quỷ Chủ nhưng lại bị đánh cho nát tươm. Rốt cuộc là thần thánh phương nào làm việc này?
Mộng Tiểu Phàm giống như phát cuồng, không hề quan tâm tới vẻ mặt đăm chiêu của Độc Cô Minh, liên tục chộp lấy tinh cầu kéo vào bên trong kết giới.
- Ha ha, có đống tinh huyết này, đột phá khổ hải bảy vạn trượng nằm trong lòng bàn tay! Độc Cô huynh, huynh dùng cổ ngọc bảo vệ ta, ta lại dùng bao tay thu thập tinh khí cho huynh. Chúng ta mỗi người mỗi nhiệm vụ, chia đôi số tinh huyết này có hợp lý không?
Độc Cô Minh khẽ gật đầu. Nhân cách tên Mộng Tiểu Phàm này không tệ, rõ ràng gã ta có bảo vật nghịch thiên không kém gì hắn. Nếu ban nãy đột nhiên dùng nó tập kích có thể đả thương hồn hắn, thậm chí giết chết cũng không biết chừng.
- Con người của ta ân oán phân minh. Người giúp ta, vạn năm sau ta vẫn còn biết ơn. Còn người muốn hại ta, dù hùng mạnh đến đâu ta cũng sẽ tìm cách tiêu diệt!
Mộng Tiểu Phàm như hiểu được ý nghĩ của Độc Cô Minh, mỉm cười nói.
Độc Cô Minh gật đầu, cả hai người một điều khiển kết giới cổ ngọc, một dùng găng tay thu gom tinh khí, chớp mắt đã cướp được hơn mười cái.
Đúng lúc này dị biến xảy ra, quan tài màu đen kêu lên một tiếng rít chói tai, bầu trời lại sụp xuống một lỗ lớn như muốn trục xuất hai tên cướp đại nghịch bất đạo ra ngoài.
- Không ổn!
Mộng Tiểu Phàm kêu lên.
Độc Cô Minh cũng vô cùng khẩn trương, lỗ thủng kia toả ra lực hút cực lớn khiến kết giới cổ ngọc cũng không thể chống cự, sắp sửa bị hút vào đó.
- Trước khi rời đi cũng phải gom hết chìa khoá mới được!
Hắn cắn răng điều khiển kết giới cổ ngọc bay nhanh một vòng, Mộng Tiểu Phàm cũng hiểu ý không ngừng chộp lấy chìa khoá. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ số chìa khoá ở đây đều bị hắn thu hết.
- Đã tới lúc tạm biệt, chúng ta chia đôi vật phẩm thu được, chìa khoá ta chỉ lấy một chiếc, còn lại huynh dùng đi. Ở cửa ải thứ hai gặp lại!
Rốt cuộc kết giới cổ ngọc cũng không cưỡng lại được lực hút từ lỗ thủng nữa, nhanh chóng bị trục xuất. Sau khi thoát khỏi bầu trời, linh hồn Mộng Tiểu Phàm nhanh như cắt nhập vào một lệ quỷ đang sắp giáng xuống bí cảnh.
Mà phía Độc Cô Minh, cổ ngọc cũng như mất linh hoàn toàn tắt ngấm bay thẳng vào trong linh hồn hắn rồi biến mất, không cách nào cảm ứng được nữa. Hắn vội vã nhập vào trong thân thể của một yêu thú khác, trở về bí cảnh bên dưới.
- Ta đã trở lại!
Bên cạnh Lưu Tích Quân, “thân xác” Độc Cô Minh mở bừng mắt. Chưa kịp để nàng nói gì, hắn đã ngay lập tức cõng nàng lên lưng, cắm đầu chạy như ma đuổi.
- Ngươi vừa làm chuyện thương thiên hại lý nào vậy?
Lưu Tích Quân khóc không ra nước mắt, nhìn bộ dáng của Độc Cô Minh liền đoán ra được hắn vừa làm nên đại sự gì đó.
- Ta... ta gom hết số chìa khoá còn lại ở bí cảnh rồi, trước khi qua ngày mới phải tìm được địa phương thích hợp cố thủ...
Hắn vừa chạy như bay vừa thở hồng hộc nói. Lần này Lưu Tích Quân không giữ bình tĩnh được nữa, kêu thất thanh:
- Ngươi điên rồi sao? Một tu sĩ Khổ Hải sơ kỳ nho nhỏ lại dám lấy hết chìa khoá trong bí cảnh, không sợ bị mọi người truy sát hay sao?
Đến cả thần bí như Mộng Tiểu Phàm cũng không dám nhận số chìa khoá này mà giao lại toàn bộ cho Độc Cô Minh, đủ hiểu hành động của hắn điên cuồng thế nào.
- Hừ, nếu giữ một cái khẳng định bị cướp. Nhưng nếu ta giữ toàn bộ, bọn chúng phải sợ ngược lại ta!
- Ngươi đúng là điên hết thuốc chữa. Trường Sinh thể cái gì chứ? Ai ở chung một chỗ với ngươi sớm muộn gì cũng phải chết yểu!
Sau khi chạy trối chết lúc lâu, rốt cuộc Độc Cô Minh cũng tìm được địa phương mình cần.
Đây là một đồng bằng rộng lớn mênh mông, xa xa phía chân trời còn có một vực thẳm sâu hoắm, quỷ khí ở dưới cuồn cuộn không ngừng bốc lên trên.
- Chúng ta ở chỗ này cố thủ!
Khi đã đến được bên miệng vực, Độc Cô Minh mới buông Lưu Tích Quân xuống, sau đó nhanh chóng lấy ra một viên tinh cầu chứa tinh huyết rồi luyện hoá.
Nhìn bộ dáng hắn gấp gáp như vậy, Lưu Tích Quân cũng không dám hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát.
Ầm ầm!
Khoảnh khắc viên tinh cầu này hoàn toàn tan rã, một luồng tinh khí cực kỳ thanh thuần bùng nổ, theo lỗ chân lông toàn thân tiến vào khổ hải của Độc Cô Minh. Theo đó, khổ hải của hắn không ngừng mở rộng với tốc độ kinh hoàng.
Một ngàn chín trăm trượng!
Một ngàn chín trăm chín mươi chín trượng!
Bình cảnh từng khiến hắn phải dừng lại bảy ngày nay cũng bị đạp đổ nhanh chóng. Khí thế hắn tăng lên vùn vụt kéo theo máu bạc sôi trào.
Không chỉ có khổ hải lột xác mà ngay cả Cửu Chuyển Thiên Công cũng điên cuồng vận chuyển.
Chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng khổ hải!
Không thể không nói tinh cầu kia quá bá đạo, chỉ một viên thôi đã khiến cho hắn đủ tư cách lập tức bước chân vào Hỗn Nguyên cảnh. Tuy nhiên hắn không muốn bản thân tầm thường như vậy, bắt đầu cực lực áp chế xúc động đột phá.
Máu bạc trong người hắn sôi lên ùng ục như muốn đốt cháy hắn thành tro, hiển nhiên việc đạt tới Khổ Hải hậu kỳ đỉnh phong khiến sinh tử kiếp sắp xuất hiện.
- Rốt cuộc ngươi đã gặp được kỳ ngộ gì?
Chứng kiến sự lột xác của Độc Cô Minh, Lưu Tích Quân không khỏi bất ngờ. Ngay cả những thiên tài như Lôi Diệt, Kim Thiên Chí cũng mất ít nhất một năm mới đạt đến Khổ Hải đỉnh phong, sau đó lại mất thêm năm năm mới mở rộng được khổ hải đến mấy vạn trượng.
Còn đây Độc Cô Minh tu đạo chưa lâu, con đường hắn đi nàng đều nhìn thấy toàn bộ, chỉ trong chưa tới nửa tháng hắn đã đạt đến Khổ Hải đỉnh phong, quá mức khủng bố.
Chưa dừng lại ở đó, Độc Cô Minh lấy ra thêm một viên tinh cầu nữa. Tinh khí của những tinh cầu này không hề có một chút tạp chất nào, dù luyện hoá bao nhiêu cũng sẽ không để lại hậu hoạn. Nên biết rằng Quỷ Chủ phải mất đến một trăm bốn mươi bảy vạn năm để chuẩn bị ba ngàn tinh cầu này, chắc chắn mỗi viên đều là bảo vật nghịch thiên, nếu xuất hiện trên thế gian ắt sẽ dẫn đến một trận gió tanh mưa máu.
Độc Cô Minh chiếm được tổng cộng sáu viên, không biết sau khi luyện hoá toàn bộ thì tu vi sẽ nhảy vọt tới mức nào.
Tinh cầu tiếp tục tan rã, tu vi của hắn lại tăng tiến với tốc độ rợn người, trực tiếp phá vỡ tường chắn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng khổ hải, bước đến lĩnh vực mà thường nhân vĩnh viễn không thể chạm tới.
Khổ hải một vạn trượng!
Khổ hải một vạn một ngàn trượng!
Khổ hải một vạn ba ngàn trượng!
Khổ hải một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng!
Lại là một vách ngăn lớn phân định giữa tu sĩ tư chất tốt và thiên kiêu. Tự cổ đến nay, không phải thiên kiêu có tiềm năng trở thành Ứng Kiếp cường giả đều không thể vượt qua một bước này.
Độc Cô Minh xúc động lấy thêm viên tinh cầu thứ ba muốn luyện hoá nhưng bị Lưu Tích Quân cản lại.
- Tu vi tăng tiến phải đi kèm với đạo tâm vững chắc! Ngươi gấp rút như vậy giống như xây lâu đài trên cát, nhìn thì đẹp đẽ tráng lệ nhưng rất dễ sụp đổ!
- Được, ta dừng!
Độc Cô Minh thở ra một hơi, nếu không phải Lưu Tích Quân nói có lý thì hắn đã một mạch nuốt luôn bốn viên còn lại.
Ngồi đả toạ ổn định tu vi xong, hắn bắt đầu kể những tao ngộ của mình trên bầu trời. Những bí mật trong đó doạ Lưu Tích Quân nhảy dựng lên, tất nhiên hắn lược bỏ những đoạn có liên quan tới cổ ngọc và găng tay màu vàng. Hai vật này quá quý báu, nếu lộ ra tin tức thì hắn và Mộng Tiểu Phàm đều phải mất mạng. Mộng Tiểu Phàm tuy không phải thân cận gì với hắn, nhưng chừa cho người ta một lối thoát cũng giống như bảo vệ đường lui của mình. Nếu Mộng Tiểu Phàm lộ bí mật bị đuổi giết, khẳng định cũng sẽ kéo hắn đi chết chung.
- Ngươi dám cướp tinh huyết của Quỷ Chủ? Có biết Quỷ Chủ là ai không?
Lưu Tích Quân run rẩy nói.