- Khổ Hải chân chính một vạn trượng!
Khí thế của Thẩm Yến gia tăng tới mức tột cùng, từ khổ hải tỏa ra ánh sáng thanh thuần không chút vẩn đục, rốt cuộc đã thành công trở thành hoàn mỹ.
- Chân đạo của ta là “truy cầu”. Luôn luôn cảm ngộ, luôn luôn tìm kiếm, vĩnh viễn không dừng bước.
Thẩm Yến ngẩng cao đầu, hùng hồn nói ra một câu này, sau đó đưa ngón tay trỏ điểm về tâm ma trước mặt một cái.
Từ lúc tu đạo đến nay, đây là lần đầu tiên gã chân chính thi triển thần thông. Nhưng mục đích không phải để giết địch mà là để giết chết tâm ma, thành tựu chân đạo của mình.
- Bất Thối chỉ!
Một chỉ này mang theo loại ý cảnh cảnh vĩnh viễn không lùi bước, kiên cường bất khuất muốn nghịch mệnh khiến ai nấy đều tỏ ra ngưng trọng.
Tâm ma thét lên một tiếng chói tai, trong nháy mắt đã bị Bất Thối chỉ đánh tan nát thần hình. Nhân kiếp hoàn toàn bị hủy diệt…
Lôi Diệt thở dài:
- Thẩm Yến tâm không vướng bụi trần, lòng không có dục vọng, tâm ma của gã thậm chí còn yếu ớt hơn cả một tu sĩ Khổ Hải nửa bước chí tôn. Dù nó tỏa ra vẻ lăng lệ ác liệt nhưng cũng chỉ là giả, không chịu nổi một kích…
Tiêu Ức Tình mỉm cười:
- Nhân kiếp càng yếu thì địa kiếp và thiên kiếp sẽ càng mạng. Ta xem thử Thẩm Yến làm sao đối phó với hai loại tai kiếp này!
Tứ Sắc Hỏa dưới đất bùng lên, Tứ Sắc Lôi trên trời giáng xuống che phủ hoàn toàn thân ảnh của Độc Cô Minh và Thẩm Yến, trời đất giống như nổi cơn thịnh nộ quyết tâm phải tru diệt bằng được hai người này.
- Ha ha, địa kiếp của cảnh giới hoàn mỹ hóa ra cũng chỉ có vậy…
Thẩm Yến cười lớn, mặc dù toàn thân bị lửa đốt đến cháy khét, từng mảng da thịt không ngừng rơi rụng nhưng mọi người rất nhanh phát hiện ra gã đang hồi phục với tốc độ cực nhanh, gần như không kém Trường Sinh thể của Độc Cô Minh là mấy.
Tự Nhiên công, đây là một môn công pháp nghe tên thì có vẻ cực kỳ bình thường, thậm chí chẳng để lại ấn tượng gì cả, nhưng người sáng tạo ra nó lại là một cường giả tuyệt thế trong lịch sử nhân tộc. Ông ta sinh trước thời Bá Luân đại thần mấy chục vạn năm, thiên tư kinh diễm vô song, tâm tính lại thiện lương đến cực điểm, gần như một đời đều sống vì cầu đạo, không hề phân tranh với chúng tu sĩ cùng thời đại. Có lẽ vì sự cố chấp với đại đạo mà vị cường giả này đã làm được một điều khiến chúng sinh nhân tộc phải vĩnh viễn nhắc tới, đời đời kiếp kiếp không thể nào quên… Đó là sáng tạo ra Đế cảnh, cảnh giới giúp cho tu sĩ trở nên hùng mạnh gần như sánh ngang với những tồn tại nguyên thủy trong ngũ giới còn lại. Nhờ đó nhân tộc mới có thể vùng dậy, đánh mở ra một chân trời mới, trấn áp những tồn tại khủng bố tưởng chừng không thể nào đánh bại.
Đế cảnh, hay còn gọi là Phong Vị cảnh. Phong Vị ở đây có hai loại hàm ý. Đạt đến cảnh giới này thì nhân loại có thể vứt bỏ xác phàm, trực tiếp phong bản thân trở thành tiên yêu thần ma quỷ, sở hữu sức mạnh không thua kém gì năm chủng tộc này.
Mà hàm ý cuối cùng là bởi vì Phong Vị chính là tên của vị cường giả tuyệt thế đó.
“Phong Vị vừa xuất, đại đạo không còn mờ mịt…”
Trong sử sách nhân tộc có ghi lại một câu như vậy.
Tiêu Ức Tình trầm tư:
- Thế gian có lời đồn rằng mỗi thời đại trước khi hủy diệt đều sẽ nảy sinh ra những vị hào kiệt đội trời đạp đất, dùng sức bản thân thay đổi cả tạo hóa. Có anh hùng, có gian hùng, có kiêu hùng, càng có tà hùng và ác hùng… Có kẻ tầm đạo, có kẻ diệt đạo, cũng có kẻ khinh đạo…
Phong Diệt mỉm cười:
- Huynh tin vào lời đồn này sao? Nếu chiếu theo lời đồn kia thì hẳn ở thời đại này Thẩm Yến chính là kẻ tầm đạo giống như Phong Vị lão thiên sư. Vậy còn anh hùng, gian hùng, kiêu hùng là ai? Chúng thiên kiêu nhân giới hiện nay làm gì có ai đủ tư cách được xưng tụng như vậy?
Tiêu Ức Tình lắc đầu không đáp. Chỉ nhớ đến một dòng lưu bút của tổ tiên có ghi lại về vấn đề này. Hào kiệt xuất thế tương đương với một thời đại loạn lạc sắp xảy ra, khoảng thời gian cấm kỵ đầy chết chóc sẽ tái hiện. Đến lúc đó vai diễn của những hào kiệt kia mới trở nên rực rỡ nhất, bi tráng nhất.
Trên bầu trời, Độc Cô Minh và Thẩm Yến đã hoàn toàn thích ứng với Tứ Sắc Hỏa, không những vậy còn mượn nó để tôi luyện bản thân.
- Ha ha, Thẩm huynh, xem ra địa kiếp này không làm khó được chúng ta!
Độc Cô Minh cười lớn. Bản thân hắn chính là Trường Sinh thể, tốc độ hồi phục thậm chí còn mạnh mẽ hơn Thẩm Yến một chút. Thêm vào đó chúng sinh huyết trong người không ngừng sôi trào, lan đến những bộ phận bị Tứ Sắc Hỏa Thiêu đốt, khiến da thịt sau khi tái tạo lại thậm chí còn mạnh mẽ hơn ban đầu rất nhiều.
- Minh Yêu Biến sắp đi đến cực hạn! Lôi kiếp mau giáng xuống thành toàn cho ta đi!
Độc Cô Minh thét vang, ngẩng đầu lên trời, hai tay giang rộng ra, động tác giống như đang khiêu khích uy nghiêm của lão thiên gia.
Ầm!
Trong ánh mắt sửng sờ của mọi người, Tứ Sắc Lôi Kiếp quả nhiên thật sự giáng xuống, nhưng không phải nhắm đến người khởi phát nó là Thẩm Yến mà đánh thẳng lên người Độc Cô Minh, khiến hắn từ trên không trung rơi bịch xuống đất. Mặt đất cũng nổ tung, vị trí Độc Cô Minh rơi xuống tạo thành một hố sâu hoắm, từ đó bốc lên mùi thịt khét lẹt.
- Này…
- Rốt cuộc là Thẩm Yến độ kiếp hay là hắn độ kiếp? Sao ta cảm tưởng như kẻ dẫn động Tứ Sắc Lôi Kiếp dường như là hắn thì đúng hơn…
Doãn Chí Bình cau mày cười khổ.
- Chết rồi sao? Vừa độ Khổ Hải chí tôn kiếp đã bị lôi kiếp đánh chết tươi, thật là bi ai…
Tiêu Ức Tình thở dài, vỗ vai Tiêu Mịch Nhi đang rơm rớm nước mắt.
- Không thể tin được, hắn không thể nào chết dễ dàng như vậy mới đúng…
Tiết Hồng Y không tài nào tin vào những thứ diễn ra trước mắt mình. Một kẻ cuồng ngạo đánh giết chí tôn như trở bàn tay lại bị lôi kiếp đánh chết một cách lãng xẹt.
- A…
Đúng lúc mọi người đang trầm mặc thì đột nhiên nghe từ hố sâu đột nhiên vang lên một tiếng “a”. Kế đến một bàn tay đen thui bị đánh cháy hết da thịt lòi ra xương cốt trắng hếu vươn lên miệng hố.
- Con bà nó, ông trời có mắt không vậy? Tứ Sắc Lôi Kiếp này là thuộc về Thẩm Yến, ta chỉ độ kiếp ké một chút vậy mà lại đánh ta…
Độc Cô Minh lồm cồm bò lên, sau đó ngẩng đầu giận dữ gầm rống.
Ầm ầm, lôi kiếp lần nữa rền vang khiến Thẩm Yến tái mặt. Độc Cô Minh có khả năng hồi phục mạnh hơn gã mà còn bị đánh người không ra người, quỷ không ra quỷ, hiển nhiên Tứ Sắc Lôi Kiếp có sức hủy diệt hơn hẳn địa kiếp.
- Huynh đài đừng đùa nữa, mau chóng cùng ta lên đây kết thúc lôi kiếp đi!
Thẩm Yến ngưng trọng nói, linh lực trong cơ thể dâng lên đến cực hạn.
Phía dưới đất, Độc Cô Minh cũng lao vút lên bắt đầu chống chọi lại đợt thiên kiếp cuối cùng.
Tứ Sắc Lôi Kiếp chói lóa đánh xuống nuốt chửng cả hai, khí tức hủy diệt của nó khiến những người đang quan sát đều run rẩy đến tận linh hồn. Bọn họ cảm nhận được Thẩm Yến và Độc Cô Minh chỉ còn sót lại chút hơi tàn, thân thể mặc dù có sức hồi phục nghịch thiên nhưng giờ đã yếu ớt đến cực điểm, giống như chỉ cần một làn gió thổi nhẹ qua cũng có thể giết chết họ.
- Hoàn mỹ? Đạt đến hoàn mỹ thì sao? Ta tiễn ngươi đi, tránh ngươi làm cho tu luyện giới đảo lộn!
Côn Vũ lạnh lùng lao xuống, tay phải giơ lên chuẩn bị đánh ra một kích khủng bố.
Tiêu Mịch Nhi sợ hãi giật chéo áo của Tiêu Ức Tình nhưng lại phát hiện ra vị ca ca này của nàng cũng đang tỏa ra sát khí giống hệt Côn Vũ.
- Huynh muốn giết Thẩm Yến?
Tiêu Ức Tình lạnh lùng:
- Gã không chết thì tu luyện giới sẽ đảo lộn hoàn toàn. Chúng ta mặc dù có cơ sở đại viên mãn nhưng vẫn sẽ vĩnh viễn đứng dưới hắn. Mà kẻ kia cũng vậy… Sau khi hắn xuất ra một thức thần thông mang theo loại ý cảnh cô độc kia mới khiến Thẩm Yến ngộ đạo, đi tới hoàn mỹ. Điều này nói lên cho dù Thẩm Yến không khám phá ra cảnh giới này thì hắn cũng sẽ đi tới được.
- Bọn họ nên chết đi, trả lại một nhân giới bình yên. Tu sĩ sống trên đời tu hành cốt để đứng trên chúng sinh, nếu biết được bản thân vĩnh viễn không thể vô địch thì còn cần tu hành làm gì? Tâm đ*o của chúng ta cũng sẽ bị hai người này phá vỡ.
Phong Diệt cũng động sát ý, Tiết Hồng Y đang định ngăn cản liền bị gã phong ấn làm đứng yên một chỗ không thể cử động.
Lôi Diệt nói:
- Vốn dĩ không cần ba chúng ta ra tay, nhưng chí tôn thiên kiêu thường không đơn giản, nhất là loại như Thẩm Yến càng khó lường. Không ai biết gã còn thủ đoạn bảo mệnh gì. Ba người chúng ta đều là Tiên Thai tu sĩ, thêm vào Côn Vũ cùng xuất kích nhất định sẽ giết được bọn hắn. Đây cũng là cách khiến tâm ma đang nhen nhúm trong lòng chúng ta bị dập tắt.
Lúc trước bọn họ còn chưa ra tay là bởi vì sợ bị lây nhiễm thiên kiếp, dẫn đến bản thân phải độ kiếp chung với Thẩm Yến và Độc Cô Minh. Bây giờ thiên kiếp đã kết thúc, cả bốn không còn cố kỵ gì nữa.
Bốn chí tôn thiên kiêu Tiên Thai cảnh ra tay với hai vị chí tôn Khổ Hải, đây có còn cho người ta hy vọng sống nữa hay không?
Lôi kiếp tán đi, để lộ ra thân ảnh Độc Cô Minh và Thẩm Yến toàn thân tan nát, khí tức suy nhược đến cực điểm. Cơ thể họ vẫn đang chậm rãi tự chữa trị nhưng đã không còn đủ linh lực để chống cự thêm một đợt công kích nào nữa.
Cảm giác được từ phía xa có bốn đạo thân ảnh đang dùng tốc độ cực nhanh lao tới, tròng mắt Độc Cô Minh liền co rụt lại. Mà Thẩm Yến cũng không khỏi trầm mặc:
- Kẻ cầu đạo quả nhiên sáng sinh chiều tử, vừa thấy ánh sáng chân đạo lóe lên mà nay đã sắp phải chết đi… Ha ha…
Thẩm Yến cười lớn, giọng cười mang đầy vẻ tự giễu.