Áp lực dữ dội khiến tiên lực trong người Độc Cô Minh không ngừng sôi trào, chỉ cần thêm một chút nữa thôi hắn sẽ hoàn toàn khống chế được nó chứ không phải chỉ dựa vào bản năng để kêu gọi như hiện nay.
Mà yêu lực cũng thế, quá trình không ngừng giao chiến cận thân khiến cơ thể hắn ngày một cứng cáp, cơ hồ có thể so sánh với một số yêu thú có huyết mạch mạnh mẽ.
Trong sáu loại chúng sinh lực chỉ có ma lực là tùy ý để hắn sử dụng, đơn giản vì môi trường ở Tuyệt Vọng Ma Uyên đa phần là ma khí, thêm vào đó lúc chúng sinh huyết dung hợp với Trường Sinh huyết thì ma khí đóng góp tới hơn bốn phần sức mạnh. Nhưng Độc Cô Minh không muốn quá ỷ lại vào loại ma lực này. Từ sau khi hắn tỉnh lại, mặc dù đã tạm thời phong ấn được tâm ma nhưng nó bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại.
Muốn áp chế nó hoàn toàn chỉ còn cách tăng tiến sức mạnh cho năm loại sức mạnh tiên yêu nhân quỷ lực, lấy năm đánh một, mạnh mẽ phong ấn nó.
Bạch long gào thét rung chuyển trời đất, mà cơn sóng thần khổng lồ cũng mạnh mẽ ép xuống, rốt cuộc hai thứ này đồng thời vỡ tan, dư chấn thần thông khiến cả Độc Cô Minh và Xích Khao bị đẩy lui về phía sau, miệng hộc máu tươi.
- Sảng khoái, ha ha...
Xích Khao bị trọng thương nhưng vẫn cười lên điên cuồng.
- Quả như ngươi nói, loại khổ chiến này có thể kích phát huyết mạch chân linh trong người ta, điều mà khiến ta mất gần năm năm vẫn chưa tìm thấy!
Xích Khao ngẩng đầu hô to:
- Thần Hầu Biến Thân! Khai Thiên Tích Địa!
Xích Khao lại biến thân một lần nữa, nhưng lần này không còn là một con khỉ xám cao mấy chục trượng mà là một thần hầu thời kỳ thần thoại cao đến gần ngàn trượng, trong tay cầm một cái chiến phủ to đùng.
Tương truyền rằng vào thuở vũ trụ còn sơ khai thì Thần Hầu đã dùng Bàn Cổ Phủ đánh vỡ hỗn mang, khai thiên tích địa, khiến nguyên khí tràn ngập thế gian, từ đó vạn tộc về sau mới có nơi cư ngụ, chúng sinh mới có thể dựa vào nguyên khí tu luyện để ngày một mạnh mẽ hơn sánh ngang sinh linh kỷ thần thoại.
Từ thời đại thần thoại đến nay đã trải qua ức vạn năm, bao nhiêu tuế nguyệt tang thương không đếm kể nhưng Thần Hầu vẫn luôn được thờ phụng và tôn trọng trong lục giới, chỉ bấy nhiêu đủ diễn tả về sức mạnh và công đức của y.
- Thần hầu vô địch, một búa rạch ra trời xanh!
Xích Khao cầm chiến phủ chém xuống khiến tròng mắt Độc Cô Minh co rút lại, chúng sinh huyết trong người cũng sôi sục đến cực hạn, lần lượt tiên ma yêu quỷ thần lực gào thét, đều muốn xông ra đối chọi với Thần Hầu khổng lồ này.
- Chân linh huyết thăng hoa có thể thi triển biến thân, vậy thì chúng sinh huyết một khi thăng hoa cũng có thể! Trong người ta ngoại trừ ma huyết ra thì yêu huyết là hùng hậu nhất. Lấy yêu đánh yêu, thi triển biến thân đầu tiên thuộc về chính ta! Minh Yêu Biến!
Độc Cô Minh thét lớn, yêu khí từ thân thể bùng phát dữ dội, xương cốt kinh mạch toàn thân dưới sự thúc động của yêu lực trong khổ hải bắt đầu bành trướng ra. Chỉ trong chớp mắt hắn đã biến thành một người khổng lồ cao tới trăm trượng, trên đầu mọc hai sừng, toàn bộ đốt sống lưng nhọn hoắc chọt thủng làn da nhô ra, thêm vào đó một cặp răng nhanh dài cũng chìa ra khỏi miệng trông rất khủng bố. Toàn thân hắn cơ bắp cuồn cuộn, tai dài quá gối, mười đầu ngón tay mọc ra móc vuốt sắc bén như sẵn sàng xé rách huyết nhục của bất kỳ sinh linh nào.
Tuy nhiên Thần Hầu do Xích Khao biến ra lại cao đến cả ngàn trượng, vậy nên nhìn chung Độc Cô Minh vẫn quá bé nhỏ trước y, nhưng xét về khí tức thì hoàn toàn không thua kém nhau.
- Ta không thể không thừa nhận ngươi rất mạnh, càng đánh lại càng mạnh hơn...
Xích Khao đành phải trầm mặc thốt ra một câu.
- Chiến đi! Đừng để yêu huyết trong người ta và ngươi nguội lạnh!
- Vậy thì chiến!
Chiến phủ hư ảo chém xuống nhưng lại bị Độc Cô Minh né được. Sau khi biến thành yêu vật thì tốc độ của Độc Cô Minh trở nên hoàn toàn vượt trội, liên tục né đi những nhát búa khủng bố của Xích Khao.
Liên tục dậm chân nhảy lên thân thể khổng lồ của Thần Hầu, Độc Cô Minh hung tợn cắn xuống những vị trí mình đáp đến khiến máu tươi của Xích Khao văng tung toé.
Chẳng mấy chốc trên người Xích Khao đã chi chít vết thương, khí tức của biến thân Thần Hầu cũng ngày một yếu ớt, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ hiện ra thân ảnh đang khụy xuống của Xích Khao.
- Ta bại rồi sao?
Ánh mắt của gã tràn trề thất vọng, bản thân mình rõ ràng có tu vi cao hơn đối phương, lại thi triển thuật biến thân thiên phú, vậy mà vẫn không cách nào chiến thắng.
Chỉ thấy Độc Cô Minh đáp xuống trước mặt gã, thân hình từ từ thu nhỏ lại trở về bộ dáng như cũ.
- Khiêu chiến cực hạn bản thân, giúp bản thân vươn lên tầm cao mới. Dù có bại cũng là thành công! Chỉ khi nào bại mà trong tâm xuất hiện nản chí mới là chân chính bại trận...
- Được, một trận này thống khoái!
Xích Khao đứng lên cười ha hả, nhìn Độc Cô Minh một cái thật sâu. Hồi lâu mới nói:
- Bên trong kia có chân linh huyết của Thần Hầu nhất mạch, chúng ta hợp tác rồi chia đều thế nào?
- Của Thần Hầu nhất mạch mà ngươi cũng đành lòng chia cho ta sao?
Độc Cô Minh kinh ngạc.
- Ngươi giả ngu hay ngu thật?
Xích Khao hừ lạnh:
- Trận này nói kiểu gì cũng là ngươi thắng. Coi như tiện nghi cho ngươi, kẻ thắng bao giờ chẳng lấy đi chiến lợi phẩm...
Lời của Xích Khao khiến hai mắt Độc Cô Minh phát sáng, cảm thấy từ trước đến giờ bản thân thật quá lương thiện. Đánh nhau xong chẳng bao giờ lấy chiến lợi phẩm, từ nay phải ghi nhớ kỹ điều này.
- Ngươi có biết vẻ mặt bây giờ của ngươi đê tiện lắm không?
Xích Khao nhìn hắn khinh bỉ nói.
Đúng lúc này Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y cũng tiến đến gần. Xích Khao nhận ra hai nàng, thân phận của cả hai rất cao, một là muội ruột của thiên tài Tiêu gia Tiêu Ức Tình, một lại là thánh nữ Phong Lôi thánh điện. Tuổi đời cả hai rất trẻ, giờ chỉ mới đang ở Khổ Hải cảnh, tiềm lực còn chưa bộc lộ ra hết.
- Đây là hai lão bà của ta, trên đường chinh chiến đi theo để lau mồ hôi cho ta...
Độc Cô Minh mặt dày giới thiệu.
- Lão bà? Ngươi không có cửa đâu!
Tiết Hồng Y hừ lạnh, ném cho hắn một cái nhìn đầy sát khí.
Riêng Tiêu Mịch Nhi thì lại nhoẻn miệng cười:
- Ca ca ta từng nói ai đánh bại huynh ấy mới có thể cưới được ta...
- Tiêu Ức Tình sao? Cảnh giới Tiên Thai...
Độc Cô Minh chợt nghĩ ngợi. Một thiên tài muốn tu luyện từ Khổ Hải đến Tiên Thai phải mất trên dưới hai mươi năm. Đương nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ, điển hình là Quan Thất mới mười sáu tuổi đã là Tiên Thai sơ kỳ. Y tu đạo từ năm sáu tuổi, mất mười năm để leo đến cảnh giới này.
Tiêu Ức Tình cũng là một yêu nghiệt của Nam Hoang nhưng phải mất tới mười bảy năm mới đạt đến Tiên Thai.
Nhưng có một nghịch lý ở đây là thời gian tu luyện để đột phá của thiên tài trong nhiều trường hợp lại còn dài hơn của thường nhân. Đơn giản vì họ muốn tu luyện cảnh giới cơ sở đạt đến hoàn mỹ mới chịu đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Tu luyện đến mức thật cao mới cảm nhận hết được tác dụng do cảnh giới cơ sở mang lại. Một khi ham mạnh nhất thời mà đột phá, đến khi mọi thứ đã an bài xong xuôi thì đã không còn hối hận được nữa, trừ khi tự hủy hết tu vi trùng tu trở lại từ đầu.
Trong tu luyện giới hiện nay có một kẻ vô cùng cố chấp, mặc dù đã đến tận cùng của Khổ Hải cảnh nhưng vẫn kiên trì dừng lại đúng mười năm, hòng tìm cách đột phá ranh giới chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng.
Từ thời kỳ thái cổ đến nay, đây là điều chưa từng một ai làm được, kể cả Bá Luân Đại Thần hay U Minh Quỷ Chủ cũng không! Vậy mà một hậu bối như y lại cố chấp đến cực điểm, nhất quyết tìm ra cảnh giới hư ảo này.
Y chính là Thẩm Yến của Thượng Thanh cung đến từ Đông Hải, kẻ cùng thế hệ với những Tiêu Ức Tình, Quan Thất.
Mười năm nằm ở Khổ Hải, chưa từng có ý định đột phá mà không ngừng áp súc tìm tòi. Dường như y đã lập lời thề đời này một là đột phá cảnh giới hư ảo kia, hai là vĩnh viễn dừng lại ở Khổ Hải, quyết không hối hận.
- Độc Cô Minh, cầm lấy chân linh huyết, chúng ta từ biệt ở đây. Ngày khác tái chiến ta nhất định sẽ đánh chết ngươi!
Ném ra một chiếc bình nhỏ cho Độc Cô Minh, bên trong có chứa hai giọt chân linh huyết mang yêu lực cực kỳ nồng đậm mà bốn người vừa cùng nhau thu được dưới hố sâu hình bàn tay.
Chân linh huyết thì Độc Cô Minh và Xích Khao chia nhau. Còn nhị nữ thì cũng được chỗ lợi là vài mảnh vỡ xương chân linh có mang ý cảnh thần thông của vị đại năng đánh ra một chưởng kinh thiên giết chết nó.
- Được, Độc Cô ta rất trông chờ ngày đó!
Chia tay xong, Độc Cô Minh lại tiếp tục đi theo con đường tìm kiếm dấu vết của Trần Mạn Dao, tiện đường khiêu chiến với tất cả chí tôn thiên kiêu mà mình gặp phải. Hai nữ tử Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y làm bạn với hắn suốt con đường này, nhờ có họ mà hắn biết được toàn bộ tư liệu về địch nhân, nhờ đó cũng dễ thở hơn.
Một đường khiêu chiến chém giết, Độc Cô Minh dần hoàn thiện trong đầu về một bộ công pháp do chính hắn sáng tạo ra. Công pháp này lấy chúng sinh huyết làm chủ đạo, dựa vào tiên ma yêu nhân thần quỷ lực mà diễn biến. Hiện tại Độc Cô Minh nghĩ ra được bảy biến chính, lấy chữ Minh trong tên hắn làm cảnh giới đầu. Ở những cảnh giới sau sẽ ghép một chữ trong các cảnh giới tu đạo để phân biệt tương tự pháp bảo.
Vì dụ ở Khổ Hải sẽ gọi là Minh Yêu Biến, Hỗn Nguyên sẽ thành Nguyên Yêu biến, Tiên Thai sẽ gọi Thai Yêu biến, cứ thế lần lượt là Đạo Yêu, Kiếp Yêu...
- May mà ta thông minh, đổi chữ Khổ thành chữ Minh. Bằng không mỗi lần giao chiến cứ phải hét to “Khổ Yêu Biến” thì thật mất mặt. Cứ như chuẩn bị đưa thân ra cho đối phương hành hạ khổ dâm vậy...
Đánh bảy trận với bảy chí tôn Khổ Hải khiến chúng sinh huyết lột xác, Minh Yêu Biến đã hoàn toàn thành thục, tiếp đến là Minh Tiên Biến cũng hiện thế, trong trận chiến với một chí tôn đến từ Đông Hải bộc phát tiên uy. Thần thông mang khí tức cao quý xuất trần hoành hành khắp trời đất, Độc Cô Minh một thân bạch y phiêu phù giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng vô tình giống như hệt câu nói mà Khúc Thủy Phạm Thiên đã thốt ra trong mộng cảnh ở U Minh bí cảnh.
“Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!”
Tiên vốn vô tình, vì vậy mới có thể đứng trên cao trấn áp thế gian. Muốn sử dụng Minh Tiên Biến thì phải hoà mình vào loại ý cảnh này.
- Nam Hoang vì sao lại xuất hiện một kẻ khủng bố như vậy, nửa bước chí tôn thiên kiêu mà lại không hề thua thiệt trước chí tôn sắp viên mãn có khổ hải chín vạn sáu ngàn trượng như ta?
Chí tôn thiên kiêu Đông Hải đang giao chiến với hắn là Mạc Ảnh đến từ Tiêu Dao tiên cung. Tiên cung này nổi danh với thần thông xuất chúng, chẳng khác gì tiên thuật của tiên tộc.
Mạc Ảnh là một trong ba chí tôn thiên kiêu ở đó, khí chất phiêu dật xuất trần như tiên, dùng thần thông để bài danh thứ mười bảy trong Đông Hải Khổ Hải Chí Tôn bảng.
Trong Đông Hải Khổ Hải Chí Tôn bảng thì bảy vị trí đầu là của bảy người có Khổ Hải đạt đến viên mãn chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, xếp sau là những kẻ sắp chạm tới cảnh giới này.