Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.
Mặc dù đây là một trong những thành phố có thể nói là giàu có và phát triển nhất ở Việt Nam, nhưng xen lẫn với phố xá sang trọng, xe cộ nườm nườm, vẫn có những góc khuất tối tăm ít người nhìn thấy được.
- Chém nó!
- Chém chết mẹ nó!
Trong một con hẻm dài hẹp, một nam thanh niên đầu tóc bù xù, thân mình cởi trần để lộ ra bắp thịt cường tráng đang vắt giò lên cổ mà chạy.
Hai bàn tay hắn không ngừng quơ loạn xạ, nắm được bất thứ gì trước mắt đều ném mạnh về phía sau rồi hét lớn:
- Con mẹ tụi mày, em Nhi thích tao, chủ động tiếp cận, có phải tao quấy rối em ấy đâu!
Đuổi sát phía sau là mấy chục gã thanh niên ăn mặc loè loẹt, đầu tóc xanh đỏ tím vàng. Tên dẫn đầu nổi bật nhất, mặt mũi trắng trẻo, mặc sơ mi trắng vẻ ngoài rất ưa nhìn, rất dễ khiến mọi người nảy sinh tình cảm ngay từ ánh mắt đầu tiên. Tuy nhiên cây mã tấu dài ngoằn trong tay gã không ngừng chém với về phía thanh niên cởi trần sẽ làm bạn rùng mình, lập tức suy nghĩ lại về việc đánh giá soái ca này là người hiền lành.
- Thằng chó ăn xin, em Nhi là ghệ mà tao theo đuổi gần một năm nay. Đến tao còn chưa được nắm tay em ấy, dựa vào cái éo gì mà mày lại được? Tao phải chặt cái tay chó của mày xuống!
Đám đàn em phía sau hùng hổ nạt lớn:
- Mày có giỏi đứng lại!
- Đứng lại cho tụi mày chém à, tao đâu có bị ngu, tụi mày có giỏi thì đừng đuổi!
Hai bên rượt nhau một lúc thật lâu. Kể cũng lạ, thanh niên cởi trần mặc dù bị rượt chạy đông chạy tây, lắm lúc tưởng rằng sắp bị bắt lại thì bằng một cách nào đó đều sẽ thoát ra được, còn trơn hơn cá chạch. Lúc thì hắn phá cánh cửa đã mục nát của một căn nhà bỏ hoang chạy thẳng vào trong rồi nhảy qua cửa sổ đến một con hẻm khác, khi lại đu người nhảy lên bờ tường đầy kẽm gai, khiến đám người phía sau phải đi đường vòng để vây bắt.
- Hộc hộc, con mẹ nó, mãi mới thoát được!
Thanh niên cởi trần lúc này đã mồ hôi nhễ nhại, liếc ngang liếc dọc không thấy còn ai đuổi phía sau mới tập tễnh đi về khu ổ chuột phía nam thành phố.
Hắn tên Minh, năm nay hai mươi sáu tuổi, một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đã phải bương chải kiếm sống trong khu ổ chuột.
Hắn từng làm mọi thứ bất kể đó là công việc gì, kể cả ăn cắp, hay giao hàng nóng, mục đích chỉ là để kiếm miếng cơm lót bụng mỗi ngày.
Minh đưa tay vào túi quần cũ kỹ đã rách lỗ chỗ của mình, lấy ra hai cái bánh bao không đã bẹp dúm, miệng nở nụ cười vui vẻ:
- May vẫn còn ăn được, nếu không cụ Hai và bé Vi phải nhịn đói đêm nay rồi.
Đi không bao lâu, Minh rốt cuộc về tới khu ổ chuột. Lúc này đây ở phía trước dãy nhà hoang cũ kỹ đổ nát có một chiếc xe SH đời mới đang đứng đậu.
Một người con gái ăn mặc sành điệu ngồi trên xe vẻ mặt đăm chiêu như chờ đợi đã lâu, khoảnh khắc thấy Minh xuất hiện thì liền bước xuống tiến lại:
- Anh không sao chứ? Phong có làm anh bị thương không?
Cô gái xinh đẹp này chính là Linh Nhi, hoa khôi nổi tiếng ở một trường đại học ở Sài Gòn. Vốn dĩ với thân phận đầu đường xó chợ của mình thì Minh chẳng bao giờ có thể tiếp cận được Linh Nhi, nhưng ông trời xui khiến, cách đây ba tháng trong một lần Linh Nhi bỏ nhà ra đi, hắn vô tình cứu được cô. Thân gái một mình lạc giữa đêm tối lạc đến gần khu ổ chuột, Linh Nhi bị đám côn đồ chặn đường, cũng may Minh xuất hiện kịp lúc, nếu không thì cô đã tàn đời rồi.
- Không sao, nhưng mà em về đi. Em ở chỗ này, lỡ bị đám thằng Phong theo dõi là anh lại phải dọn nhà đi đấy...
Minh cười cười, mặc dù nói vậy nhưng trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi.
Linh Nhi im lặng hồi lâu rồi chợt nói:
- Hay em cho anh mượn tiền thuê phòng trọ mới ở cho đàng hoàng, anh với cụ Lý và bé Vi dọn tới đó trước, khi nào anh đi làm có tiền gửi lại em cũng được.
Minh lắc đầu:
- Anh không nhận!
- Vì sao? Anh không cần ngại, em cho anh mượn chứ không cho anh luôn...
Linh rất chân thành, nhưng Minh vẫn từ chối:
- Chúng ta chưa là gì của nhau... Thêm nữa trước đến nay anh không quen nhận của người khác...
Nói xong câu này, trong lòng Minh cũng chột dạ. Một tên đầu đường xó chợ chuyên ăn cắp vặt lại bảo không quen nhận của người khác, phải nói quen ăn trộm và lừa đảo người khác thì đúng hơn.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào. Một kẻ không có nổi giấy khai sinh và sơ yếu lý lịch, thêm nữa từ nhỏ đến lớn bị bắt lên đồn công an như cơm bữa thì làm sao xin được việc gì tử tế ra hồn.
Không có việc làm, cụ Lý năm nay tám mươi chín tuổi ở nhà hoang sẽ chết đói. Cả bé Vi mới sáu tuổi cũng không tránh khỏi số mệnh này.
Cả hai một già lão, một bé tí sống chung trong căn nhà hoang với Minh, không hề có chút quan hệ huyết thống. Họ chỉ là những người cùng khổ vô tình gặp gỡ rồi nương tựa lẫn nhau. Với cụ Lý và bé Vi, thì hắn là người chống đỡ vật chất, lo từng bữa ăn cho họ. Còn đối với hắn, thì họ chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất, cho hắn động lực sống mỗi ngày sau những cuộc rượt đuổi, bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết.
- Anh đừng nói như vậy! Ba tháng nay anh là người như thế nào em hiểu rất rõ. Em tin tưởng nếu môi trường sống thay đổi thì anh sẽ là một người tốt chân chính.
Linh Nhi khuyên bảo Minh một hồi. Nói rằng mình vừa kiếm được một công việc tại nhà hàng của người quen cho Minh, về sau sẽ có cơ hội thăng tiến lên cấp quản lý.
Minh cười trừ hồi lâu, cuối cùng đành phải gật đầu nhận lời. Không phải hắn tự ti về gia cảnh nghèo hèn, mà là sợ mình sẽ làm điều gì mất mặt Linh Nhi.
Nhưng Linh Nhi quá đỗi chân thành, hắn không thể không đồng ý.
Tiễn Linh Nhi ra về xong, Minh lại vào căn nhà hoang tối tăm trong khu ổ chuột.
Tuy nói là nhà hoang nhưng cũng khá sạch sẽ vì được cụ Lý và bé Vi thường xuyên dọn dẹp.
- A anh Minh về rồi, bé đói quá...
Vừa đẩy cánh cửa gỗ cũ mèm nát tương đi vào trong, bé con đã chạy ra nhảy cẫng lên ôm lấy cổ Minh.
Hắn vui vẻ bế bé con lên, lấy cái bánh bao trong túi đưa cho bé ăn.
- Nói anh Minh nghe, hôm nay học bài với cụ Lý tới đâu rồi...
- Dạ, hôm nay học tới bảng cửu chương!
Nghe Minh hỏi, bé Vi ấp úng hồi lâu rồi trả lời.
Vốn là kẻ lăn lộn xóm chợ, mấy biểu hiện này tất nhiên không qua mặt được Minh.
Hắn đi qua chỗ một cái ghế dựa cách đó không xa, nơi có một lão già râu trắng, hai mắt mờ đục đang phì phò tẩu thuốc.
Đừng cho rằng cụ Lý xài sang, gọi tẩu thuốc cho vui miệng thôi. Thực chất thuốc lá trong đó đều là lá cây khô cuộn lại rồi đốt lên, hít vào phổi chỉ toàn mùi khét mà chẳng có chút vị nào cả.
- Cụ Lý, ở khu ổ chuột này mỗi cụ là biết chữ. Cụ không chịu dạy bé Vi học chữ mà cứ kể cho nó nghe mấy câu chuyện tiên hiệp nhảm nhí kia. Mấy câu chuyện đó không kiếm ra tiền đâu!
Minh thở dài, lấy chiếc bánh bao cuối cùng đưa cho lão.
- Khà khà, người trẻ tuổi chưa từng trải, làm sao biết mấy câu chuyện tu tiên không hữu dụng. Chẳng phải từ lúc được cô bé xinh đẹp kia tặng cho cái điện thoại cũ, cậu cũng suốt ngày lên đó đọc truyện sao? Nào là Phàm Nhân Tu Tiên, Tiên Nghịch, Già Thiên, Cầu Ma...
- Cái này... Cháu chán quá đọc cho vui thôi.
Minh gãi đầu cười ngượng ngùng.
Từ lúc hắn còn bé chỉ mới tầm mười một tuổi, gặp được cụ Lý thì lão đã bắt đầu kể cho hắn nghe mấy câu chuyện tiên hiệp kỳ ảo. Với một đứa trẻ chưa bao giờ được xem ti vi hay đọc sách thì đúng là hấp dẫn trí mạng.
Nào là Nam Hoang nhất thánh, tam tông, ngũ giáo Tứ đại gia; cho đến Tây Thiên Thi tộc và Phật đạo tranh hùng. Đông Hải thần bí mạnh mẽ truyền đời từ thái cổ...
Lạ lùng thay, cho đến ba tháng trước khi lần đầu tiên được dùng điện thoại di động, tra cứu trên mạng, Minh mới biết truyện tiên hiệp chỉ mới xuất hiện cách đây bảy tám năm mà thôi, còn những chuyện mà cụ Lý kể thì đã tồn tại hơn mười mấy năm rồi.
- Cháu lắm lúc vẫn nghi ngờ cụ là người thế giới kia xuyên không đến đây đấy!
Minh nhìn kỹ từ đầu đến chân cụ Lý một lượt, cười lên mấy tiếng.
- Một hạt bụi, một thế giới! Một suy nghĩ cũng có thể trở thành một thế giới! Một cuốn sách cũng không ngẫu nhiên được viết ra, có khi nó là pháp tắc đại đạo của thế giới khác ảnh hưởng đến nhà văn, để họ đưa câu chuyện kinh diễm của những nhân vật thế giới kia đến chúng sinh không gian khác.
Cụ Lý rít tẩu thuốc, mùi khét lẹt bốc lên:
- Vũ trụ bao la, chưa kể ngoài chiều không gian thứ ba còn có chiều không gian thứ tư, thứ năm thứ sáu. Rốt cuộc có bao nhiêu thế giới tồn tại ai mà biết được...
- Ý cụ là khi chúng ta suy nghĩ, cũng tức là đang tạo ra một thế giới?
Minh ngẫm nghĩ, mấy vấn đề hack não này quá rối rắm với một tên ít học như hắn. Nếu không nhờ cụ Lý dạy đọc chữ thì đến bây giờ đến tên mình hắn còn không biết viết.
- Anh Minh, bé Vi muốn làm tiên nhân! Cụ Lý nói nếu ở thế giới kia, bé Vi chính là Đạo Thể vô song, chắc chắn chưa tới một ngàn năm sẽ thành nữ Đế...
- Cụ Lý à, bé Vi còn nhỏ, đừng tiêm nhiễm mấy thứ hoang tưởng này cho nó được không?
Minh thật sự không đồng tình, cả đêm cứ lải nhải mãi.
- Ha ha, biết đâu một ngày nào đó cậu chỉ hận không được nghe ta nói nhiều thêm một chút!
Rốt cuộc hắn cũng hết cách, chui vào góc tường quen thuộc của mình, nằm ôm bé Vi co ro ngủ.
Khi mắt sắp díp lại, hắn vẫn không quên lấy chiếc điện cũ kỹ kia ra bật lên, nhìn lại tấm hình chụp khuôn mặt xinh đẹp của Linh Nhi, miệng nở nụ cười vui vẻ.
- Ngủ thôi! Mai lại là một ngày mới, một khởi đầu mới....
Bật mấy bài nhạc chuẩn tiên hiệp lên cho dễ ngủ, Minh dần chìm sâu vào những giai điệu trong đó.
“Từng vì ai mà châm trà. Lại từng bước vào bức hoạ của ai...
Tiếng đàn xa thăm thẳm đã bao năm chưa dứt. Dốc bầu tâm sự cùng người ly biệt...
Cưỡi ngựa tung hoành khắp thiên hạ, hồi ức trở nên quá xa xôi. Mặc cho gió táp mưa xa, vẫn lưu luyến hồi ức cõi nhân gian...
Hồng trần trăm nghìn trượng, chớ hỏi đường luân hồi còn bao xa...
Nhấc bút kể về chuyện ngông cuồng ngày xưa...”