- Ta khuyên ngươi đừng nên giở trò, bằng không vĩnh viễn không còn cơ hội xuất hiện ở Nam Hoang!
- Nhanh giao chìa khoá ra!
Chúng tu sĩ lại buông lời đe doạ.
Chứng kiến mấy chục tấm thần phù và mấy ngàn kiện pháp bảo chĩa thẳng vào Độc Cô Minh, đến Mộng Tiểu Phàm cũng cảm thấy rét lạnh sống lưng, lo lắng cho hắn, đành cười khổ:
- Độc Cô huynh, lần này ta không giúp được huynh!
Doãn Chí Bình đưa tay lên miệng ho khan:
- Độc Cô tiểu huynh đệ, nhịn một chút, về sau chúng ta cùng đi chinh phục mỹ nữ đã có chồng trên thế gian!
- Vô liêm sỉ! Biến thái!
Lần này không đợi Độc Cô Minh trả lời, toàn bộ nữ tu sĩ trong bí cảnh đều tung cho Doãn Chí Bình một cái nhìn kinh tởm.
Tiêu Mịch Nhi dường như rất có thiện cảm với Độc Cô Minh, đôi môi anh đào cong lên, để lộ ra nụ cười đẹp như gió xuân.
- Huynh có phong thái anh hùng giống nhị ca của ta, Mịch Nhi rất khâm phục huynh... Khi mọi chuyện kết thúc, hy vọng huynh có thể đến Tiêu gia một chuyến!
Tu vi Tiêu Mịch Nhi còn cao hơn Độc Cô Minh một bậc nhưng luôn hạ mình thấp hơn hắn, điều này thật khó hiểu.
Bí cảnh chấn động từng đợt, đám thiên kiêu đông như kiến cỏ bắt đầu nôn nóng, đồng loạt tiến gần đến chỗ Độc Cô Minh, vẻ mặt ai nấy hung thần ác sát.
Lưu Tích Quân mặt trắng càng thêm trắng, bất giác đứng sát lại bên cạnh Độc Cô Minh.
Đột nhiên hắn quay sang nhìn nàng mỉm cười:
- Cô có sợ không?
- Ta...
Còn chưa kịp để nàng nói dứt câu, tay trái Độc Cô Minh đã ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng. Kế đến hắn lui thêm một bước, cùng nàng ngả người rơi xuống quỷ vực sâu thăm thẳm.
- Độc Cô Minh, ta giết ngươi!
- Cùng tế thần phù ra giết hắn!
- Giết!
Vô số tiếng thét giận dữ vang lên trên miệng vực, mấy chục tấm thần phù đồng thời phát sáng tạo thành hư ảnh các cường giả Đạo Đài cảnh đang thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình.
Đạo Đài ngưng kết đại đạo thiên địa vào thân, sức mạnh hoàn toàn siêu việt những gì tu sĩ Khổ Hải, Hỗn Nguyên, Tiên Thai có thể tưởng tượng. Ba cảnh giới đầu tiên của con đường tu luyện được gọi là Phàm cảnh, chỉ khi bước chân vào Đạo Đài mới siêu thoát khỏi phàm, tiến nhập Đạo cảnh dành cho những tu sĩ siêu việt thế gian.
- Ta không tin mấy ngàn kiện pháp bảo đánh xuống mà hắn không tan xác!
- Ngươi muốn là địch với cả thiên hạ sao?
Vô số những ánh sáng rực rỡ đầy đủ màu sắc như pháo hoa bắn xuống quỷ vực tối đen như muốn tô điểm cho bức tranh thiên kiêu chiến thêm phần kinh diễm.
Trong bức tranh ấy, một nam tử mình dính đầy máu tươi tay trái ôm lấy đệ nhất mỹ nhân Nam Hoang, tay phải cầm chùm chìa khoá đang phát ra ánh sáng tím chói rọi cả quỷ vực u tối.
- Ngươi điên rồi...
Lưu Tích Quân thì thào, nước mắt chảy ra. Đến khi đối diện với cái chết nàng mới thực sự biết mình rất sợ chết.
- Vì sao ta lại xui xẻo gặp phải một tên cuồng nhân như ngươi?
Chỉ thấy Độc Cô Minh khẽ mỉm cười, không ngờ trong tình huống này mà hắn còn trấn tĩnh đến mức lạnh lùng.
Không thể không nói hiện tại từ hắn toát ra một mị lực khó diễn tả thành lời, khiến bất kỳ nữ nhân nào cũng bị hút vào trong sự tự tin của hắn.
- Yên tâm, ta không muốn chết, trời cũng không giết nổi ta!
Uy áp Đạo Đài lan tràn khắp trời đất như muốn hủy diệt kẻ cuồng vọng, cộng thêm mấy ngàn pháp bảo đồng thời giáng xuống, phía dưới quỷ vực hắc khí bốc lên cuồn cuộn, yêu ma quỷ quái phát ra những tiếng rít chói tai, tất cả tạo nên cảnh tượng kinh diễm có một không hai.
Đúng lúc Lưu Tích Quân nghĩ mình đã chết bắt đầu nhắm nghiền hai mắt lại thì hai mươi sáu chiếc chìa khoá trong tay Độc Cô Minh chợt run rẩy từng đợt, sau đó tử quang càng thêm mãnh liệt từ bốn phương tám hướng kéo đến bao phủ lấy thân hình cả hai.
Phía trên quỷ vực, tình cảnh này cũng phát sinh với mười thiên kiêu có chìa khoá.
Trước khi bị truyền tống đi, ai cũng muốn nhìn rõ xem cuồng nhân kia và Lưu Tích Quân có bị chôn vùi dưới quỷ vực hay không? Nhưng ánh sáng màu tím quá chói mắt cộng thêm một trời linh lực đủ màu sắc va chạm vào nhau khiến không ai biết rõ điều gì đã xảy ra bên dưới.
- Nếu hắn sống, từ nay Nam Hoang lại dậy sóng rồi!
Doãn Chí Bình nghiêm túc nói sau đó biến mất khỏi bí cảnh.
- Hắn chính là Lưu Tông thứ hai, không ngại là địch của cả thiên hạ!
Các thiên kiêu khác đưa ra nhận định của mình rồi thở dài để ánh sáng tím truyền tống đi.
- Nếu ngươi may mắn sống sót thì đừng nên gặp lại ta. Bằng không ta dù trả cái giá nặng nề cũng phải giết ngươi và Lưu Tích Quân!
Lưu Bình tuy biến mất nhưng để lại âm thanh lạnh lùng quanh quẩn trong trời đất.
Mộng Tiểu Phàm có cảm xúc rất kỳ lạ, gã không phải người Nam Hoang mà đến từ một nơi xa xôi cách đây cả ngàn vạn dặm, vì bị địch nhân đuổi giết vô tình lọt vào thượng cổ cấm địa, bị truyền tống tới Nam Hoang ngót nghét đến nay đã ba năm. Theo Mộng Tiểu Phàm cảm nhận ngoài Tiêu Ức Tình, Phong Diệt, Lôi Diệt ra chẳng ai ở Nam Hoang đáng để gã đặt vào mắt. Vậy mà hai lần gặp gỡ với Độc Cô Minh đều khiến gã vô hình chung nhớ lại kẻ khủng bố ở đại lục kia. Tuy tu vi Độc Cô Minh còn yếu nhưng cách hành xử, tính tình lời nói lại bá đạo không kém gì kẻ đó.
- Đây là loại bá khí khiến người ta hít thở không thông. Ở kia gặp được một tên đã ép ta chạy trối chết, nay ở đây những tưởng vô địch thiên hạ lại gặp phải một tên nữa. May mà ta với tên cuồng nhân Nam Hoang này có quan hệ không tệ!
Chúng tu sĩ không có được chìa khoá tổn thất nghiêm trọng, vừa mất đi thần phù vừa mất đi kỳ ngộ vạn năm. Dù vậy nhớ lại cảnh tượng người kia tay ôm mỹ nữ nhảy xuống quỷ vực, miệng còn nở nụ cười tự tin coi trời bằng vung, trong lòng ai nấy không khỏi dâng lên sự khâm phục.
- Độc Cô Minh, đời này không phanh thây uống máu ngươi làm sao hả được cơn giận trong lòng ta!
Lý Mật Lý gia thét lớn.
Tịnh Minh thiếu chủ mặt mũi méo mó, lòng cũng giận dữ vì bị tên kia quỵt chìa khoá. Nhưng nhớ tới bộ dạng càng bị đe doạ càng hưng phấn của tên kia thì sống lưng lạnh toát, hoàn toàn mất đi ý nghĩ làm địch với Trường Sinh thể.
Đến khi người còn sót lại cuối cùng bị truyền tống đi, bầu trời bí cảnh đột nhiên nứt ra để lộ một quan tài màu đen đang phiêu phù giữa trời đất, xung quanh là gần ba ngàn tinh cầu sáng lấp lánh không ngừng bổ sung tinh khí cho nó.
- Khí tức... của cố nhân!
Trong chiếc quan tài bỗng phát ra một giọng nói tang thương cổ xưa đến cực điểm. Dù vậy giọng nói này vô cùng hư nhược, giống như được một kẻ bệnh tật lâu ngày sắp hấp hối phát ra.
- Là một cố nhân... mà ta rất hận...
Nói xong chữ “hận”, quan tài cũng im bặt, trời đất nứt toạc, không gian bí cảnh hoàn toàn sụp đổ, một lần nữa chôn vùi quan tài một vạn năm, chờ có người hữu duyên đến đây tìm kiếm.
Người trong quan tài là ai? Có thực sự là U Minh Quỷ Chủ hay không?
Nếu là quỷ chủ vì sao lại chỉ xuất hiện ở cửa ải thứ nhất? Trong truyền thuyết kể lại U Minh Cấm Địa có tổng cộng ba bí cảnh.
Bí cảnh thứ hai chính là con đường dẫn vào thánh địa cổ xưa của quỷ tộc. Nơi đó có vô số truyền thừa do cường giả các đời quỷ tộc để lại, nhưng quý báu nhất vẫn là truyền thừa của Thập Đại Minh Vương - mười chiến tướng dũng mãnh dưới trướng U Minh Quỷ Chủ.
Còn bí cảnh thứ ba là do một kỳ nhân thời thượng cổ khám phá ra. Tuy không đạt được truyền thừa nhưng y lại thành công chiếm được Bỉ Ngạn hoa. Về sau thành tựu Luân Hồi Nhãn, ngưng kết đạo đài luân hồi được xưng là Thần Tiêu Nhân Chủ.
- --------------
Trong một khu rừng tối đen như mực, có hai thân ảnh đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Tùm một cái, cả hai rớt xuống một đầm lầy nhớp nháp, trên mặt và y phục dính đầy bùn đất.
- Con mẹ nó chứ, lão quỷ kia muốn trả thù nên ném ta xuống đây à?
- Ngươi bớt xúc phạm quỷ chủ lại. Muốn đoạt truyền thừa của ngài ấy mà trong lời nói lại không có chút tôn trọng nào! Nếu không phải đi bên cạnh ngươi suốt, ta còn nghĩ cuồng nhân ban nãy ôm ta nhảy xuống vực và tên vô sỉ bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau đấy!
Lưu Tích Quân lau đi bùn đen trên mặt, hậm hực nói. Theo nàng thấy tên này rõ ràng vô sỉ từ trong xương máu, bộ dáng bá khí anh hùng ban nãy nhất định là diễn trò.
- Bí cảnh này tồn tại bao lâu?
Độc Cô Minh vươn vai mấy cái, ban nãy vô số thần thông và pháp bảo hủy diệt ập tới, may mà hắn tính toán không sai biệt lắm mới thoát được một kiếp. Bằng không chỉ cần nhảy xuống quỷ vực trễ một giây thôi, giờ này đã hoá thành bụi bặm về với ông bà rồi.
Lưu Tích Quân đáp:
- Bí cảnh đầu tiên tồn tại ba ngày, bí cảnh thứ hai tồn tại ba tháng, bí cảnh thứ ba là ba năm. Theo truyền thuyết, bí cảnh thứ hai chính là một góc Minh giới đã đổ nát, trong đó tồn tại cung điện và sơn môn cũ của Thập Điện Diêm Vương cùng các cường giả Minh giới đã vẫn lạc. Tuy hầu hết công trình đã bị thời gian bào mòn nhưng trận pháp thủ hộ ở đó vẫn còn rất nguy hiểm, thêm vào cổ thú canh giữ, không cẩn thận chút là mất mạng như chơi.