Đế Cuồng

Chương 191: Chương 191: Nghi ngờ




Dưới cái nhìn đầy tra xét của Độc Cô Minh, Cố Lý vẫn tỏ ra điềm nhiên, hẹn hắn một tuần nữa khi vết thương mình khá hơn hãy đến Tế Vũ lâu để cùng nhau luyện kỳ nghệ.

Độc Cô Minh đương nhiên đồng ý. Dẫu sao quãng thời gian này hắn cũng rất rảnh rỗi. Đạo thể vẫn đang trong quá trình ngưng tụ ra hỏa phân thân. Mặc dù không thuận lợi cho lắm, tiêu tốn gần ba viên Trục Ma đan nhưng cũng đã sắp hoàn thành. Lúc này đây nó đang hóa thành một người mặc áo đỏ ngồi đối diện xếp bằng với đạo thể, sức nóng từ nó tỏa ra sánh ngang với hỏa diễm cấp hai của tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh.

Ở thế giới này, dù là hỏa diễm, trận pháp, đan dược hay phù lục đều được chia thành thập cấp phẩm chất. Từ cấp một tới cấp mười là cực hạn từng xuất hiện trong lịch sử, riêng cấp mười một và mười hai chỉ có thể thấy trong thiên kiếp diệt thế mà thôi.

Dựa vào nguồn gốc tạo thành của chúng mà người ta lại phân loại một lần nữa. Nếu là nhân tạo thì sẽ gọi nhân hỏa, thiên tạo sẽ là thiên hỏa, cứ như vậy, phẩm chất chất chỉ có mười bậc nhưng chủng loại lại nhiều vô số kể. Có rất nhiều loại hỏa diễm cho đến nay người ta cũng không phân biệt nổi nên đặt tên nó là gì.

Đơn cử là Tịnh Liên Chân Hỏa ở dưới đáy Tử Hư sơn Chân Đại Đạo. Hỏa diễm này không rõ xuất xứ, là do Vân Hư sư tổ lấy ra từ trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, gần như nằm ngoài lục đạo. Chính vì vậy nó mới có đủ uy lực trấn áp ma vật Đế cảnh kia. Theo sự sụp đổ của Tử Hư sơn, Tịnh Liên Chân Hỏa cũng đã vĩnh viễn bị chôn vùi dưới lòng đất. Dạo gần đây có không ít muốn lần mò đào bới hòng thu loại hỏa diễm này về nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Ngay cả Đế giả chữ Thiên cũng phải dùng hết sức mới chịu được sự thiêu đốt của nó, đừng nói chỉ là những tu sĩ tầm thường đạo hạnh kém cỏi.

Quay lại hiện tại, một khi hỏa phân thân chính thức hình thành thì Độc Cô Minh sẽ sở hữu nhân hỏa cấp hai do chính bản thân hắn tạo ra. Nói theo một nghĩa nào đó, hỏa phân thân chính là hỏa diễm biến thành. Nó có thể thông qua cắn nuốt nhiều loại hỏa diễm khác để tăng tiến sức mạnh, không nhất thiết cứ phải đi theo còn đường của tu sĩ. Nhưng con đường trở thành tinh linh này cần tiêu tốn rất nhiều thời gian và tài bảo, không phải một sớm một chiều mà thành công được.

Nên biết rằng điều kiện để trở thành một tinh linh hết sức ngặt nghèo, cần trải qua tuế nguyệt vô tận, thiên địa mài dũa mới có thể sản sinh linh trí. Kế đến lại mất vô số năm tháng ngưng tụ bổn nguyên lực để dần dần tiến cấp.

Ở đây hỏa phân thân của Độc Cô Minh chưa phải là một tinh linh chân chính. Có thể xem nó có một phần tinh linh là nhờ sinh ra từ hỏa đạo vận, chín phần tu sĩ là vì sử dụng huyết nhục của Độc Cô Minh để ngưng tụ chân thân. Đường lối tu luyện của nó cũng sẽ do hắn lựa chọn nên đi theo con đường nào. Trở thành một hỏa tu là kết quả không tệ, nhưng tinh linh cũng có điểm mạnh riêng là không bao giờ xuất hiện bình cảnh, chỉ cần đủ bổn nguyên lực là liền có thể tiến giai ngay lập tức. Dẫu sao ngày tháng còn dài, hắn cũng chưa muốn nghĩ vội đến chuyện này.

- Cũng may ta là Trường Sinh thể, lại thêm cơ duyên lúc ở tế đàn ngưng tụ ra được mười giọt kim huyết sau khi thôn phệ gần ba trăm thiên kiêu yêu tộc. Bằng không chẳng có cách nào chịu nổi sự tổn thương khi phải liên tục phân chia huyết nhục cho phân thân.

Hỏa phân thân càng lúc càng tỏa ra ánh sáng đỏ rực, giống như sắp biến thành một ngọn lửa cháy bỏng xuất hiện ở thế gian. Đại Phân Thân Thuật là thiên cổ kỳ thuật không phải bắt nguồn ở nhân giới mà là tiên giới, năm xưa Thiên Ảnh Nhân phải vất vả đến tiên giới đại sát tứ phương, giết sạch huynh đệ tỷ muội của Diệu Âm Phạm Thiên mới đoạt về được. Mà Thiên Ảnh Nhân cũng không tu luyện, chỉ giữ lại trong truyền thừa của mình chờ người có duyên đoạt lấy. Người có duyên nào thì không rõ, nhưng hiện tại công pháp này nằm trong tay Độc Cô Minh, và có lẽ cũng chỉ có Trường Sinh thể của hắn mới phát huy được nó tới tận cùng.

Bảy ngày sau, phàm thể Độc Cô Minh đi đến Tế Vũ lâu tái ngộ với Cố Lý công tử.

Lúc này trên bàn đã bày sẵn một bàn cờ vây, giữa bàn cờ có một quân đen đã hạ xuống từ bao giờ. Cố Lý mỉm cười:

- Mời Phàm huynh!

Độc Cô Minh gật đầu, tay phải thò vào cái bát đang đựng sẵn những quân cờ màu trắng bốc lấy một con. Sau khi nghiền ngẫm, hắn đang định hạ cờ xuống thì chợt nghe Cố Lý nói:

- Mỗi một quân cờ, nhìn thì giống nhau nhưng đều có những tác dụng riêng. Một khi huynh quyết định sử dụng thì sẽ không cách nào vãn hồi lại được, suy nghĩ cho kỹ nên đánh ở đâu. Nhớ, chúng ta tuy đang đánh cờ nhưng là đang bố cục thiên hạ. Thuật mưu quyền là một loại lý tưởng, ta có thể nói huỵch toẹt lý tưởng của ta cho huynh, nhưng huynh sẽ vĩnh viễn không thể hiểu thấu nó. Chỉ có tự bản thân mình không ngừng suy tư thôi diễn mới thấm nhuần được.

Độc Cô Minh cười khổ:

- Ta chỉ biết sơ sơ luật lệ chơi cờ, hoàn toàn không rõ nên đánh thế nào…

Cố Lý mỉm cười, tay cầm một quân cờ trắng lên đánh xuống nơi góc trong cùng giúp hắn rồi nói:

- Sở dĩ ta đánh quân cờ đen ở chính giữa bàn cờ là vì ta đã nắm thiên hạ vào lòng, còn huynh là một kẻ tay ngang, vốn liếng không có, kiến thức cũng không, nên ẩn nhẫn giấu mình bắt đầu từ trong góc.

Điều này đi ngược lại với triết lý sống của Độc Cô Minh. Thường ngày hắn vẫn luôn khinh thường kiểu ẩn nhẫn này, cho rằng chỉ có cuồng ngạo, không ngại va chạm thì mới có thể thành đạo. Bây giờ nói hắn phải ẩn nhẫn chẳng khác nào bắt hắn tự phá hủy đi đạo tâm của chính mình.

- Không làm được sao?

Cố Lý điềm tĩnh:

- Huynh còn trẻ, huyết khí phương cương dĩ nhiên sẽ không có đủ sự điềm tĩnh và tàn độc. Chỉ khi gặp phải tang thương, uất hận ngút trời thì người ta mới trở nên lãnh khốc dần dần. Huynh có thể dùng huyết khí phương cương để giao chiến sinh tử với một cao thủ tầm cỡ mình, nhưng gặp người mạnh hơn gấp nhiều lần thì sao? Hoặc giả kẻ huynh phải đối phó là ngũ quốc Tấn, Tần, Hán, Sở, Ngụy. Bọn họ ai cũng sở hữu mấy chục vạn đại quân, võ lâm giang hồ mạnh mẽ gấp Việt quốc mấy lần, mỗi người bọn họ nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết huynh.

Đoạn y thở dài:

- Quên cái lý tưởng “nhân giả vô địch” đi! Nhân giới có Bá Luân đánh khắp lục giới không đối thủ, nhưng kết quả thế nào? Nhân giới chẳng phải vẫn bị ngũ giới còn lại tàn sát máu chảy thành sông, thây chất thành đồng đó sao? Vô địch mà không thể bảo vệ dân tộc mình, không thể bảo vệ bằng hữu thân nhân, vô địch đó có tác dụng gì? Anh hùng thường không thọ, kiêu hùng nhiều bi thương, duy chỉ có gian hùng mới là kẻ gánh trên vai trách nhiệm nhất thống thiên hạ, trả về một thái bình thịnh thế ngàn đời không suy chuyển…

Độc Cô Minh nhìn chằm chằm Cố Lý. Càng tiếp xúc hắn càng hoài nghi về thân phận của y. Chủ công của Hắc Thủ luôn nấp sau tấm màn không ra, thao túng cả hai giới phàm và đạo. Cuộc nói chuyện năm xưa giữa Tây Tử Phượng và Sát Tướng khiến Độc Cô Minh nhớ mãi tới giờ.

“Cho dù quyền mưu của thái tử thua xa tên kia thì sao? Tuổi thọ của người rất nhiều, có thể từ từ thực hiện hoài bão. Còn tên kia chỉ có ba trăm năm. Là ba trăm năm, chỉ ngang với một tu sĩ Hỗn Nguyên đó. Ban đầu nghe những lời lẽ lý thuyết đó của y, ai cũng sẽ thấy nội tâm chấn động, nhiệt huyết nổi lên, muốn cùng y nghịch thiên, nghịch mệnh, nghịch nhân. May mà chúng ta đã sớm đề phòng mới không bị y mê hoặc…”

“Dù các ngươi tìm cách nào để hạ thấp chủ công thì cũng không thể phủ nhận những thành tựu ngài đã từng làm được… Tru Hùng trận Vạn Ma lĩnh, giết chết bảy trăm chí tôn thiên kiêu mạnh nhất. Đảo lộn hoàng tộc, khiến máu chảy thành sông, đế tinh hoán vị… Khiến chúng thần tử chia làm hai phe, đại chiến kịch liệt mở ra đường máu cho chủ công lánh nạn. Trước khi đi còn bày mưu đoạt Bạch Hoàng Đế Vương ấn, hủy đi Cách Thế Phàm Kiều, chặn đứng truy binh trong hai mươi năm… Những việc như thế này, đổi lại là thái tử của các ngươi có làm được hay không?”

Trong đầu Độc Cô Minh đang có rất nhiều luồng suy nghĩ. Bạch Hoàng là người khai sinh ra nhân tộc, cũng là nhờ phàm ý tồn tại trong Bạch Hoàng Đế Vương ấn và Thái Hoàng kiếm mà cỗ phàm thể bất tử bất diệt này của hắn mới được ngưng tụ thành. Hắn đã như vậy, hậu nhân của y có khi nào cũng giống như hắn, chỉ là phàm nhân hay không?

Nhưng vẫn không đúng. Cang Tướng từng nói thái tử Bạch tộc là nhân vật tu đạo xuất chúng nhất thế hệ này. Kiếm đạo điên phong, dùng kiếm chứng đạo, cho dù là Kiếm Thiên Tôn thời thượng cổ có sống lại cũng chưa chắc đã thấu hiểu kiếm hơn y. Điều này chứng minh Bạch tộc có thể tu luyện, không những thế xét về thiên tư còn ngạo nghễ thế gian. Duy chỉ có chủ công Hắc Thủ là gặp phải vấn đề nào đó khiến thọ nguyên chỉ còn lại đúng ba trăm năm.

Với người tu đạo ba trăm năm chỉ là một cái chớp mắt, còn với y ba trăm năm chính là khoảng thời gian có thể khiến cho phong vân đảo lộn, càn khôn xoay chuyển.

Thấy ánh mắt Độc Cô Minh nhìn mình càng lúc càng nhiều sát khí, Cố Lý mỉm cười:

- Huynh muốn giết ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.